Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2320: Xuất quan

Mấy câu nói này của Đường Bằng, nói làm cho Phương Thanh Vân cảm thấy mở cờ trong bụng.
Tông chủ của Thư Viện có trí tuệ vô song, nhìn rõ đất trời, không gì không biết, dường như là mỗi một đệ tử trong Thư Viện đều tràn đầy lòng kính trọng đối với Tông chủ.
Đường Bằng đánh đồng hắn với Tông chủ, chí ít là nói rõ, hắn tuyệt đối có tư cách bái vào làm môn hạ của Tông chủ, trở thành đệ tử thân truyền của Tông chủ!
Đương nhiên, bề ngoài thì Phương Thanh Vân vẫn ra vẻ bình tĩnh, khiêm tốn nói: "Tông chủ có phong thái cỡ nào, ta còn xa xa không sánh bằng."
Vẻ mặt của Ngôn Băng Oánh hơi khác thường, muốn nói lại thôi.
"Sư muội muốn nói cái gì?"
Tâm tư của Phương Thanh Vân cực sâu, khoé mắt thoáng nhìn qua, đã chú ý tới sự khác thường của Ngôn Băng Oánh, cười hỏi.
Ngôn Băng Oánh hơi do dự một chút, mới nói: "Ta thấy nếu để người ngoài ra tay, vây giết đồng môn trong Thư Viện thì có chút không ổn."
Từ ngàn năm trước, sau khi tận mắt nhìn thấy Tô Tử Mặc thông qua thử thách rèn luyện Bậc Thang Đạo Tâm, ngưng tụ ra bậc thang thứ mười, cảm nhận của nàng đối với Tô Tử Mặc, đã thay đổi rất nhiều.
Ngôn Băng Oánh lại nói: "Còn chưa nói, chúng ta và Tô sư huynh cũng không có thù sâu hận lớn gì, Nguyệt Hoa sư huynh chỉ để cho chúng ta đối phó với Dương Nhược Hư mà thôi, cũng không cần thiết..."
"Ha ha..."
Phương Thanh Vân đột nhiên khẽ cười một tiếng, nói: "Đã gọi là Tô sư huynh rồi sao, sư muội rất thân quen với hắn à?"
"Không có."
Sắc mặt của Ngôn Băng Oánh thay đổi, vội vàng lắc đầu.
Đường Bằng nhíu mày nói: "Làm sao sư tỷ lại nói giúp cho tên hạ nhân kia thế? Đừng quên, Bàng sư huynh chính là bị hắn giết!"
"Cái chết của Bàng sư huynh, còn chưa xác định rõ đến tột cùng là ai gây ra, khả năng lớn nhất vẫn là do Dương Nhược Hư." Ngôn Băng Oánh nói.
Đường Bằng hừ lạnh một tiếng: "Vậy thì tên Tô Tử Mặc cũng không thoát được có liên quan!"
"Đừng tranh cãi nữa."
Phương Thanh Vân hơi không kiên nhẫn, khẽ quát một tiếng, nói: "Tô Tử Mặc đắc tội với quá nhiều người, chết ở bên ngoài, không liên quan gì đến chúng ta."
"Sư huynh, lần trước ta đã bỏ lỡ, lần này ta không thể bỏ qua được."
Đường Bằng cắn răng nói: "Ta cũng đi A Tị Địa Ngục, ta muốn tận mắt thấy kết cục của Tô Tử Mặc, như thế mới có thể cảm thấy sảng khoái! Lần trước ở thử thách rèn luyện Bậc Thang Đạo Tâm, chính là tên Tô Tử Mặc kia làm cho ta bị mất mặt!"
Dừng lại một chút, Đường Bằng lại hơi lo lắng, nói: "Sư huynh, A Tị Địa Ngục quá mức nguy hiểm, bố trí mai phục ở bên trong, có phải là quá mạo hiểm hay không?"
Phương Thanh Vân bật cười, nói: "Đầu của ngươi bị gì thế? Mục đích của chúng ta, chỉ là dụ cho Tô Tử Mặc rời khỏi Thần Tiêu Tiên Vực. Nếu như ra tay, cần gì phải làm ở bên trong A Tị Địa Ngục?"
"Ta hiểu rồi!"
Đường Bằng mừng như điên.
"Sư huynh, nếu như không còn chuyện gì thì ta đi trước đây."
Trong lòng Ngôn Băng Oánh hơi bực bội, hơi chắp tay, bái biệt Phương Thanh Vân.
Phương Thanh Vân gật đầu, cũng không giữ lại.
Chờ cho Ngôn Băng Oánh rời đi, Đường Bằng sầm mặt lại, thấp giọng hỏi: "Sư huynh, Ngôn sư tỷ sẽ không bẩm báo chuyện này cho tiền bối trong tông môn đấy chứ?"
Phương Thanh Vân lộ ra vẻ mặt lạnh nhạt nói: "Bất cứ việc gì đều cần phải có chứng cứ, nàng không có bất kỳ chứng cớ nào, có thể đi bẩm báo cái gì?"
"Như vậy cũng đúng."
Đường Bằng gật gật đầu, nói: "Có cảm giác mấy năm gần đây, dường như là Ngôn sư tỷ đã thay đổi rất nhiều, không còn thân thiết với chúng ta như trước nữa."
"A..."
Phương Thanh Vân đùa cợt cười một tiếng, nói: "Để xem nàng lựa chọn như thế nào, nếu như lựa chọn đứng ở bên phe Tô Tử Mặc, chỉ có thể nói rõ nàng là một nữ nhân ngu xuẩn."
"Sư huynh, lần này sẽ không xảy ra sai lầm gì đấy chứ?"
Đường Bằng lại có chút bận tâm, nói: "Tên Tô Tử Mặckia, hình như có chút tà tính."
Chuyện lần trước ở trên Bậc Thang Đạo Tâm, hắn vốn tràn đầy lòng tin, kết quả là đã bị ngã nhào.
Một vị đệ tử chân truyền, cứ như vậy bị phế đi, ngay cả chín đại trưởng lão và Tông chủ của Thư Viện đều bị kinh động!
Bây giờ suy nghĩ lại, hắn đều cảm thấy một trận hoảng sợ.
"Lần này là do bốn thế lực lớn là Bàng thị nhất tộc, Đại Tấn Tiên Quốc, Viêm Dương Tiên Quốc, Phi Tiên Môn hợp lực."
Phương Thanh Vân trầm giọng nói: "Chỉ là bốn vị Thiên Tiên cấp chín là Bàng Nghị, Quận vương Nguyên Tá, Tạ Thiên Hoằng, Thiên Tiên Quy Nguyên, tùy tiện một người đứng ra, giết Tô Tử Mặc sẽ giống như là giết chết một con kiến."
"Càng huống chi, những người này còn dẫn theo không ít tâm phúc, có thể xảy ra sai lầm gì được?"
Dừng lại một chút, Phương Thanh Vân lại nói: "Yên tâm, những người này kết thù kết oán cực sâu với Tô Tử Mặc, còn muốn để cho hơn hắn chết hơn cả chúng ta! Coi như bọn họ mời Chân Tiên tọa trấn, ta cũng không kinh ngạc một chút nào."
"Lần này sư huynh không đi à?"
Đường Bằng hỏi.
"Một đám Thiên Tiên cấp chín vây giết một Thiên Tiên cấp một, có gì hay mà xem, không có hứng thú." Phương Thanh Vân hơi hơi nhún vai, bĩu môi.
"Hắc! Đến lúc đó, ta sẽ đi tham gia náo nhiệt!"
Đường Bằng nhếch miệng cười một tiếng, bên trong đôi mắt hiện lên vẻ kích động, lộ ra vẻ mong đợi.
...
bBên trong một tòa động phủ, Tô Tử Mặc thở ra một hơi dài, mở hai mắt ra.
Sau khi vước vào Thiên Nguyên Cảnh, tốc độ tu luyện rõ ràng là đã chậm đi nhiều.
Giống như là đám đệ tử nội môn bái nhập cùng đợt với hắn như Quận chúa Xích Hồng, Liễu Bình, thậm chí còn có một ít đệ tử nội môn bái nhập vào trước mấy trăm năm, mấy ngàn năm, đều chưa thể tu luyện tới Thiên Nguyên Cảnh tầng thứ hai.
Mà Tô Tử Mặc dựa vào Thanh Liên Chân Thân, lại có những loại tài nguyên tu luyện cực phẩm như Long Thần Đan, Nguyên Linh Dịch, bây giờ đã tu luyện tới Thiên Tiên cấp hai đỉnh phong!
Mặc dù tốc độ hấp thu thiên địa nguyên khí của Thanh Liên Chân Thân cấp mười một rất nhanh, nhưng sự tiêu hao đối với tài nguyên tu luyện, cũng là khó có thể tưởng tượng.
Nếu không phải là hắn có lượng lớn tài nguyên tu luyện dự bị, thậm chí còn không đủ cho Thanh Liên Chân Thân tu luyện trong một ngàn năm.
Tu hành ở cảnh giới Thiên Nguyên Cảnh, rõ ràng là đã gian nan hơn rất nhiều.
Chỉ là bế quan lâu dài, rất khó có thể làm giống như trước đó, có thể liên tục đột phá nhiều cảnh giới.
Bây giờ, Tô Tử Mặc đã tu luyện tới Thiên Tiên cấp hai đỉnh phong, gặp phải bình cảnh, kéo dài thêm mấy năm nhưng vẫn không thể đột phá thành công.
Cũng không trách được, cho dù là một tông môn cấp Thiên như Càn Khôn Thư Viện, tuyệt đại đa số đệ tử nội môn, cả đời đều không thể bước vào Chân Tiên.
Tu sĩ có thể trở thành Chân Tiên, không ai lại không phải là người có các loại yếu tố như thiên phú, cơ duyên, khí vận, nghị lực, thiếu một thứ cũng không được, không có ai có thể thuận buồm xuôi gió.
Mấy ngày này, Liễu Bình, Quận chúa Xích Hồng đều tới trước động phủ của hắn nhiều lần, dường như là có chuyện gì đó.
Bây giờ, Liễu Bình lại đang đi đi lại lại ở bên ngoài.
Tô Tử Mặc thấy trong lúc nhất thời cũng không có cách nào đột phá bình cảnh, không tiếp tục khổ tu nữa, chuẩn bị đi ra xem một chút.
"Liễu sư đệ, có chuyện gì à?"
Tô Tử Mặc đẩy cửa đi ra ngoài, nhẹ giọng hỏi.
Bởi vì Liễu Bình kế thừa thân thể của cây liễu, cho dù đã trôi qua thời gian ngàn năm, nhìn bộ dáng của hắn vẫn chỉ là một đứa bé con, trên đỉnh đầu còn có bím tóc nhỏ màu xanh biếc.
Liễu Bình hơi chần chờ, cuối cùng vẫn nói ra: "Tô sư huynh, Dương sư huynh xảy ra chuyện rồi!"
"Dương Nhược Hư?"
Sắc mặt của Tô Tử Mặc biến đổi.
Ở bên trong Càn Khôn Thư Viện, tu sĩ họ Dương mà hắn biết, chỉ có một mình Dương Nhược Hư.
"Đúng."
Liễu Bình nói: "Nghe nói Dương sư huynh ra ngoài du lịch, bởi vì bênh vực kẻ yếu, kết quả đã xảy ra xung đột với người khác, bị vây đánh."
"Lấy thủ đoạn của Dương sư huynh, người nào có thể thương tổn được hắn?"
Tô Tử Mặc nhíu chặt lông mày, vừa đi về phía động phủ của Dương Nhược Hư, vừa hỏi.
"Nghe nói có người của Phi Tiên Môn, cũng có cường giả của Viêm Dương Tiên Quốc."
Liễu Bình nói: "Họ đều là Thiên Tiên cấp chín, mặc dù là hợp lực vây đánh, nhưng cũng không lấy lớn bắt nạt nhỏ, Thư Viện cũng không tiện ra mặt nói cái gì."
"Thương thế như thế nào?"
Tô Tử Mặc lại hỏi.
"Bị thương nặng! Nguyên thần đã bị thương nặng, sau khi Tông chủ xem, cũng không có cách nào trị liệu, sau này hơn phân nửa là bị phế rồi, haizz." Liễu Bình thở dài một tiếng.
Tô Tử Mặc im lặng, không nói gì.
Lúc trước ở trên trận Tiên Tông Đại Tuyển, nếu không phải là Dương Nhược Hư gánh vác áp lực, thậm chí không sợ hãi giằng co với Cầm Tiên Mộng Dao, hắn sớm đã bỏ mình!
Trận xung đột ở ngoại môn của Thư Viện kia, cũng là Dương Nhược Hư ra mặt thay cho hắn, thừa nhận rất nhiều áp lực và địch ý.
Dương Nhược Hư có ân với hắn, bây giờ lại gặp nạn, Tô Tử Mặc sẽ tuyệt đối không ngồi im mà không để ý tới!
Bạn cần đăng nhập để bình luận