Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 722: Đế Dận, thả người ra

Tô Tử Mặc đứng dậy, ánh mắt trầm tĩnh.
Nghe được cái tên này, ngay cả hắn cũng không thể bình tĩnh được!
Mười năm trước, dưới đáy Táng Long cốc, hắn và Đế Dận từng giao thủ qua, song phương đều chịu một chút tổn thương nhẹ.
Hơn nữa, Đế Dận là một người duy nhất có thể tranh phong mà không bại trong khi cận chiến cùng hắn!
Trong lòng Tô Tử Mặc cũng có chút hiếu kỳ, mười năm sau, người này đã trưởng thành đến trình độ nào!
Bá bá bá!
Lần lượt từng bóng người đằng không bay lên.
Mọi người bay tới trên đỉnh đại điện, nhìn xuống thành Vạn Tượng.
Gần như là đồng thời, trong thành Vạn Tượng lần lượt xuất hiện từng bóng người.
Vạn chúng chú mục!
Rống!
Một tiếng gào thét kinh thiên động địa!
Một yêu thú thân hình khổng lồ, mặt mũi dữ tợn đi trên đường dài, đám người phía trước đều hoảng sợ biến sắc, vội vàng tránh sang một bên nhường đường.
Lông trên người yêu thú này thật dài, thân thể giống như hổ, mặt người, chân hổ, miệng heo, đuôi dài một trượng tám thước, bốn sừng sắc nhọn phóng lên tận trời!
Hung thú Thái Cổ, Đào Ngột!
Trong thành Vạn Tượng có không ít tu sĩ đều cưỡi Linh thú của mình đi tới.
Nhưng ở trước mặt Đào Ngột này, những linh thú kia đều trở nên cực kỳ trung thực, câm như hến!
“Đây là sinh linh từ thời đại Thái Cổ, thực lực khủng bố, lực lượng lớn vô cùng, cực kỳ hung tàn!”
Chẳng biết từ lúc nào, Lạc Tuyết Chân Quân đã đi đến đám người sau lưng, chậm rãi nói ra.
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Mười năm trước, con hung thú Thái Cổ này từng chịu thiệt trong tay của hắn, nhưng nhục thân cường đại, mặc dù bị Tô Tử Mặc hung hăng ấn đầu vào trong mặt đất mà nó vẫn không mất mạng.
Bây giờ, con hung thú Thái Cổ này rõ ràng đã càng khủng bố hơn mười năm trước!
“Ta không phải đối thủ của hắn.”
Hoàng Kim Sư Tử nghiêm túc, lắc đầu.
Cảm thụ được khí tức Đào Ngột tản ra, Linh Hổ có chút hấp khí, cau mày nói: “Những người kia có chút khó giải quyết.”
Hầu Tử không nói lời nào, chỉ nhếch miệng giống như có chút khinh thường.
Tính tình hắn vốn kiệt ngạo, dù có đánh không lại cũng sẽ không nhận thua!
Trong những người ở đây, người bình tĩnh nhất là Dạ Linh.
Nhìn Đào Ngột hoành hành trong thành, ánh mắt Dạ Linh u ám, thần sắc không có một chút chấn động nào, thật sự là bình tĩnh như nước!
Đào Ngột đã đáng sợ như thế, người có thể hàng phục con hung thú Thái Cổ này sẽ là tồn tại như thế nào?
Trong thành Vạn Tượng, vô số ánh mắt dần dần ngưng lại, dừng lại trên thân một người.
Ở trên lưng con hung thú Thái Cổ kia, một bóng người ngồi thẳng.
Đạo thân ảnh này nhìn tuổi không lớn lắm, trên người mặc đạo bào màu tím, mày kiếm mắt sáng, hai mắt nhắm chặt, thần sắc thản nhiên, toàn thân tản ra khí thế thống ngự tứ phương!
Người đứng đầu trên Dị Tượng bảng, đệ nhất Kim Đan Chân Nhân trên đại lục Thiên Hoang —— Đế Dận!
Trăm năm trôi qua, Đế Dận trở lại chốn cũ, khí thế như quân lâm thiên hạ, ai có thể ngăn cản!
“Nghe danh không bằng gặp mặt, người này thực đáng sợ!”
Con ngươi Kỷ Thành Thiên hơi co vào, lắc đầu, có chút ủ rủ nói ra: “Ở trước mặt người này, thậm chí ngay cả dũng khí xuất thủ ta đều không có!”
Không đánh mà thắng!
Khí tràng của một người đã có thể cường đại đến cảnh giới này.
Cách xa mấy ngàn thước vẫn có thể ảnh hưởng đến tâm thần một vị tu sĩ cùng giai khác!
Từ đầu đến cuối, Đế Dận không thèm mở mắt ra.
Có lẽ là hắn đang nhắm mắt dưỡng thần.
Hoặc có lẽ là ở trong thành Vạn Tượng này, căn bản không có người nào có thể lọt được vào mắt của hắn!
Hắn chỉ tùy ý ngồi trên lưng Đào Ngột, đi vào thành, chính là cử động đơn giản như vậy, lại khiến tất cả tu sĩ trong thành Vạn Tượng đều chịu áp lực cực lớn!
Nguyên Anh Chân Quân cũng không ngoại lệ!
Lạc Tuyết Chân Quân khẽ nhíu mày, trong đôi mắt lướt qua một tia khó có thể tin, lẩm bẩm nói: “Người này đã trải qua cường đại đến tình trạng như vậy?”
