Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 581: Cổ tháp vạn năm

"Ừm?"
Tiếng nói này cắt đứt suy nghĩ của Tô Tử Mặc.
Dưới đáy Táng Long Cốc, thật sự có người sống!
Tô Tử Mặc đẩy cửa đi ra ngoài, nhìn thấy một Tiểu sa di tuổi còn trẻ, khoanh chân ngồi ở trên bồ đoàn, chắp tay trước ngực, ở trước ngực bày một bản cổ tịch, nhẹ giọng ngâm tụng.
Tô Tử Mặc nao nao.
Theo hắn nghĩ, người sống dưới đáy Táng Long Cốc, tất nhiên là một nhân vật không tầm thường, không nghĩ tới lại là một Tiểu sa di trẻ tuổi như vậy.
TTiểu sa di trước mắt này, tu vi cảnh giới, cũng không cao hơn Kim Đan Cảnh.
Mặc dù tu vi của Tô Tử Mặc không còn, nhưng tầm mát vẫn còn.
Tiểu sa di giống như là có cảm giác, dừng ngâm tụng, xoay đầu lại.
Đôi mắt này trong sáng như nước, giống như là có thể chiếu rọi ra một tấm lòng son!
Tiểu sa di mỉm cười, đứng dậy, chắp tay ở trước ngực, nói: "Thí chủ, ngươi đã tỉnh rồi."
Tô Tử Mặc đi lên phía trước, khom người vái một cái, hành lễ nói: "Tại hạ là Tô Tử Mặc, đa tạ ân cứu mạng của đạo hữu."
"Thí chủ không cần phải như thế."
Tiểu sa di lại cười nói: "Là sư phụ lão nhân gia phát giác ra, tiểu tăng mới đưa thí chủ trở về được."
"Sư phụ?"
Trong giọng nói của Tô Tử Mặc, lộ ra một tia kinh ngạc.
Như thế xem ra, dưới đáy Táng Long Cốc này không chỉ có một mình Tiểu sa di!
Tiểu sa di gật gật đầu, ánh mắt rơi lên trên đại điện ở cách đó không xa, nói: "Nhưng mà, sư phụ đang bế quan, tạm không gặp người."
Đại Hùng Bảo Điện ở cách đó không xa, cửa điện đóng chặt.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, hỏi: "Ta đã hôn mê bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng rồi."
Tô Tử Mặc im lặng, mím môi, chỉ cảm thấy khóe miệng có chút đắng chát.
Bởi vì tu vi bị hủy hết, năng lực tự lành của thân thể của hắn cũng giảm mạnh xuống, lần bị thương này, hơn một tháng, đều không thể khỏi hẳn!
Hơi im lặng một lát, Tô Tử Mặc lại hỏi: "Xin hỏi bao lâu nữa thì sư phụ đạo hữu mới có thể xuất quan?"
"Tiểu tăng không biết."
Tiểu sa di lắc đầu, nói: "Có thể là ngày mai, có thể là một năm, cũng có thể là là trăm năm."
"Trăm năm..."
Tô Tử Mặc cười khổ một tiếng.
Phát giác được Tô Tử Mặc thất vọng, Tiểu sa di nghiêm túc an ủi: "Thí chủ, ngươi không cần phải sốt ruột a, thời gian thấm thoắt qua nhanh, trăm năm chỉ là chuyện đảo mắt một cái mà thôi." Tiểu sa di nhìn qua chỉ mới mười mấy tuổi.
Những lời này từ trong miệng hắn nói, thực sự là dở dở ương ương, có vẻ hơi quái dị.
Tiểu sa di lại nói: "Nếu như thí chủ cảm thấy nhàm chán, có thể tùy ý lật xem kinh thư bên trong Tàng Kinh Các. Những bộ Phật kinh bác đại tinh thâm này, ẩn chứa bí ẩn của trời đất, mặc dù xem tới lúc đầu bạc, cũng chưa chắc đã có thể thấy được áo nghĩa trong đó." "Bên trong kinh thư có vô tận niềm vui thú, một khi đắm chìm ở trong đó, trong lúc không để ý, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh. Một trăm năm, cũng rất nhanh thôi."
Tiểu sa di nói nhẹ nhõm, nhưng bây giờ Tô Tử Mặc lại không thể nào có hứng thú.
Tô Tử Mặc không tiện từ chối ý tốt của Tiểu sa di, gật đầu cười cười, ánh mắt chuyển động, nhìn khắp bốn phía, bắt đầu đánh giá.
Nhà ở bên trong khu kiến trúc này cũng không nhiều, chỉ có hai tòa.
Một tòa là Tàng Kinh Các, một tòa nhìn giống như Đại Hùng Bảo Điện, ngay cả thiền phòng cũng không có.
Đây là một tòa Cổ tháp đơn sơ.
Cổ lão, cổ xưa!
Chỉ có hai tòa kiến trúc, nhìn qua cũng là từ niên đại xa xưa, không biết là đã trải qua bao nhiêu gió táp mưa sa, phủ đầy dấu vết tháng năm.
Ở trước đại điện, quy hoạch ra hai khu vườn rau, xem như là có một tia sinh cơ màu xanh biếc.
Cánh cửa Cổ tháp rách mướp, bị gió thổi, vang lên két két, giống như là sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào.
"Dưới đáy Táng Long Cốc, tại sao có thể có một tòa Cổ tháp kỳ quái thế này?"
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc có chút mờ mịt.
Trong nháy mắt, giống như có linh quang gì đó hiện lên trong đầu.
Nhưng lúc này, trong đầu Tô Tử Mặc hỗn loạn tưng bừng, hơn phân nửa tâm thần, đều đang nghĩ xem phải làm như thế nào để khôi phục tu vi, cũng không để ý tới việc suy nghĩ sâu xa hơn.
Đứng ngẩn ngơ nửa ngày, Tô Tử Mặc quay người, bước đi tới chỗ cửa của Cổ tháp.
Toà Cổ tháp này, chỗ ánh mắt chiếu tới, dường như là nhìn không sót thứ gì, nhưng thực sự là không nhìn thấy gì cả.
Tô Tử Mặc muốn đi ra bên ngoài nhìn một chút, xem đến tột cùng là dưới đáy Táng Long Cốc này có thứ gì!
Vẻ mặt của Tiểu sa di có chút lo lắng, nhịn không được nói: "Thí chủ trọng thương còn chưa lành, tuyệt đối không nên đi quá xa, bên ngoài rất nguy hiểm."
"Đa tạ đạo hữu nhắc nhở, ta sẽ cẩn thận."
Tô Tử Mặc ôm quyền nói cảm ơn, quay người đi ra ngoài.
Vừa mới đi ra ngoài cửa của Cổ tháp, đã có một trận gió lạnh thổi qua, Tô Tử Mặc không tự kìm hãm được rùng mình một cái.
Phía trước là một khe nứt quanh co, trên mặt đất có vô số hòn đá, trên vách núi đá hai bên có từng mỏm đá mọc lởm chởm.
Trong cốc, vắng lặng một cách chết chóc!
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, hơi do dự một chút, vẫn bước chân đi về phía trước.
Vẻ mặt của Tiểu hồ ly có chút hoảng sợ, nhưng vẫn lựa chọn theo sau lưng Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc ngửa đầu nhìn lại.
Ở phía trên khe nứt có sương mù phun trào, vạn năm trước, lực lượng của vô số cường giả chém giết nhau còn sót lại, giao hội ở phía trên, tạo thành một khu vực có lực lượng hỗn loạn tưng bừng.
Bất cứ sinh linh bào tiến vào bên trong, đều sẽ bị xoắn nát thành sương máu!
Tu vi của Tô Tử Mặc bị phế, đã mất đi tất cả thủ đoạn để bay lên không, từ phía trên nhảy xuống dễ dàng, nhưng muốn đi lên, cũng đã là chuyện không có khả năng.
Tô Tử Mặc ý thức được, nếu như không thể khôi phục tu vi, sau này chắc chắn là hắn sẽ hao hết tuổi thọ ở đáy cốc này, chậm rãi già đi.
Nhưng làm như thế nào để khôi phục tu vi?
Kim Đan bị đánh thành mảnh vỡ, đã hoàn toàn vỡ nát.
Đan điền biến thành một chỗ thoát hơi, căn bản là không có cách nào tụ tập Linh khí nữa.
Không có khả năng khôi phục Kim Đan.
Thứ duy nhất có khả năng khôi phục, chính là Nội đan.
Mặc dù ở trên Nội đan phủ kín vết rách, nhưng ít ra vẫn còn hoàn chỉnh.
Nhưng Nội đan phải chữa trị như thế nào?
Tô Tử Mặc còn chưa tu luyện tới cảnh giới phun ra nuốt vào Nhật Nguyệt Tinh Hoa, muốn tu yêu, nhất định phải cắn nuốt số lượng lớn tinh nguyên sức sống!
Có thể là máu thịt mới mẻ, có thể là thiên tài địa bảo, có thể là linh đan diệu dược...
Nhưng Dưới đáy Táng Long Cốc, trừ hắn, Tiểu hồ ly, Tiểu sa di và sư phụ của Tiểu sa di, hai khu vườn rau xanh bình thường ra, không còn cái gì khác nữa!
Không có cách nào bổ sung năng lượng, Bí Điển Đại Hoang Yêu Vương cũng khó mà vận chuyển, chớ nói chi là có thể chữa trị Nội đan.
Tô Tử Mặc rơi vào trầm tư, bước chân lại không ngừng lại, theo bản năng đi về phía trước.
Sau khi đi qua một khúc ngoặt, Tiểu hồ ly đột nhiên ngừng bước, há mồm cắn lấy ống quần của Tô Tử Mặc, liều mạng kéo hắn lại.
Tô Tử Mặc giật mình, từ trong trầm tư tỉnh lại.
Ở trên mặt đất trước mắt, bày vô số thi cốt.
Có nằm ngang, có ngồi ở trên mặt đất, có vỡ vụn không chịu nổi, đủ loại kiểu dáng.
Thi hài ở khắp nơi, nhìn không thấy bờ, một mực lan tràn đến chỗ cuối cùng của khe nứt.
Tô Tử Mặc ý thức được, những hài cốt này đều là ở trong trận hạo kiếp vạn năm trước kia, mai táng ở bên trong khe nứt này.
Mặc dù đã trôi qua vạn năm, những hài cốt này vẫn không có một chút dấu vết bị rữa nát nào, trong suốt như ngọc!
Ở bên trong những thi hài này, Tô Tử Mặc thậm chí còn thấy được một bộ thân thể còn hoàn chỉnh không bị thối rữa!
Người này khi còn sống, phải là cường giả đáng sợ tới mức nào?
Đã mất đi vạn năm, nhưng thân thể vẫn bất hủ!
Đột nhiên, Tô Tử Mặc cảm thấy khóe mắt có ánh sáng màu hồng lấp lóe, theo bản năng quay đầu nhìn lại.
"Ừm?"
Con ngươi của Tô Tử Mặc kịch liệt co vào, lông tơ toàn thân đều dựng lên!
Trên vách đá xung quanh, vẩy ra mấy giọt máu tươi.
Tô Tử Mặc chỉ nhìn thoáng qua, đã có cảm giác hai mắt đau nhức kịch liệt, con mắt dường như muốn nổ tung!
"Đây là máu của cường giả nào, lại có uy lực đáng sợ như vậy!"
Cách xa nhau cả vạn năm, chỉ là giọt máu rơi xuống, thiếu chút nữa đã giết chết Tô Tử Mặc!
Nhưng vào lúc này, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt xông lên đầu!
Bạn cần đăng nhập để bình luận