Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2040: Tấn Vương Thế Tử

Mấy người thấy Lôi hoàng đã quyết định đi, cũng không tiếp tục khuyên bảo.
Huống hồ dù là Táng Dạ Chân Tiên hay Phong Tử Y đều hiểu rõ rằng chỉ khi Lôi hoàng rời đi Thần Tiêu tiên vực, mới có một chút hi vọng sống.
Nếu như còn ở lại nơi này, cuối cùng nhất định sẽ phải chết!
Mặc dù Lôi hoàng đã quyết tâm nhưng vẫn không lập tức rời đi.
Ông chỉ lim lặng nhìn Táng Dạ Chân Tiên và Phong Tử Y, trong lòng không nỡ.
Ông và Phong Tử Y chỉ mới vừa nhận nhau, nếu không phải tình thế bức bách, sao ông nỡ quyết tâm rời đi ?
Táng Dạ Chân Tiên nói: "Không ngờ chúng ta xa nhau hơn 40 vạn năm, vừa mới trùng phùng đã lại chia xa. Ngươi yên tâm đi đi, ta cố sống lâu thêm mấy năm, giúp ngươi chăm sóc Tử Y."
"Huynh đệ tốt, đa tạ."
Lôi hoàng gật đầu một cái.
Táng Dạ Chân Tiên lấy từ trong túi trữ vật ra một vò rượu mạnh, đẩy nắp vò ra, chuẩn bị rót mấy bát, tạm biệt cùng Lôi hoàng.
"Dùng bát để uống thì quá kiểu cách rồi."
Lôi hoàng vung tay lên, nói: "Cầm ra bốn vò, bốn người chúng ta mỗi người một vò mới sảng khoái!"
"Được!"
Táng Dạ Chân Tiên nói: "Ngoại trừ ngươi, sau này sợ là cũng không có ai bồi ta uống rượu."
Vừa nói, vừa lấy ra thêm ba hũ rượu mạnh, phân cho Tô Tử Mặc cùng Phong Tử Y.
"Đến nào, Tô huynh đệ!"
Lôi hoàng nhìn về phía Tô Tử Mặc, giơ vò rượu lên, lớn tiếng nói.
"Lôi hoàng tiền bối..."
Tô Tử Mặc vội vàng bưng rượu lên, Lôi hoàng nghiêm mặt, nói: "Tô huynh đệ, còn gọi tiền bối gì chứ, quá khách khí rồi! Chúng ta tâm đầu ý hợp, tính tình tương khế, gọi ta một tiếng đại ca là được!"
"Sao có thể như thế..."
Tô Tử Mặc vội vàng chối từ.
Dù là ở Thiên Hoang đại lục, hay ở thượng giới, hoặc là so về tu vi cảnh giới, tính thế nào Lôi hoàng đều là tiền bối của hắn.
Phong Tử Y cũng không nhịn được nhíu nhíu mày.
Nếu Tô Tử Mặc và Lôi hoàng ngang hàng, vậy chẳng phải nàng lại vô duyên vô cớ bị hạ thấp đi.
Lôi hoàng cười lớn một tiếng, vỗ vỗ đầu vai Tô Tử Mặc, nói: "Những bối phận quy củ kia đều là rắm chó, Phong Tàn Thiên ta căn bản không để trong mắt."
"Nếu như hợp ý ta, ta sẽ kết bạn. Nếu ta thấy ngứa mắt, thì dù có Tiên Đế thì như thế nào!"
"Tô huynh đệ, nếu ngươi không ngại thì uống một vò rượu này đi!"
Tô Tử Mặc nghe Lôi hoàng nói lời hào khí như thế, trong lòng cũng rung động, khí huyết dâng lên, lớn tiếng nói: "Tốt, Phong đại ca, ta kính ngươi!"
Táng Dạ Chân Tiên, Phong Tử Y cũng giơ vò rượu lên.
Bốn người chạm vò rượu vào nhau, một tiếng vang giòn phát ra, cùng ngửa đầu uống rượu!
Trong lòng bốn người đều rõ ràng, sau một vò rượu mạnh này, mọi người đều sẽ tách ra rời đi.
Thiên giới bao la, tiền đồ mênh mông, nguy cơ tứ phía, sau này bốn người chưa hẳn đã có cơ hội gặp lại.
Bốn người đều không ngừng lại, đến khi uống vò rượu mạnh này cạn sạch mới dừng.
Bình thường, với tu vi của Tô Tử Mặc thì rượu nước bình thường, căn bản sẽ không khiến hắn bị say.
Nhưng uống hết vò rượu mạnh này, Tô Tử Mặc cảm giác gò má mình hơi hơi phiếm hồng, đau đầu chóng mặt.
Phong Tử Y ở bên cạnh đã có chút không chịu nổi, gương mặt đỏ hồng, lung lay sắp đổ.
"Ha ha ha ha!"
Lôi hoàng cười lớn một tiếng, nhìn Tô Tử Mặc tán thưởng một tiếng: "Có thể uống một vò rượu này mà còn không say, không hổ là Thanh Liên huyết mạch!"
Phải biết rằng rượu mạnh của Táng Dạ Chân Tiên cũng không phải rượu nước bình thường.
Loại rượu này, ngay cả tu vi của bọn hắn uống vào đều sẽ cảm thấy chếnh choáng.
"Tô huynh đệ."
Lôi hoàng vỗ vỗ vai Tô Tử Mặc, cười giống như không cười nói: "Chúng ta có thể ngang hàng tương giao, nhưng ngươi không thể chiếm tiện nghi của cháu gái ta."
Tô Tử Mặc có cảm giác trong lời nói này của Lôi hoàng có hàm ý, trong ánh mắt dường như còn có thâm ý khác.
Nhưng đầu óc hắn có chút choáng váng nên không nghĩ được quá nhiều, chỉ theo bản năng nói: "Đây là chuyện tự nhiên."
"Ta đi đây."
Lôi hoàng hít sâu một hơi, đôi mắt khôi phục lại sự tỉnh táo, đứng trên đỉnh núi, quay đầu nhìn non sông dưới chân, nghiêm túc nói: "Cuối cùng sẽ có một ngày, Phong Tàn Thiên ta sẽ quang minh chính đại đi vào mảnh thổ địa này!"
Nói xong, trên người Lôi hoàng lóe ra lôi quang, trốn đi thật xa, trong nháy mắt đã biến mất ở cuối chân trời.
Tô Tử Mặc đứng trên đỉnh núi, Thanh Liên huyết mạch không ngừng phun trào, gió trên đỉnh núi thổi qua giúp hắn cũng dần dần tỉnh táo lại.
"Ngươi có tính toán gì ?"
Táng Dạ Chân Tiên hỏi: "Muốn đi cùng chúng ta không?."
Tô Tử Mặc nghĩ một chút lại lắc đầu nói: "Không cần đâu, hơn một năm nay qua, ta trải qua quá nhiều chuyện, ta chuẩn bị tìm một nơi để bế quan tu hành."
"Như thế cũng tốt."
Táng Dạ Chân Tiên gật gật đầu, căn dặn: "Ngươi cẩn thận một chút, tuyệt đối không nên bại lộ thân phận. Mặt khác, chiếc đỉnh kia của ngươi sau này cũng cố gắng không nên dùng tới nữa."
"Đa tạ tiền bối nhắc nhở."
Tô Tử Mặc nói lời cảm tạ.
Táng Dạ Chân Tiên lại đưa tới một tấm lệnh bài đen kịt lớn cỡ hai ngón tay, phía trên vẽ một thanh chủy thủ bị tia sét quấn quanh.
"Đây là một tấm lệnh bài, nếu ở nơi nào nhìn thấy dấu hiệu tương tự thì có thể tìm kiếm được người của Tàn Dạ."
Tô Tử Mặc nhận lấy lệnh bài, lại lần nữa nói lời cảm tạ.
Táng Dạ Chân Tiên gật đầu một cái, đỡ lấy Phong Tử Y vẫn đang say rượu rồi dần dần biến mất trong hư không.
Tô Tử Mặc cũng không lưu lại trên đỉnh núi, mà lựa chọn đi xuống núi.
...
Giữa không trung trên dãy núi Long Đằng, đột nhiên vỡ ra một khe hở khổng lồ, lộ ra đường hầm u ám bên trong.
Một bóng người bước ra, một tay chắp sau lưng, vẻ mặt trầm ổn, trong lúc phất tay cũng lộ ra một loại khí độ của thế gia Vương tộc.
Người này có một đôi mắt tựa như đá quý dưới biển sâu, thâm thúy mà thần bí.
Người này là Tấn vương thế tử- An Thế vương!
Tấn vương thế tử đi tới trên không Dãy núi Long Đằng, nhìn chiến trường hỗn loạn bên dưới, thấy thi thể của đại hán để trần thì vẻ mặt lạnh lẽo.
"Nguyên Tá, Kính Nguyệt."
Tấn vương thế tử đột nhiên mở miệng, sâu kín hỏi: "Các ngươi còn sống không ?"
m thanh của Tấn vương thế tử cũng không lớn, nhưng lại có thể kéo dài vô tận, truyền khắp vạn dặm.
Cả người Nguyên Tá quận vương và Kính Nguyệt Chân Tiên vốn đang chạy trốn đều run lên, trong đầu đồng thời nghe được lời nói của Tấn vương thế tử!
Hí!
Dùng thuật truyền âm vạn dặm!
Trong lòng hai người run lên, không dám chần chờ, vội vàng quay người lại, bay về phía dãy núi Long Đằng.
Cũng không lâu sau, hai người đã chạy đến dãy núi.
Cùng lúc đó, ở giữa không trung lại vỡ ra một đường hầm không gian, vẻ mặt Thiên Hình vương lạnh lùng, đằng đằng sát khí đi ra.
"Người đâu ?"
Thiên Hình vương trầm giọng hỏi.
"Người đâu ?"
Tấn vương thế tử mặt không biểu tình, nhìn không ra hỉ nộ, chỉ bình tĩnh nhìn qua Nguyên Tá quận vương cùng Kính Nguyệt Chân Tiên, nhẹ giọng hỏi.
Nguyên Tá quận vương cùng Kính Nguyệt Chân Tiên lại không chịu nổi áp lực, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.
"Đại ca, đại ca thứ tội."
Nguyên Tá quận vương ở trước mặt người ngoài luôn có thể diễu võ dương oai, vênh mặt hất hàm sai khiến, nhưng ở trước mặt Tấn vương thế tử thì lại ngoan ngoãn như một đứa trẻ.
Nguyên Tá quận vương hiểu rất rõ thủ đoạn của vị này đại ca này của hắn!
"Ta vốn đã tính toán kỹ càng tất cả, tuyệt đối có thể trấn áp Phong Tàn Thiên, nhưng... Nhưng ai ngờ lại xuất hiện một tên Tô Tử Mặc..."
Nguyên Tá quận vương còn chưa giải thích xong đã bị Tấn vương thế tử cắt ngang.
"Người đâu ?"
Tấn vương thế tử chỉ nói hai chữ, âm thanh càng lộ vẻ nhu hòa.
Trong chớp nhoáng này, Nguyên Tá quận vương đã bị dọa đến mức mồ hôi lạnh đều chảy ra ngoài!
Bạn cần đăng nhập để bình luận