Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1917: Huyết kiếp trong linh quáng

So sánh với đám tiên binh lúc trước chiêu mộ ra biên thuỳ, tu sĩ lấy quặng ở nơi này càng nhiều hơn, lít nha lít nhít.
Tô Tử Mặc đứng ở phía ngoài đoàn người, cũng không vội vã tiến lên.
Từ Thạch từng nhắc một câu, trong quá trình lấy quặng cũng có thể sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm, nhưng cụ thể như thế nào thì hắn cũng không rõ ràng.
"Vị đạo hữu này, thỉnh giáo một chút."
Tô Tử Mặc mỉm cười, chặn lại một vị Huyền Tiên lục giai đang muốn tiến lên.
Vị Huyền Tiên lục giai kia nhíu nhíu mày, nhưng khi dùng thần thức quét qua thấy Tô Tử Mặc là Huyền Nguyên cảnh tầng bảy thì lập tức nghiêm túc, hơi hơi cúi đầu, nói: "Thượng tiên xin hỏi."
"Không biết trong quá trình lấy quặng này có nguy hiểm gì ?"
Tô Tử Mặc không lòng vòng mà hỏi thẳng vào vấn đề.
"Thượng tiên yên tâm, lấy quặng có thể có hung hiểm gì chứ, chỉ là hơi mệt mỏi một chút, có lẽ ở lâu trong giếng mỏ dưới lòng đất sẽ không thấy ánh mặt trời thôi."
Người này cười đáp lời.
"Ha ha, đúng là vô tri."
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng cười nhạo.
Tô Tử Mặc liếc mắt nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một vị Huyền Tiên thất giai cũng đứng đấy, trên mặt đều là thịt nhão, giống như bị vật gì ăn mòn, tỏa ra mùi hôi thối, cái mũi cũng biến mất không thấy nữa, cực kỳ dọa người.
Chung quanh tu sĩ không mũi này không có một ai.
Tất cả tu sĩ đều tránh xa hắn, không muốn tới gần.
Lúc này, tu sĩ không mũi lại tỏ vẻ đùa cợt, nhìn đám người chung quanh, nhếch miệng cười nói: "Nếu thật sự gặp được hung hiểm, người nơi này đều không trốn thoát được!"
Huyền Tiên lục giai lúc đầu nhìn người này một chút, giật nảy mình, cũng không dám phản bác, khúm núm lên tiếng, vội vàng rời đi.
Tô Tử Mặc vẫn giữ vẻ mặt như thường, đi tới trước người tu sĩ không mũi chắp tay nói: "Đạo hữu kiến thức rộng rãi, còn mời chỉ giáo, bên trong lúc lấy quặng, có thể gặp được hung hiểm gì?"
Tu sĩ không mũi thấy Tô Tử Mặc không ghét bỏ hắn, ngược lại còn tiếp lời hắn, sắc mặt thoáng thả lỏng.
Người này nói: "Nếu là khoáng thạch bình thường, đương nhiên sẽ không có nguy hiểm gì. Nhưng nếu không cẩn thận, đào được máu thịt hài cốt gì thì chúng ta cứ đợi đến chết đi!"
"Máu thịt hài cốt gì ?"
Tô Tử Mặc nhíu mày hỏi.
Tu sĩ không có mũi nói: "Mỏ Nguyên Linh được hình thành bằng hai cách. Thứ nhất chính là qua nhiều năm tích lũy, nguyên khí không ngừng thấm vào, lắng đọng mà thành."
"Loại thứ hai chính là dưới mặt đất có chôn cất thi hài một chút sinh linh mạnh mẽ. Trong những máu thịt hài cốt sinh linh này ẩn chứa thiên địa nguyên khí rất lớn, sau khi ngã xuống, những nguyên khí này bị chôn trong lòng đất, không thể tán ra. Theo thời gian trôi qua, ở chung quanh sẽ dần dần hình thành một khoáng tàng."
Tô Tử Mặc suy nghĩ một chút, trầm ngâm một lúc rồi lại hỏi: "Nói như thế thì muốn hình thành một khoáng tàng, ít nhất cần mấy trăm ngàn năm, thậm chí mấy chục vạn năm, những hài cốt kia đã sớm hư thối phân giải rồi?"
"Hắc hắc, ngươi nói không sai."
Tu sĩ không có mũi cười quái dị một tiếng, nói: "Tuyệt đại đa số thi hài sinh linh đúng là đã hòa làm một thể cùng khoáng tàng chung quanh, không lưu lại dấu vết gì, nhưng..."
Tu sĩ không có mũi đột nhiên chuyển ngữ khí sang vẻ âm trầm, vẻ mặt dữ tợn, nói: "Có thi hài máu thịt của một số cường giả, có khả năng mấy chục vạn năm đều bất hủ bất hoại! Nếu đào phải những đồ vật này thì coi như ngươi xui xẻo."
"Hơn một ngàn năm trước, bên ngoài Lưu Quang Thành đã xảy ra một lần linh quáng huyết kiếp, có một người không biết đào phải cái gì, bên trong khoáng tàng chảy ra một giọt máu."
"Kết quả, mấy chục ngàn tu sĩ trong khoáng tàng kia, chỉ có mấy người sống sót, những người khác đều chôn thân dưới lòng đất!"
Hí!
Chỉ là một giọt máu đã có thể giết đi mấy chục ngàn người!
Tô Tử Mặc nghĩ lại, mấy chục vạn năm mà huyết dịch đều không khô kiệt, sẽ ẩn chứa lực lượng bất hủ như thế nào?
Ngay khi hắn đang âm thầm kinh hãi, khoé mắt trong lúc vô tình liếc tu sĩ không có mũi một chút.
Lúc này, vẻ mặt của tu sĩ không có mũi này có chút quái dị, giống như là đang nhớ lại chuyện cũ, trong đôi mắt lộ ra một chút giãy dụa, một chút sợ hãi, cũng không biết rõ hắn nghĩ đến điều gì mà thân thể đều khẽ run.
"Ngươi..."
Trong lòng Tô Tử Mặc chấn động, đột nhiên nghĩ đến một khả năng, muốn nói lại thôi.
Tu sĩ không có mũi đột nhiên nở nụ cười, nói: "Ngươi đoán không sai, ta chính là một người trong số mấy người may mắn còn sống sót sau kiếp nạn kia!"
"Gương mặt này của ta chính là bị sương mù từ giọt máu tươi kia tỏa ra ăn mòn, hơn một nghìn năm rồi, vẫn là dáng vẻ người không ra người, quỷ không quỷ này!"
Tu sĩ không có mũi nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi.
Tô Tử Mặc hơi trầm mặc, lại hỏi nói: "Trước khi đào quáng, dùng thần thức đi dò xét tình hình trong khoáng tàng, cẩn thận kiểm tra rồi mới động thủ lần nữa, hẳn là có thể tránh được việc này?"
"Ngươi hiểu cái gì."
Tu sĩ không có mũi cười lạnh nói: "Mặt ngoài tảng đá trong khoáng tàng kia có một loại da đá đặc biệt, đừng nói là thần thức của Huyền Tiên, ngay cả thần thức của Thiên Tiên, Chân Tiên, đều không thể xuyên thấu, nhìn thấy bên trong có cái gì!"
"Nói như thế thì chuyện lấy quặng này chẳng phải còn nguy hiểm hơn so với ra biên thuỳ tư giết ?"
Tô Tử Mặc lẩm bẩm một tiếng, giống như có chút e ngại.
Tu sĩ không có mũi đập vỗ vỗ bả vai Tô Tử Mặc, nói: "Ngươi cũng không cần quá lo lắng, tình huống đào được máu thịt hài cột gì đó cũng ít khi thấy, nếu vận khí tốt thì có đào cả mười vạn năm đều không đụng tới một lần."
Tô Tử Mặc ở một bên quan sát một chút.
Chiêu mộ người đào quáng đều là Huyền Tiên.
Dụng ý trong chuyện này có khả năng chính là lo lắng những Địa Tiên tiến vào bên trong giếng mỏ sẽ lợi dụng Nguyên Linh Thạch để tu luyện.
Mà Huyền Tiên sẽ không xuất hiện loại tình huống này.
Huyền Tiên có thể tu luyện cấm kỵ bí điển, cũng là thiên kiêu yêu nghiệt của đại gia tộc, đại tông môn dốc lòng bồi dưỡng, tài nguyên tu luyện gì mà không có?
Những thiên kiêu này cũng không có khả năng tự hạ thấp thân phận để chạy tới đào quáng.
"Trở thành người đào quặng kia, có quy định gì không ?"
Tô Tử Mặc lại hỏi.
"Mỗi người trong mỗi một năm đều cần giao nộp năm ngàn viên Nguyên Linh Thạch. Nếu có thể sớm nộp lên trên năm ngàn viên Nguyên Linh Thạch thì có thể sớm được ban thưởng Ngưng Nguyên đan, đi ra nghỉ ngơi."
Tu sĩ không có mũi nói: "Nhưng ngươi cũng chớ xem thường năm ngàn viên Nguyên Linh Thạch. Hắc hắc, tuyệt đại đa số tu sĩ đều không làm được."
Tô Tử Mặc hỏi: "Có người nào tiến vào giếng mỏ dưới lòng đất sẽ vụng trộm giấu Nguyên Linh Thạch đào được ở trong túi trữ vật hay không?"
"Ta khuyên ngươi đừng động những suy nghĩ lệch lạc này, tránh đưa tới họa sát thân!"
Tu sĩ không có mũi cảnh cáo một tiếng.
Tô Tử Mặc hơi hơi nhíu mày, nói: "Lẽ nào hàng năm đều sẽ có người tới điều tra túi trữ vật ?"
Trong túi trữ vật của hắn có không ít bảo vật, nếu là như vậy, hắn cần sớm giấu đồ trong túi trữ vật đi.
"Vậy thì không phải, ai có tinh lực mỗi năm đều điều tra chúng ta chứ."
Tu sĩ không có mũi nói: "Trước khi tiến vào giếng mỏ, sẽ có Địa Tiên cường giả ra tay, dùng thần thức chặn lại liên hệ giữa thức hải và túi trữ vật của chúng ta."
"Tiến vào giếng mỏ dưới mặt đất, đừng nói là ngươi giấu đồ vào trong túi trữ vật, dù muốn lấy đồ vật ra cũng không được!"
"Mỏ Nguyên Linh duy trì nhiều năm như vậy, sao có thể có chỗ trống cho ngươi chui chứ."
Tô Tử Mặc cười mà không nói.
Hắn tiến vào giếng mỏ dưới mặt đất, căn bản không nghĩ tới chuyện trộm giấu Nguyên Linh Thạch.
Hắn muốn trực tiếp dùng Nguyên Linh Thạch để tu luyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận