Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2216: Tuyệt cảnh

Tạ Vân đi tới trước tấm bia đá Địa bảng, khắc chữ lưu tên mình xong mới nhìn về phía Xích Hồng quận chúa cách đó không xa đang ngồi xếp bằng, nói: "Trước đó ta thắng được ngươi, đấu vòng loại ở trong Cửu Trọng Thiên này, ngươi thắng ta một lần. Xem ra, chúng ta chỉ có thể đợi đến lúc bài danh chiến lại phân cái cao thấp."
"Ô ô!"
Xích Hồng quận chúa trừng lớn hai mắt, miệng không thể nói, chỉ có thể phát ra từng tiếng ô ô.
"Ừm ?"
Tạ Vân khẽ nhíu mày, thấy vẻ mặt Xích Hồng quận chúa khác thường, chậm rãi tiến lên.
Hắn đang muốn mở miệng hỏi thăm, Thiết Hàn bên cạnh đột nhiên mở hai mắt ra, lạnh nhạt nói: "Tạ Vân điện hạ, Xích Hồng quận chúa không có gì đáng ngại, chuyện này xin ngươi đừng nhúng tay vào."
"Điện hạ ở một bên xem kịch là được."
Thanh Trần Tử của Phi Tiên Môn cũng mỉm cười.
Tạ Vân đảo mắt nhìn lướt qua hai người, rồi lại nhìn tới Thái Hoa tiên nhân cách đó không xa, mơ hồ đoán được cái gì.
Tạ Vân hơi trầm ngâm, từ từ lui sang một bên quan sát.
"Ô ô..."
Xích Hồng quận chúa không ngừng phát ra tiếng vang.
Tạ Vân hơi lắc đầu, mặt lộ vẻ áy náy.
Chỉ cần Xích Hồng quận chúa không việc gì, sinh tử của những người khác, hắn không để ý chút nào.
Thậm chí có một số người có thể trở thành đối thủ của hắn trong lần tranh đoạt Địa bảng này, dù bị trấn áp chém giết, hắn cũng sẽ không ra tay can thiệp.
Vị trí thứ tám là người của Sơn Hải Tiên Tông-Vân Lôi quận vương.
Ngàn năm trước Vân Lôi quận vương cùng Xích Hồng quận chúa đồng thời tham gia tiên tông đại tuyển, hắn lại bái vào Sơn Hải Tiên Tông.
Vân Lôi quận vương khắc tên trên tấm bia đá xong, cũng nghe thấy Xích Hồng quận chúa ô ô kêu, lập tức phát hiện ra điểm dị thường.
Hắn đảo mắt nhìn tới Thái Hoa tiên nhân, Thiết Hàn, Thanh Trần Tử, trong lòng giật mình.
Ba người này ngồi ở các vị trí nhìn như tùy ý, nhưng cực kỳ đáng nghiên cứu, bất kỳ một tu sĩ nào muốn đi tới trước tấm bia đá Địa bảng, đều có thể rơi vào vòng vây của ba người!
Trong lòng Vân Đình hơi động, cũng suy đoán ra chân tướng đại khái, chỉ lùi đến một bên khác, mặc kệ mọi chuyện.
Vị trí thứ chín đến từ Tử Hiên tiên quốc-Vân Đào quận vương.
Hạng mười là người của Càn Khôn thư viện, Diệp Phi!
Khi Diệp Phi phi thăng tới tầng trời thứ năm, mấy vị trưởng lão thư viện đều biến thành vô cùng khẩn trương.
Phải biết rằng Diệp Phi là đệ nhất khi thi đấu ở ngoại môn thư viện, được thư viện ký thác kỳ vọng!
Tất cả mọi người ở ngoài Cửu Trọng Thiên đều hiểu sau đó sẽ xảy ra chuyện gì.
Mà Diệp Phi căn bản không biết phía trước đang chờ đợi hắn chính là một cạm bẫy lớn!
Chỉ cần hắn đến bia đá Địa bảng, mấy người Thiết Hàn sẽ động thủ, căn bản sẽ không cho hắn cơ hội, lưu lại danh hào trên tấm bia đá!
Đây cũng chính là chỗ cao minh của Đại Tấn tiên quốc cùng Phi Tiên Môn.
Có Thái Hoa tiên nhân cùng Thiết Hàn ra mặt, hai người chỉ cần đến bia đá trước một bước, là có thể liên thủ.
Khi đối phương không có chút phòng bị nào, hai người liên thủ, đủ để trấn áp bất luận kẻ nào!
Huống chi, theo thời gian trôi qua, tu sĩ của Đại Tấn tiên quốc cùng Phi Tiên Môn đến nơi này càng ngày càng nhiều.
Mà tu sĩ của Càn Khôn thư viện, mỗi khi có người đến bia đá lại lập tức bị trấn áp, phong cấm, đến tạn khi Tô Tử Mặc hiện thân...
Bên trong Cửu Trọng Thiên.
Cuồng phong gào thét, cát đá tràn ngập.
Không biết vì sao, trong không gian này đột nhiên xuất hiện một tia khí tức xơ xác tiêu điều.
Trong gió cát, Diệp Phi không ngừng tiến lên, rốt cục trông thấy bia đá Địa bảng cao tới mười trượng trong cát bụi!
Ở chung quanh bảng bia đá Địa, còn có một số tu sĩ ngồi ở dưới, nhắm mắt điều tức.
Trong đó còn có một nữ tử, nhìn quần áo cùng thân hình của nàng giống như là Xích Hồng quận chúa.
Bởi vì cát vàng che mất tầm mắt, thần thức cũng không thể dò xét quá xa, Diệp Phi cũng không nhìn rõ.
Xích Hồng quận chúa trừng lớn hai mắt, nhìn lấy Diệp Phi càng ngày càng gần, lại không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng toàn lực không ngừng kêu ô ô.
Nhưng miệng nàng bị Thái Hoa tiên nhân phong cấm, dù có kêu nhưng tiếng 'Ô ô' này cũng cực kỳ nhỏ, không đến gần, căn bản không nghe được.
Diệp Phi bước nhanh về phía trước, dần dần tới gần bia đá Địa bảng, dần dần thấy rõ mấy người chung quanh.
Phong Ẩn, Thái Hoa, Thiết Hàn...
Vị nữ tử kia quả nhiên là Xích Hồng quận chúa!
"Xích Hồng sư muội, không nghĩ tới ngươi còn nhanh hơn ta một bước."
Vẻ mặt Diệp Phi tươi cười, cất giọng nói, bước chân vẫn tiếp tục đi về tới trước tấm bia đá Địa bảng.
Xích Hồng quận chúa có thể nghe được giọng nói của Diệp Phi, nhưng thanh âm của nàng lại không thể truyền đi.
Càng như vậy, nàng lại càng nóng nảy.
Diệp Phi lại đi về phía trước mấy bước, thân hình đột nhiên dừng lại!
Hắn hơi híp mắt lại, nhìn qua mấy vị tu sĩ chung quanh bia đá Địa bảng, ánh mắt kinh nghi bất định.
Xích Hồng quận chúa không trả lời, khiến trong lòng hắn dâng lên một tia cảnh giác.
Mà hắn đảo mắt liếc qua vị trí của Thái Hoa tiên nhân, Thiết Hàn cùng Thanh Trần Tử, phát hiện được một tia dị thường!
"Không thích hợp!"
Diệp Phi nhíu chặt lông mày, vẻ mặt nghiêm túc.
"Không hổ là ngoại môn đệ nhất của Càn Khôn thư viện, tính cảnh giác như thế đã vượt qua người ngoài."
Phi Tiên Môn Thanh Trần Tử đột nhiên mở mắt, khẽ cười một tiếng.
Cùng lúc đó, thân hình Thiết Hàn khẽ động, vọt tới Diệp Phi, tốc độ cực nhanh!
Thanh Trần Tử cũng nhào tới Diệp Phi.
Lúc đầu hai người còn định chờ Diệp Phi tới gần một chút mới động thủ.
Không ngờ Diệp Phi lại có thể sớm phát hiện ra dị thường!
Diệp Phi cũng phản ứng cực nhanh, khi Thanh Trần Tử vừa mở miệng nói chuyện, thân hình hắn đã nhanh chóng lùi lại!
Dù là Thiết Hàn hay Thanh Trần Tử, đều xếp hạng trước hắn.
Nếu đơn đả độc đấu, hắn còn có cơ hội thủ thắng.
Nhưng hai người liên thủ, hắn không có một chút khả năng thắng nào!
Huống chi, bên kia còn có một Thái Hoa tiên nhân!
Diệp Phi cực kỳ quả quyết, trong chớp mắt đã đưa ra quyết định, căn bản không muốn giao thủ cùng hai người Thiết Hàn.
Hắn muốn tranh thủ thời gian rời đi nơi này, tụ tập đệ tử khác của thư viện cùng một chỗ, rồi mới tính kế tiếp!
Nếu không làm thế, những đệ tử thư viện đến nơi này, phải đối mặt với tu sĩ của Đại Tấn tiên quốc cùng Phi Tiên Môn, căn bản là không có cách chống cự.
Trong thời gian ngắn như vậy, Diệp Phi đã nghĩ ra biện pháp giải quyết tối ưu.
Chỉ là hắn phải đối mặt với Thiết Hàn, Thanh Trần Tử quá mức cường đại.
Hai người này cũng sẽ không để hắn tuỳ tiện rời đi!
"Lên!"
Thiết Hàn thôi động nguyên thần, khẽ quát một tiếng.
Ở sau lưng Diệp Phi, phía trên đại địa đột nhiên ngưng tụ ra một bức tường băng to lớn, ngăn cản đường đi của Diệp Phi.
Không thể thả đi bất kỳ một đệ tử thư viện nào, không thể để xuất hiện bất kỳ biến cố nào cả!
Thiết Hàn cũng không nương tay, trực tiếp bộc phát ra đại thần thông!
Hai tay Diệp Phi ngưng tụ kiếm chỉ, thôi động nguyên thần, quát khẽ một tiếng, hung hăng đam mạnh về tường băng sau lưng!
Oanh!
Kiếm chỉ bắn ra một ánh kiếm sáng chói, đâm tường băng thủng một lỗ.
Nhưng chính là một thoáng trì hoãn như thế, công kích của Thanh Trần Tử đã đánh tới.
Diệp Phi bất đắc dĩ, chỉ có thể lại lần nữa ngăn cản.
Thanh Trần Tử khẽ cười một tiếng, căn bản không liều mạng cùng Diệp Phi, hai tay thúc khí thành tia, chỉ dây dưa cùng hắn, giữ hắn lại.
Ở một bên khác, Thiết Hàn đã đến, dựng thẳng chưởng thành đao, chém tới thiên linh cái của Diệp Phi!
Lạnh lẽo thấu xương bao phủ xuống, toàn thân Diệp Phi rùng mình, khí huyết vận chuyển chậm chạp, gần như sắp bị đóng băng thành băng!
Thật mạnh!
Trong lòng Diệp Phi kinh hãi, ngưng tụ kiếm chỉ, trở tay đâm ngược, va chạm cùng chưởng đao của Thiết Hàn.
Tạch tạch tạch!
Trên kiếm chỉ của Diệp Phi trong nháy mắt đã bịt kín một tầng sương lạnh.
Băng sương dọc theo cánh tay hắn, không ngừng lan tràn.
Ở một bên khác, mười ngón tay của Thanh Trần Tử ngưng tụ ra mười sợi tơ tinh tế, cũng quấn quanh trên người Diệp Phi, trói buộc tay chân hắn!
Hai đại cường giả đỉnh cao liên thủ, gần như chỉ sau hai ba hiệp đã ép Diệp Phi đến tuyệt cảnh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận