Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 624: Đêm tối tập sát

Hơn một trăm vị Nguyên Anh Chân Quân đứng giữa không trung đang tản thần thức ra trên chiến trường để cẩn thận điều tra.
Một Nguyên Anh Chân Quân vừa mới đi qua một gốc cổ thụ che trời, không ngờ trong bóng đêm đột nhiên nhô ra một cánh tay tráng kiện!
Cánh tay này giống như thân rắn, lượn quanh một vòng trên người Nguyên Anh Chân Quân này rồi trực tiếp kéo người này vào phía sau cổ thụ!
“A!”
Người này chỉ kịp kêu thảm một tiếng, sau đó không có thanh âm gì khác nữa.
Ầm!
Phía sau cổ thụ, một bóng người bị ném ra, hình dáng đã hoàn toàn thay đổi, đầu bị đánh vỡ nát!
Mặc dù đã không thể phân biệt được dung mạo nhưng nhìn thân hình phục sức, thì đây chính là Nguyên Anh Chân Quân vừa gặp nạn!
“Người nào!”
“Giết!”
Một đám Nguyên Anh Chân Quân đã giận tím mặt, đồng thời quát chói tai một tiếng, nhao nhao ngưng tụ ra pháp thuật như sóng biển, đánh tới cây cổ thụ kia.
Ầm!
Cổ thụ bị pháp thuật đánh đến vỡ nát!
Trong bóng tối, có thể nhìn thấy một bóng người đã sớm trượt xuống khỏi cổ thụ, thân hình lay động cực kỳ linh hoạt, chỉ chớp mắt đã chui vào trong rừng, trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa!
“Là hắn!”
“Là hung thú hình người kia!”
Mặc dù đám người không thấy rõ hình dạng của thân ảnh này, nhưng yêu khí trên người hắn tán ra, đám người lại cảm thụ được rất rõ ràng, giống hung thú hình người đã biến mất kia như đúc!
“Trốn chỗ nào!”
Đông đảo Nguyên Anh Chân Quân cùng hét lớn một tiếng, thả người đuổi theo.
Nhưng ở trong rừng rậm này, tầm mắt vốn không đủ thoáng, hơn nữa bây giờ lại là giữa đêm khuya, tầm nhìn lại càng giảm mạnh, đám người đuổi theo một sau đó lại dần mất đi tung tích của hung thú hình người!
“Đó là yêu thú gì?”
“Không biết, ta mới dùng thần thức dò xét một chút nhưng lại giống như bị thứ gì ngăn cản trở về, căn bản không thấy rõ bản thể của yêu thú này!”
“Tại sao có thể như vậy?”
Mấy tên Nguyên Anh Chân Quân đều khẽ nhíu mày, nhỏ giọng trao đổi.
Nếu như Yêu tộc biến ảo thành hình người, chỉ cần tu vi chênh lệch không lớn, muốn khám phá ra bản thể thì chỉ cần dùng thần thức tìm tòi là biết.
Nói ví dụ như một con đại mãng trưởng thành biến ảo, nhưng nếu bị thần thức bao phủ thì hình ảnh phản hồi lại trong đầu của người tu chân lại chính là một con mãng xà!
Hiệu quả của Kính Chiếu Yêu sẽ càng thêm rõ ràng.
Bởi vì Yêu tộc bước vào Đan Đạo là có thể huyễn hóa ra hình người, mở miệng nói tiếng người.
Nếu lại tiến thêm một bước, chúng có thể tu luyện ra Nguyên Thần thì thậm chí ngay cả yêu khí trên người Yêu tộc đều có thể ẩn giấu, người tu chân cũng khó mà phân biệt!
Cho nên, ở thời đại Thượng Cổ đã có một vị Hoàng giả sáng tạo ra một loại binh khí nhằm vào Yêu tộc, tên là Kính Chiếu Yêu, sau đó được phổ cập lưu truyền tu chân giới.
Kính Chiếu Yêu có phẩm giai càng cao, pháp lực bao phủ xuống thậm chí có thể trực tiếp khiến yêu thú biến về nguyên hình!
Cho dù không thể làm đến mức này thì trong mặt gương cũng sẽ chiếu rọi ra bản thể của yêu thú, người khác đều có thể trông thấy.
“Đúng là cổ quái!”
Một Nguyên Anh Chân Quân mặc áo bào đen lẩm bẩm.
Nhưng đúng lúc này, một con Tử Dực Ưng đang bay nhanh về phía bên này, ánh mắt hung ác, một đôi lợi trảo nhô ra, hung hăng chụp vào thân tu sĩ mặc áo bào đen kia.
“Súc sinh muốn chết!”
Tu sĩ mặc áo bào đen hừ lạnh một tiếng, đầu ngón tay chạm nhẹ tới mi tâm, sau đó một thanh phi kiếm được lôi ra ngoài, pháp lực dâng trào, ống tay áo vung lên, phi kiếm phá không bay đến!
Phốc!
Một kiếm này có tốc độ quá nhanh!
Tử Dực Ưng liều mạng né tránh nhưng vẫn không thể nào tránh được, bị một kiếm đâm xuyên, mất mạng tại chỗ.
Thi thể Tử Dực Ưng từ giữa không trung rơi xuống, lướt ngang qua tu sĩ mặc áo bào đen.
Chém giết một Linh Yêu Kim Đan cảnh, tu sĩ mặc áo bào đen vốn không để ý nhiều, trong lúc hắn đang trầm ngâm thì khóe mắt lại đột nhiên liếc thấy một bóng đen!
Sát cơ hiển hiện lạnh thấu xương!
Trong chốc lát, tu sĩ mặc áo bào đen như rơi vào hầm băng!
Là con hung thú hình người kia!
Con hung thú này vậy mà lại giấu trên người Tử Dực Ưng, đến khi thi thể Tử Dực Ưng rơi xuống đến bên cạnh hắn, thì con hung thú này mới đột nhiên xuất thủ!
Tu sĩ mặc áo bào đen không có phi kiếm ở bên người, thần sắc bối rối, trong lòng hoảng sợ, tay vội vàng bấm pháp quyết, đang muốn đánh ra pháp thuật để bức lui người tới.
Không ngờ khoảng cách giữa hai bên quá gần, chỉ là trong chớp mắt, thân ảnh này đã bổ nhào tới gần!
Người tới nhô ra hai tay, trực tiếp bóp chặt vai của tu sĩ mặc áo bào đen, mười ngón vận sức.
Phốc phốc!
Móng tay trên đầu ngón tay tựa như chủy thủ vậy, trong nháy mắt đã đâm xuyên thân thể của tu sĩ mặc áo bào đen này!
“A!”
Tu sĩ mặc áo bào đen kêu đau một tiếng, mồ hôi lạnh trong nháy mắt đã chảy xuống.
Không đợi hắn phản ứng lại, người tới đã cong húc vào, cả người giống như một thớt liệt mã đang lao nhanh.
Ầm!
Ngực của tu sĩ mặc áo bào đen lún xuống thật sâu, hai mắt nhô lên, xoạt một tiếng, hai cánh tay bị xé xuống!
Huyết vụ dâng trào!
Lại một Nguyên Anh Chân Quân bỏ mình!
“Súc sinh, thật to gan!”
Mấy Nguyên Anh Chân Quân khác kịp phản ứng, trong lòng vô cùng tức giận, vội vàng tế ra Pháp khí, quay người truy sát tới.
Bóng đen này ở dưới bóng đêm trấn sát áo bào đen tu sĩ xong, thân hình ở giữa không trung căn bản không dừng lại, hắn lập tức hóa thành một tia sáng, nhanh chóng chui vào trong rừng rậm.
Rẽ trái lượn phải, xông vào trong thú triều, rất nhanh đã lại mất tung tích!
Đông đảo Nguyên Anh Chân Quân đuổi tới đây lại không thu hoạch được gì, sắc mặt đều vô cùng khó coi.
Trong lúc tức giận, đông đảo Nguyên Anh Chân Quân thi nhau xuất thủ, đánh ra pháp thuật, tế ra Pháp khí, gần như đã biến cổ thụ xung quanh rừng rậm thành bình địa!
Yêu thú ở gần đó tử thương vô số!
Trên linh chu, hoàng tử Đại Hạ có chút lo lắng, nhịn không được hỏi: “Con súc sinh này chạy đi đâu rồi? Không thể cứ để nó chạy trốn như vậy!”
Nữ tử áo trắng nhẹ chau lông mày, nghi ngờ nói: “Chẳng biết tại sao, thần thức của ta không thể khóa chặt hành tung của người này, thần thức vừa mới lan tràn tới đã bị ngăn lại.”
“Ta cũng có cảm giác này.”
Gã đại hán đầu trọc gật gật đầu.
Đám người theo bản năng nhìn về phía lão giả gầy gò.
Trong ba người, lão giả gầy gò này là kẻ có tư lịch già nhất, tu vi cao nhất.
“Chỉ có hai khả năng.”
Lão giả gầy gò trầm ngâm nói: “Thứ nhất, đầu yêu thú này tu luyện yêu pháp bí thuật gì đó mới có thể ngăn cách thần thức; thứ hai là trên người yêu thú này mang theo bảo vật gì có thể ngăn cách thần thức!”
Hai người nữ tử áo trắng gật gật đầu, như có điều suy nghĩ.
Trong mắt lão giả gầy gò lóe lên hàn quang, trầm giọng nói: “Đầu yêu thú này có tu vi cảnh giới không cao, tu luyện thành yêu pháp như vậy thì không quá thực tế. Ta đoán trên người con yêu thú này hẳn là có một món bảo vật!”
Trong lòng nữ tử áo trắng và gã đại hán đầu trọc đều khẽ động, trong mắt đều nổi lên vẻ tham lam, lóe lên liền biến mất.
Bảo vật như vậy đối với bọn hắn cũng là vật hiếm có!
Lão giả gầy gò đoán không sai.
‘Hung thú hình người’ liên tục xuất thủ, trấn sát hai tên Nguyên Anh Chân Quân chính là Tô Tử Mặc.
Bảo vật trong miệng lão giả gầy gò chính là Minh Vương niệm châu.
Tô Tử Mặc tuy đồng tu Tiên Yêu, nhưng dù là Tiên hay yêu, hắn đều chưa tu luyện ra Nguyên Thần, thực lực chân chính còn không thể so sánh với Nguyên Anh Chân Quân.
Huống chi, lúc này còn đối mặt với hơn một trăm Nguyên Anh Chân Quân!
Cùng đối cứng thì hoàn toàn chính là tự tìm đường chết.
Ưu thế của hắn lại là lực cận chiến!
Tô Tử Mặc lợi dụng hoàn cảnh phức tạp của Thương Lang sơn mạch, lợi dụng bóng đêm tăm tối và Minh Vương niệm châu, thân hình biến hóa, thay hình đổi dạng rất nhiều thủ đoạn mới đánh chết hai tên Nguyên Anh Chân Quân.
Quá trình mặc dù đơn giản, sinh tử cũng chỉ xảy ra trong một nhịp hô hấp.
Nhưng hung hiểm trong này lại chỉ có Tô Tử Mặc rõ ràng.
Chỉ cần chậm một bước hoặc có chút sai lầm thì hắn sẽ lập tức bị hơn một trăm Nguyên Anh Chân Quân khóa lại, trấn sát tại chỗ!
Hơn nữa, liên tục trấn sát hai tên Nguyên Anh Chân Quân, đám tu sĩ còn dư lại đã lên tinh thần đề phòng, có bất kỳ gió thổi cỏ lay gì đều sẽ dẫn tới thế công lôi đình.
Đêm khuya đã qua.
Sắc trời dần sáng.
Còn muốn đánh lén nữa là chuyện gần như không thể nào.
Tô Tử Mặc trốn trong chỗ sâu khu rừng, gần như đã hòa làm một thể với hoàn cảnh chung quanh, thần sắc băng lãnh, lẳng lặng nhìn qua chiếc linh chu lớn nhất ở giữa không trung kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận