Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2792: Ấu khỉ

Cùng lúc đó, mười bóng đen từ bên trong rừng rậm chui ra, từ trên trời rơi xuống, lít nha lít nhít, giống như từng con dơi lớn, nhào giết qua tới đám Vương Động, Công Tôn Vũ!
"Mọi người cẩn thận!"
Tâm thần Vương Động run lên, khẽ quát một tiếng.
Những bóng đen như con dơi từ trên trời nhào xuống giết tới này đều là Thiên Dạ Xoa.
Đám Thiên Dạ Xoa này cầm xiên thép trong tay, vẻ mặt dữ tợn, nhếch miệng khẽ cười, hai hàng răng nanh bén nhọn giao thoa như răng cưa không ngừng nghiến vào nhau, phát ra tiếng vang làm người ta sợ hãi.
Mà tên Dạ Xoa vừa từ dưới lòng đất nhảy ra kia là Địa Dạ Xoa.
Hai loại Dạ Xoa đều có tướng mạo xấu xí, trên hình thể lại có một số điểm khác biệt rõ ràng.
Giống như dưới sườn Thiên Dạ Xoa sinh ra một tầng cánh thịt thật mỏng, nối liền vào cánh tay cùng hai chân, khi hoàn toàn giang rộng cánh ra thì giống như một con dơi lớn.
Thiên Dạ Xoa am hiểu nhất là chiến đấu giữa không trung, thân pháp linh hoạt.
Mà Địa Dạ Xoa ở sâu dưới lòng đất, lại như cá gặp nước.
Đám Dạ Xoa này chọn thời cơ ra tay được cực kỳ chính xác.
Lâm Tầm Chân vừa rời khỏi, chính là lúc kiếm trận vừa tan!
Mà tên Địa Dạ Xoa kia có lực chiến đấu rất mạnh, đạt tới cấp độ Động Hư kỳ, vậy mà có thể chém giết giằng co cùng Lâm Tầm Chân, trong thời gian ngắn khó phân thắng thua.
Đám Dạ Xoa này không biết đã ẩn nấp trong rừng rậm hắc ám này bao lâu rồi, quan sát ra được Lâm Tầm Chân là người có lực chiến đấu mạnh nhất.
Cho nên thừa dịp Lâm Tầm Chân rời khỏi, cả đám lập tức phát động thế công mãnh liệt, chia cắt Lâm Tầm Chân cùng bọn người Vương Động thành hai chiến trường, tiêu diệt từng bộ phận.
Muốn tạo thành vạn kiếm đại trận, ít nhất cần có tám người.
Mười tên Thiên Dạ Xoa từ trên trời rơi xuống, thế công hung mãnh nhanh chóng, bọn người Vương Động, Công Tôn Vũ cố gắng tụm lại tạp thành trận hình phòng thủ, bảo vệ Tô Tử Mặc cùng Bắc Minh Tuyết ở chính giữa.
Mặc dù có mười tên Thiên Dạ Xoa, nhưng khi đấu với bảy người Vương Động, Công Tôn Vũ, chúng vẫn không chiếm được tiện nghi.
Tô Tử Mặc thấy đám người Vương Động, Công Tôn Vũ hoàn toàn chiếm lấy ưu thế, cũng không vội vã ra tay.
"Hử ?"
Đột nhiên, vẻ mặt Tô Tử Mặc khẽ động, bên trong con ngươi lướt qua một tia sát cơ!
Hắn cảm giác được có một tên Địa Dạ Xoa từ sâu trong lòng đất đang lén qua đây, nhìn chằm chằm vào mấy người Vương Động, Công Tôn Vũ, tùy thời mà động.
Tên Địa Dạ Xoa này có tu vi Động Hư kỳ, căn bản đều không thèm để ý tới Tô Tử Mặc, mà chỉ muốn đánh lén mấy người Vương Động!
Tên Địa Dạ Xoa ẩn nấp cực sâu, nấp sâu trong lòng đất, ngừng thở, ngay cả nhịp tim đập đều trở nên cực kỳ bé nhỏ, huyết mạch lưu động gần như dừng lại.
Mấy người Vương Động, Công Tôn Vũ đang chém giết cùng mười tên Thiên Dạ Xoa, còn chưa nhận ra nguy cơ ẩn giấu ở sâu trong lòng đất!
Trên thực tế, nếu không phải Tô Tử Mặc có được linh giác mạnh mẽ, cũng chưa hẳn có thể nhận ra tên Địa Dạ Xoa này tồn tại.
Tô Tử Mặc khẽ cười lạnh, ngón tay chạm nhẹ ấn đường, một ánh sáng xanh loé lên.
Tạo Hóa Thanh Liên trưởng thành đến thập nhị phẩm, sinh ra đến tuyệt thế thần binh —— Thanh Bình kiếm!
Tô Tử Mặc cầm Thanh Bình kiếm, không hề làm dáng, trở tay ném một cái, Thanh Bình kiếm trong nháy mắt đã đâm sâu vào mặt đất, trên mặt đất hiện ra một lỗ kiếm rộng hai ngón tay!
Tên Địa Dạ Xoa kia nào ngờ tới chuyện hắn không động đậy gì lẻn tới đây, thần quỷ không biết, thế mà lại có một chuôi kiếm sắc từ trên trời rơi xuống, đâm vào thiên linh cái của hắn.
Nguyên thần tịch diệt, bỏ mình tại chỗ!
Tên Địa Dạ Xoa này cho đến chết vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tô Tử Mặc thu Thanh Bình kiếm về, toàn bộ quá trình gần như không có một tiếng động, đừng nói tới tên Địa Dạ Xoa ở sâu trong lòng đất kia, ngay cả mấy người Vương Động đều không biết vừa xảy ra chuyện gì.
Khi Tô Tử Mặc giết chết tên Địa Dạ Xoa này, toàn bộ chiến cục lại đột nhiên dần biến hóa!
Mười tên Thiên Dạ Xoa vốn còn đang chém giết cùng đám Vương Động, Công Tôn Vũ, dường như nhận ra chuyện gì, đột nhiên trở nên có chút kinh hoàng luống cuống, thậm chí sinh ra ý lui.
Tên Địa Dạ Xoa đang đại chiến cùng Lâm Tầm Chân cũng đột nhiên biến thành luống cuống, lộ ra rất nhiều kẽ hở, bị Lâm Tầm Chân tế ra Tru Tiên kiếm cấp bậc chuẩn vô thượng thần thông, chém giết tại chỗ!
"Xem ra tên Địa Dạ Xoa mà ta giết chết kia có địa vị không thấp."
Trong lòng Tô Tử Mặc thầm nghĩ.
Chính bởi vì như thế, mới có thể khiến đám Dạ Xoa này rối loạn.
Mười tên Thiên Dạ Xoa thấy tình thế không ổn, quay người bỏ chạy.
Mấy người Vương Động, Công Tôn Vũ khí thế tăng mạnh, làm sao dễ dàng để bọn chúng chạy trốn, lập tức xông lên đuổi giết, phối hợp cùng Lâm Tầm Chân vừa chạy về kia, chỉ sau mười mấy lần hít thở, đã chém giết toàn bộ mười tên Thiên Dạ Xoa!
Phen đại chiến này, mặc dù tiêu hao không nhỏ, nhưng bọn người Vương Động lại có chút hưng phấn.
Mười tên Thiên Dạ Xoa đều là cấp bậc Động Hư, đây chính là một trăm điểm chiến công!
Hơn nữa khi nãy còn chém giết một ít tội linh, sau một trận chiến này, đám người kiếm được chiến công, gộp vào một chỗ đã gần tới một trăm năm mươi điểm!
Hành trình lần này tới Tà Ma Chiến Trường còn thuận lợi hơn so với đám người tưởng tượng rất nhiều.
"Trước tiên mau rời khỏi này."
Đơn giản quét dọn chiến trường một chút, cả đám không hề nghỉ ngơi, Lâm Tầm Chân mang theo đám người tiếp tục tiến lên.
Mùi máu tanh ở nơi này rất có khả năng sẽ dẫn tới càng nhiều tà ma tội linh mạnh hơn, thậm chí có khả năng gặp được sinh linh khác ở ba ngàn giới.
Đám người vừa mới trải qua một trận đại chiến, cần tu dưỡng nghỉ ngơi một phen.
Đám người tăng tốc, cuối cùng trước khi màn đêm buông xuống đã xông ra khỏi rừng rậm.
"Trước tiên đi tìm một chỗ an toàn để nghỉ tạm đã."
Vương Động trầm giọng nói rằng.
Đám người tìm kiếm dọc theo chân núi, cuối cùng tìm được một sơn động.
Chỉ là cũng không biết trong sơn động có gì mà toả ra mùi hôi thối làm người buồn nôn.
Đám người nhíu chặt lông mày, đều lộ ra vẻ chán ghét, chuẩn bị rời đi nơi này, tìm kiếm một chỗ dừng chân khác.
Vẻ mặt Lâm Tầm Chân hờ hững, đột nhiên mở miệng nói: "Nơi này tương đối an toàn, loại mùi này vừa vặn có khả năng che đậy khí tức trên người chúng ta."
Nghe đến câu nói này, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, dường như nhớ lại cái gì, có chút xuất thần.
Đám người Vương Động, Công Tôn Vũ thấy Lâm Tầm Chân quyết định như thế, cũng không tiện nói gì, ngừng thở, đi vào trong sơn động.
Tô Tử Mặc hơi híp mắt lại, ánh mắt nhìn tới trên vách tường bốn phía trong sơn động.
Phía trên kia dường như được bôi trét thứ gì đó, bên trong sơn động tản ra mùi hôi thối, chính là loại mùi này!
Vương Động khẽ lắc đầu, nói: "Không biết là dã thú, lại dở hơi như vậy, dùng phân và nước tiểu của mình để bôi lên vách sơn động."
Trong lòng Tô Tử Mặc lại lần nữa nổi lên một tia gợn sóng.
Kỳ thực, khi Lâm Tầm Chân nói ra câu nói kia, hắn lập tức nghĩ đến hầu tử!
Chỉ là thế gian nào có việc trùng hợp như thế ?
Càng huống chi, hầu tử thuộc về Yêu tộc, Viên Hầu nhất tộc, không nên xuất hiện ở trong Tà Ma Chiến Trường.
Bảy huynh đệ bọn họ đều phi thăng, nhưng sau khi phi thăng, Tô Tử Mặc vẫn không có tin tức của đám hầu tử, Dạ Linh.
Không biết đám hầu tử, Dạ Linh ở chỗ nào, có việc gì không.
Tô Tử Mặc vừa lung tung suy nghĩ, vừa cùng đám người tiến sâu vào sơn động.
"Chi chi chi!"
Cuối sơn động đột nhiên truyền đến tiếng kêu nhỏ bé nhu nhược!
Ngay sau đó, trong sơn động hắc ám, một tiểu hầu tử lảo đaot từ bên trong chạy ra, nhìn qua chỉ mới sinh ra mấy tháng, dường như mới vừa học được đi đường.
Tiểu hầu tử này miễn cưỡng đứng thẳng thân thể, mút ngón tay, trừng đôi mắt đen kịt như hạt châu, hơi hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn bọn người Tô Tử Mặc, ánh mắt mang theo một tia hiếu kỳ.
---------
Người dịch: Thờisênh239
Bạn cần đăng nhập để bình luận