Sau lưng Đế Dận, có một tu sĩ trung niên đi sát đằng sau, nhắm mắt theo đuôi.
“Hỗn Nhất Chân Quân”
Ánh mắt Lạc Tuyết Chân Quân lấp lóe lên, nói khẽ: “Không ngờ ngay cả hắn cũng tới.”
Ánh mắt Tô Tử Mặc chuyển động.
Sau lưng Đế Dận cùng Hỗn Nhất Chân Quân là tu sĩ Hỗn Nguyên tông đi theo, trong đó có Nhiếp Hạo từng bại dưới tay Lâm Huyền Cơ.
Đột nhiên!
“Hả?”
Tô Tử Mặc nheo mắt lại, rơi vào trên người một vị tu sĩ trong đám người Hỗn Nguyên tông!
Nói đúng ra, đây là một cái tiểu hòa thượng, tuổi còn trẻ, trên người bị một dây thừng lấp lóe ra ánh sáng bạc trói lại hai tay, khóa lại linh lực, bị lôi đi về phía trước.
Tiểu hòa thượng này chính là Minh Chân cùng Tô Tử Mặc tiến vào chiến trường Thượng Cổ, về sau lại lạc nhau!
Những mấy ngày này, quần tu tề tụ tới thành Vạn Tượng, nhưng vẫn luôn không có tin tức của Minh Chân.
Lấy thủ đoạn của Minh Chân, bên trong chiến trường Thượng Cổ này, rất ít người có thể trấn trụ hắn ít.
Dù không địch lại, Minh Chân cũng có thể chạy trốn xa.
Không ngờ hắn lại gặp phải Đế Dận!
Trên người Minh Chân có mấy vết máu, da thịt bên ngoài đã có chút hư thối, máu tươi chảy xuôi.
Dọc theo con đường này, hắn rõ ràng đã chịu không ít khổ!
Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh lẽo.
Ở dưới đáy Táng Long cốc, mỗi ngày Minh Chân đều tụng kinh lễ Phật, tham thiền ngộ đạo, rời xa huyên náo, rời xa phân tranh, có được một trái tim thuần khiết.
Mỗi lần Tô Tử Mặc không hiểu chỗ nào, Minh Chân đều sẽ cẩn thận giải đáp, chưa bao giờ phiền chán.
Trên danh nghĩa, Minh Chân là sư huynh của hắn.
Nhưng tuổi của Minh Chân rất nhỏ, Tô Tử Mặc vẫn luôn coi hắn là đệ đệ.
Bây giờ, nhìn thấy Minh Chân rơi vào tình trạng như vậy, trong lòng Tô Tử Mặc lập tức nổi lên sát ý!
“Hử?”
Đế Dận như có cảm giác, bỗng nhiên mở hai mắt ra!
Thành Vạn Tượng, vốn có mặt trời chói chang.
Nhưng ngay khi Đế Dận mở hai mắt ra, nơi đây dường như được phủ lên một tầng bóng đêm, nhiệt độ chợt hạ xuống!
Trong thành Vạn Tượng, không ít tu sĩ không thể khống chế khẽ run một cái, giống như cảm thấy trái tim đập thình thịch, lông tơ cả người đều dựng lên!
Đế Dận quá nhạy cảm!
Tô Tử Mặc vừa mới nổi lên địch ý, hắn đã cảm ứng được!
Ánh mắt hai người va chạm ở giữa không trung!
“A, là Tô Tử Mặc!”
“Một người là đệ nhất Kim Đan Chân Nhân đương thời, một người khác là vạn cổ yêu nghiệt trong truyền thuyết, hai người bọn họ rốt cuộc phải va chạm!”
Không ít tu sĩ xì xào bàn tán.
Khí tức của hai người không ngừng kéo lên, ai cũng không chịu yếu thế!
Tô Tử Mặc đột nhiên mở miệng, tiếng quát như sấm mùa xuân vậy, hét lớn một tiếng: “Đế Dận, thả người!”
Đạo thanh âm này, Tô Tử Mặc đã vận dụng pháp môn Phật môn, có hiệu quả chấn điếc, không ít tu sĩ đều cảm thấy tâm thần đại chấn!
Nếu là người ý chí yếu kém, sợ rằng sẽ lập tức khuất phục.
Bốn phía xôn xao!
Ở trong thành Vạn Tượng, không người nào dám nói chuyện với Đế Dận như vậy.
Cho dù là Nguyên Anh Chân Quân, cũng phải nhường Đế Dận ba phần!
Bởi vì, từ một trăm năm trước, Đế Dận đã có thể bước vào Nguyên Anh cảnh!
Hắn áp chế tu vi, đợi đến hôm nay, chính là vì một lần nữa leo Vạn Tượng phong, lưu danh trên Dị tượng Thượng Cổ Bi!
Hơn nữa, chỉ cần hắn bước vào Nguyên Anh cảnh, tất nhiên sẽ là Nguyên Anh Chân Quân đứng đầu, gần như có thể trấn áp tất cả Chân Quân ở bên trong chiến trường Thượng Cổ này!
Ai cũng không nghĩ tới, hai người mới vừa vặn gặp mặt đã đối chọi gay gắt!
Hơn nữa, nghe Tô Tử Mặc quát như thế, giống như có ám chỉ gì khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận