Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1149: Tìm ngươi tính sổ

"Mau nhìn kìa, Phong Viêm Đạo Nhân đến rồi!"
"Phong Viêm Đạo Nhân, thiên kiêu thế hệ này của Lưu Ly Cung, lực chiến đấu của hắn cũng gần bằng với Lưu Ly Đạo Nhân năm đó!"
Nhắc tới Lưu Ly Đạo Nhân, vẻ mặt rất nhiều tu sĩ, đều trở nên hơi xúc động.
"Chỉ chớp mắt một cái mà thời gian trôi qua sau trận Phong Hào kiếp kia đã mười năm rồi."
Có người than nhẹ một tiếng.
Mười năm trước, Tô Tử Mặc đại chiến cùng rất nhiều Phong Hào đệ tử ở truyền đạo chi địa, lập xuống đạo tâm!
Trận chiến kia đã có tám vị Phong Hào đệ tử thân vẫn đạo tiêu, nên được xưng là Phong Hào Kiếp.
Lưu Ly Đạo Nhân cũng vẫn lạc trong lần đó.
Có tu sĩ đột nhiên nói ràng: "Nếu Hoang Võ xuất thế, thì danh xưng Đạo Nhân đệ nhất Bắc vực, chỉ sợ cũng không tới phiên Vô Song Đạo Nhân rồi?"
Loạn Vu cổ xảy ra trong cương vực của tứ đại vương triều.
Tô Tử Mặc hai lần xuất thủ ở Đại Chu Vương Thành và Phiếu Miểu Phong, cũng không có bao nhiêu người tận mắt thấy, thời gian mới trôi qua một năm, toàn bộ Bắc vực còn không có mấy người biết rõ hắn đã trở về!
Bên cạnh có tu sĩ cười lạnh nói: "Chư vị, mười năm trước Hoang Võ đã bị Bán Tổ phế bỏ! Chô dù hắn tái tạo được nhục thân thì có thể khôi phục lại mấy phần lực chiến đấu khi xưa chứ?"
Một vị tu sĩ khác trầm giọng nói: "Hoang Võ đắc tội quá nhiều thế lực, nếu hắn tiếp tục yên lặng còn tốt, nếu dám hiện thân thì sẽ có vô số kẻ thù tìm tới cửa!"
Nghe được tiếng nghị luận chung quanh, trong lòng U Lam vô cùng mừng rỡ.
Mặc dù những thiên kiêu này không giúp nàng phục quốc, nhưng chỉ cần có thể giải quyết Hoang Võ Đạo Nhân thì xem như đã loại bỏ được một trở ngại lớn nhất trên con đường phục quốc rồi!
"Tô huynh, ngươi nghe thấy không?"
U Lam trợn nhìn Tô Tử Mặc một chút, ngạo nghễ nói: "Hoang Võ cũng không phải vô địch, hắn đã đi tới đường cùng, chỉ cần ta thả tin tức hắn đã trở về ra, tự nhiên sẽ có vô số thiên kiêu ra tay để trấn áp hắn!"
Tô Tử Mặc cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói: "Vô dụng thôi, chẳng qua chỉ là một đám gà đất chó sành."
Lời này từ trong miệng hắn nói ra với vẻ rất là tự nhiên, nhưng U Lam nghe lại thấy có vẻ quá mức cuồng vọng.
Kẻ nào dám nói những thiên kiêu Bắc vực là gà đất chó sành ?
Ai có tư cách này ?
U Lam khẽ nhíu mày, ấn tượng trong lòng đối với Tô Tử Mặc lại giảm xuống rất nhiều.
Trịnh bá đứng bên cạnh không nhịn được cười lạnh một tiếng: "Giọng điệu thật lớn! Lát nữa Phản Hư Đạo Nhân đấu pháp với nhau, ngươi không ngại thì đi lên thử một chút, cũng làm cho mọi người nhìn xem ngươi có thủ đoạn gì!"
"Không có hứng thú."
Tô Tử Mặc lắc đầu.
Lần này hắn đến đây chính là vì Vô Song Đạo Nhân!
Đấu pháp luận bàn giữa các Phản Hư Đạo Nhân, hắn không thèm để ý, cũng chẳng thèm quan tâm!
"Xem xong sẽ khiến ngươi bị dọa."
Vẻ mỉa mai trong mắt Trịnh bá càng nồng hơn, nói: "Ngươi cứ yên tâm, trận đạo hội này chủ yếu chỉ luận bàn giao lưu, trừ phi trước đó có thâm cừu đại hận, nếu không tu sĩ đấu pháp với nhay sẽ không quyết sinh tử gì đâu."
Tô Tử Mặc cười cười, không tranh luận.
Trong khoảng thời gian này, Phong Viêm Đạo Nhân đã hạ xuống trên trụ đá, vẻ mặt lạnh nhạt, không thèm nhìn đám tu sĩ dưới chân.
Lần này hắn đến đây chỉ có một mục tiêu, chính là đánh bại Vô Song Đạo Nhân!
Lưu Ly Cung là tiên môn duy nhất ở Bắc vực.
Danh hào đệ nhất Đạo Nhân Bắc vực, nhất định phải thuộc về tu sĩ Lưu Ly Cung!
Mặc dù Phong Viêm Đạo Nhân chỉ có một mình, nhưng lại chiếm lấy một cột đá, hơn nữa còn không có bất kỳ tu sĩ nào dị nghị.
Ngay cả Pháp Tướng Đạo Quân ở đây đều sẽ cho hắn chút thể diện này!
Lúc này, các đại tông môn thế lực, các đại thiên kiêu gần như đều đã tề tụ!
Rất nhiều tu sĩ của Vũ Văn gia cũng đã xuất hiện.
Duy chỉ có Vũ Văn Vô Song là còn chưa hiện thân.
Tu sĩ ở đây lại chẳng có ai phàn nàn, cũng không có người nào bất mãn.
Bởi vì, người kia có địa vị tôn quý, dù có tới chậm một chút cũng là chuyện đương nhiên!
Thêm một lúc sau, ở chân trời xa xa mới hiện ra một bóng người.
Trong nháy mắt, bóng người này đã bay tới trên không Càn Thiên thành!
Người này có thân hình khôi vĩ, mặc áo giáp màu đồng cổ, sau lưng khoác áo choàng màu đỏ như máu, cươi trên lưng một sư tử màu vàng đỏ, toàn thân tản ra khí tức cường đại!
Người này vừa mới bay tới, tiếng ồn ào náo động trong đám người đã lập tức giảm xuống.
Giống như không có người dám nói chuyện lớn tiếng, sợ va chạm tới vị thiên kiêu này!
Vô Song Đạo Nhân!
Từ khi Vô Song Đạo Nhân hiện thân, Phong Viêm Đạo Nhân vốn đang nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên mở hai mắt ra, trong hai mắt nổi lên một tia sáng như lưu ly bảy màu.
Cùng lúc đó, Vô Song Đạo Nhân cũng nhìn về phía Phong Viêm Đạo Nhân.
Ánh mắt của hai đại thiên kiêu như thần binh lợi khí, va chạm ở giữa không trung, tia lửa văng khắp nơi!
Không khí chung quanh lập tức trở nên vô cùng khẩn trương.
Trong hư không giữa hai đại thiên kiêu tràn ngập sát khí mãnh liệt!
Hai người không có chú ý tới, trên đường phố, trong đám người đông nghìn nghịt ở dưới, đang có một nhóm người nhìn chằm chằm bọn hắn, vẻ mặt băng lãnh.
"Là hắn à ?"
Tô Tử Mặc hơi nghiêng mắt, hỏi Hoàng Kim Sư Tử.
Hoàng Kim Sư Tử liên lực gật gật đầu, trong hai mắt bắn ra một tia hung ác, cắn răng nghiến lợi nói: "Chính là hắn! Dù hắn hóa thành tro, ta đều nhận ra!"
"Sư tử mà hắn đang cưỡi kia chính là Khả Khả ?"
Tô Tử Mặc nhìn tới tọa kỵ của Vũ Văn Vô Song.
Sư tử kia có lớp lông toàn thân đỏ vàng, không có một sợi nào khác màu, đúng là vô cùng thần tuấn.
"Vâng!"
Hoàng Kim Sư Tử nuốt nước miếng, vẻ mặt lo lắng, nói: "Đại ca, nếu đánh nhau, ngàn vạn đừng làm Khả Khả bị thương!"
"Ừm."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Lúc này, sự chú ý của quần tu đều rơi vào trên thân hai đại thiên kiêu là Vô Song Đạo Nhân cùng Phong Viêm Đạo Nhân, cũng không có người nào nghe được đối thoại của bọn họ.
"Tu vi của Vô Song Đạo Nhân hình như lại tăng lên không ít."
"Yên tâm, Phong Viêm Đạo Nhân được truyền thừa Lưu Ly Cung, cũng tuyệt đối không dễ trêu!"
Quần tu ầm ĩ nghị luận.
Vũ Văn Vô Song nhìn quanh bốn phía, cất giọng nói: "Để chư vị đợi lâu, khi nãy có một ít cảm ngộ, tu vi thoáng tăng nên mới chậm một chút."
Nghe được câu này, trong đám lại vang lên từng tiếng xôn xao.
"Vô Song Đạo Nhân chính là Phản Hư cảnh viên mãn, tu vi tăng lên, chẳng phải là đạt tới Bán Pháp Tướng cảnh giới ?"
"Vậy thì trong những tu sĩ cùng giai này, ai có thể địch nổi!"
"Lần này Phong Viêm Đạo Nhân gặp áp lực lớn rồi."
"Vô Song Đạo Nhân đang tạo áp lực cho Phong Viêm Đạo Nhân!"
Có tu sĩ nhìn ra ẩn ý ở trong đó, nói ràng: "Vô Song Đạo Nhân nói câu này, mặc dù là đang giải thích, nhưng kỳ thật là đang nói cho Phong Viêm Đạo Nhân nghe."
Hai đại thiên kiêu tranh phong, vào thời khắc này cũng đã bắt đầu!
Vạn chúng chú mục!
U Lam nhìn nam tử cưỡi sư tử dừng ở giữa không trung, trên người hắn khoác áo giáp, nhịn không được cảm khái một tiếng, nói: "Đây mới thật sự là thiên kiêu!"
"Đây mới là phong thái khí độ vốn có của thiên kiêu!"
Vừa nói, nàng vừa nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Nàng chính là muốn nói cho Tô Tử Mặc biết, thiên kiêu không phải dựa vào miệng nói, mà là vừa mới hiện thân đã có thể hấp dẫn tất cả ánh mắt!
Khi nàng nhìn về phía Tô Tử Mặc, lại phát hiện Tô Tử Mặc đang đẩy đám người ra, đi về phía đằng trước.
"Tô huynh, ngươi làm gì thế?"
U Lam sững sờ, vội hỏi nói.
"Tìm người tính sổ."
Tô Tử Mặc cũng không quay đầu lại, nói một câu.
Dạ Linh, Niệm Kỳ, Hoàng Kim Sư Tử cũng đi theo phía sau của hắn, khí thế hùng hổ, sắc mặt bất thiện!
U Lam theo bản năng hỏi: "Tìm ai ?"
"Vũ Văn Vô Song!"
Giọng nói của Tô Tử Mặc truyền tới.
U Lam ngạc nhiên, nhìn theo bóng lưng đã đi xa kia, ấn tượng vốn đã dần dần rõ ràng lại lần nữa trở nên bắt đầu mơ hồ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận