Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2854: Gặp gỡ

Chiến trường Tà Ma, khu thứ chín.
Tô Tử Mặc cùng Lâm Tầm Chân từ trên trời rơi xuống.
Vẻ mặt Lâm Tầm Chân nghiêm túc, tán ra thần thức, ngưng thần đề phòng.
Chiến trường Tà Ma bây giờ còn so đáng sợ hơn ngàn năm trước, hoàn cảnh càng thêm ác liệt!
Số lượng tà ma tội linh ở nơi này đã tăng lên không biết bao nhiêu lần, bất cứ lúc nào hai người đều có khả năng bị tà ma tội linh công kích!
Tô Tử Mặc có linh giác cảnh báo, đối với nguy hiểm tiềm ẩn chung quanh, có thể lập tức nhận ra đến, cho nên vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Khu thứ chín, cách khu thứ bảy tương đối gần.
"Phong chủ."
Lâm Tầm Chân quay đầu nhìn Tô Tử Mặc, hỏi nói: "Chúng ta đi đến nơi hẹn sao ?"
Từ ngàn năm trước, sau khi Lâm Tầm Chân thoáng biểu lộ tâm ý mà Tô Tử Mặc không trả lời, nàng lại lần nữa đối mặt với Tô Tử Mặc, từ đầu đến cuối đều dùng phong chủ để xưng hô.
Dựa theo suy nghĩ của nàng thì hẳn là nên tránh chính diện giao phong cùng Hạ m, sau đó tùy cơ ứng biến.
Dù sao giữa Chân Linh ở ba ngàn giới cùng tà ma tội linh tất nhiên sẽ diễn ra một trận chém giết va chạm máu tanh vô cùng thê thảm, đến lúc đó, có lẽ sẽ có cơ hội càng tốt.
Nói ví dụ, Hạ m cùng người trong thập đại tà ma giao thủ, bị ép phóng thích ra vô thượng thần thông.
Nếu như thế, sau đó Tô Tử Mặc lại đấu với Hạ m, thì sẽ có thêm một phần thắng.
"Đi chứ."
Tô Tử Mặc lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ tùy ý gật gật đầu, nói: "Một trận chiến này không tránh được, sớm kết thúc cũng tốt."
Đúng lúc này, vẻ mặt Lâm Tầm Chân khẽ động, ánh mắt nhìn tới một chỗ bên cạnh hồ cách đó không xa.
Bên kia có mười mấy vị kiếm tu đứng đó, giữa eo không có Phụng Thiên lệnh bài, trang phục quần áo cũng đều lộ ra thân phận tội linh!
Cùng lúc đó, mười mấy vị tội linh kiếm tu này cũng nhận ra hai người, vội quay đầu nhìn lại, trong con ngươi bắn ra sát cơ mãnh liệt cùng địch ý.
Ông! Ông! Ông!
Mười mấy vị kiếm tu tội linh lập tức tế ra trường kiếm, hóa thành từng ánh kiếm, chạy nhanh đến bên này, sát khí bừng bừng.
Vẻ mặt Lâm Tầm Chân thoáng lạnh, trường kiếm sau lưng dường như cảm ứng được tâm ý của nàng, tự động rời khoit vỏ, rơi vào lòng bàn tay của nàng.
Tà ma tội linh từng gây họa tới ba ngàn giới, trong ý thức của nàng, chém giết tà ma, trấn áp tội linh, chính là thay trời hành đạo, giúp đỡ chính nghĩa.
Tin tức có quan hệ tới Thập Đại Tội Địa, Tô Tử Mặc biết được càng nhiều.
Việc năm đó có quá nhiều bí ẩn bao phủ, khó phân thật giả.
Cho nên, khi đối mặt với tà ma tội linh ở Thập Đại Tội Địa, hắn vẫn luôn cẩn thận, nếu như không cần thiết, không muốn va chạm đao binh.
"Trước tiên cứ chờ một chút."
Tô Tử Mặc khẽ nhấc tay, ngăn cản Lâm Tầm Chân.
Lâm Tầm Chân nhíu nhíu mày, có chút nghi hoặc.
"Phong chủ, lần trước Huyết Viên dù sao chỉ là dị loại trong tà ma tội linh."
Lâm Tầm Chân nói: "Ngươi xem bọn kiếm tu này một chút, cả đám đều sát khí bừng bừng, dù ngươi nhân từ nương tay, bọn họ cũng sẽ không nương tay lưu tình!"
Tô Tử Mặc không đáp.
Nếu đám kiếm tu này thật sự ra tay với hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ không khoanh tay chịu chết.
Hắn giống như có cảm giác, ánh mắt chuyển động, nhìn tới bên cạnh hồ cách đó không xa.
Nơi đó có một người đang ngồi.
Một người mặc vải thô áo gai, tóc tai bù xù đang say rượu, không xa chỗ hắn ngồi còn cắm một chuôi trường kiếm loang lổ vết rỉ.
"Kiếm khách áo vải, một trong thập đại tà ma!"
Lâm Tầm Chân cũng chú ý tới người này, trong lòng thoáng lạnh đi.
Nhưng rất nhanh, trong con ngươi của nàng lập tức phóng thích ra chiến ý mãnh liệt, toàn thân bao phủ kiếm khí, nóng lòng muốn thử.
Nếu là ngàn năm trước, gặp vị kiếm khách áo vải này, nàng còn muốn đi vòng.
Mà bây giờ, nàng đã lĩnh ngộ ra Tru Tiên kiếm, trở thành vô thượng Chân Linh, nhìn đến tà ma cùng là vô thượng Chân Linh, trong lòng chỉ muốn đại chiến một trận!
Đối mặt với vô thượng Chân Linh ở giới diện khác, hoặc nhiều hoặc ít, nàng còn sẽ có chút cố kỵ.
Nhưng đối mặt với tà ma tội linh, trong lòng nàng không có bất luận gánh nặng gì!
"Trở về!"
Đúng lúc này, vị kiếm khách áo vải kia đột nhiên mở miệng, âm thanh không nhẹ không nặng, có chút khàn khàn, nhưng mười mấy vị kiếm tu kia nghe được, thân hình lại đồng thời dừng lại.
"Sư huynh, cùng là kiếm tu, ngươi không muốn đao binh đối mặt, nhưng bọn họ là kiếm tu ở phía ngoài, là tới giết chúng ta!"
Một vị nữ tử nhìn kiếm khách áo vải, có chút không thể hiểu được.
Một người khác cũng nói: "Sư huynh, những năm gần đây, ngươi đã thả đi bao nhiêu kiếm tu từ bên ngoài đến rồi? Nhưng những kiếm tu kia khi đối mặt với chúng ta lại chưa từng nhân từ nương tay!"
Nghe đến đó, sát khí trên người Lâm Tầm Chân đã giảm đi một phần.
Nàng đột nhiên nhớ lại, ở ngàn năm trước, đám người bọn họ ở chiến trường Tà Ma lịch luyện, đúng là từng nhìn thấy vị kiếm khách áo vải này từ xa.
Chỉ là, vị kiếm khách áo vải này cũng không để ý tới bọn họ.
Lúc đó, bọn họ nghĩ rằng vị kiếm khách trong thập đại tà ma này có thể là khinh thường, hoặc là có nguyên nhân khác nên mới không có ra tay.
Hôm nay, nghe hai kiếm tu tội linh kia nói, vị kiếm khách áo vải này là cố ý thả bọn họ ?
Nhưng vì sao ?
Sâu dưới đáy mắt Lâm Tầm Chân lướt qua một tia mê hoặc.
"Trở về đi."
Kiếm khách áo vải cũng không giải thích, chỉ là than thở một tiếng.
Mười mấy tội linh kiếm tu nhìn Tô Tử Mặc cùng Lâm Tầm Chân, trên mặt tràn đầy vẻ không cam lòng, vẫn mang theo địch ý mãnh liệt, nhưng cũng không cãi lời của kiếm khách áo vải, chậm rãi lui về.
Trận đại chiến xung đột này bởi vậy mà hóa giải thành vô hình.
Tô Tử Mặc nhìn bóng lưng chán nản cô tịch của kiếm khách áo vải, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc khó nói lên lời, muốn tiến lên trước tâm sự cùng hắn.
Thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, bước về phía kiếm khách áo vải.
Lâm Tầm Chân không biết dụng ý của Tô Tử Mặc, mặc dù trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng vẫn theo sát phía sau.
"Hả ?"
Mười mấy tội linh kiếm tu vốn đã lui đi kia nhìn thấy hai người Tô Tử Mặc lại chủ động đi qua, sắc mặt trầm xuống, lại lần nữa tế ra trường kiếm, ngưng thần chờ đợi.
"Các ngươi muốn làm gì? !"
"Sư huynh đã thả các ngươi rời khỏi, các ngươi còn dám chạy tới, chính mình tìm chết ?"
Mấy tội linh kiếm tu lớn tiếng trách mắng.
Lâm Tầm Chân khẽ cười lạnh, ánh mắt liếc mười mấy tội linh kiếm tu, nói: "Ai sống ai chết vẫn rất khó nói."
Lấy tu vi trước mắt của nàng, có nắm chắc trong vòng mười chiêu, chém giết mười mấy tội linh kiếm tu này!
"Các ngươi không phải là đối thủ của nàng, lùi về đi."
Kiếm khách áo vải hơi hơi liếc mắt, nhìn thoáng qua Lâm Tầm Chân, dường như nhận ra cái gì, mở miệng nói.
Sau đó, hắn lại nhìn tới Tô Tử Mặc, ngừng lại rất lâu, lông mày khẽ cau lại không dễ dàng phát hiện.
Hắn nhìn ra được nữ kiếm tu từ bên ngoài đến kia hẳn là đã lĩnh ngộ ra vô thượng thần thông.
Còn vị nam tử tóc đen áo xanh này...
Cổ quái.
Chỉ là Chân Nhất cảnh, Không Minh kỳ.
Bình thường, ở cảnh giới này dù thiên phú hơn người như thế nào, lực chiến đấu có thể phát huy ra cũng có hạn.
Nhưng chẳng biết tại sao, kiếm khách áo vải vẫn cảm thấy không thể nhìn thấu người này.
Mười mấy tội linh kiếm tu nhường ra một đường, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc cùng Lâm Tầm Chân, đề phòng hai người đột nhiên ra tay đả thương người.
Tô Tử Mặc đi đến bên người nam tử, nhìn chuôi trường kiếm rỉ sét tùy ý cắm ở khe đá bên cạnh, duỗi tay rút nó ra.
"Kiếm này... Hơi cũ rồi."
Tô Tử Mặc nói.
Kiếm khách áo vải nói: "Có thể giết người là được."
---------
Người dịch: Thờisênh239
Bạn cần đăng nhập để bình luận