Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 890: Ly biệt, trở về

Im lặng một lát, Tô Tử Mặc mới mở miệng nói: "Lần này trở về Tu Chân Giới, ta về một mình, các ngươi cũng không cần đi theo."
Bọn Hầu Tử, Linh Hổ vừa muốn nói chuyện, Tô Tử Mặc khoát khoát tay, cắt ngang: "Các ngươi nghe ta nói trước đã."
"Lần này trở về Tu Chân Giới, trừ việc thăm hỏi cố nhân, ta còn có chuyện quan trọng khác, không tiện hiển lộ thân phận, không thể đồng hành với các ngươi."
Mặc kệ là như thế nào, thân phận của Tô Tử Mặc vẫn quá nhạy cảm.
Bách Luyện Môn ở Trung Châu.
Mà Trung Châu lại là một đại vực có nền tu chân phát triển sáng chói nhất ở trên Thiên Hoang Đại Lục, tông môn mọc lên như rừng, cường giả như mây.
Tiểu Ngưng ở Đan Dương Môn, Lãnh Nhu ở Thiên Hạc Môn, Bốn Đại Bàng Môn đều ở Trung Châu.
Tông mon đã kết xuống đại thù với Tô Tử Mặc như Hỗn Nguyên Tông, Phong Lôi Điện cũng đều ở Trung Châu.
Tông môn siêu cấp có nội tình hùng hậu, tai mắt đông đảo.
Chuyến đi tới Trung Châu lần này, nếu như bị những tông môn siêu cấp này để mắt tới, Tô Tử Mặc vẫn không có gì quan trọng, nếu để liên lụy tới Cực Hỏa Đạo Quân, thì hối hận cũng đã muộn.
Cho nên, trước khi đưa Cực Hỏa Đạo Quân an toàn trở về Bách Luyện Môn, thân phận của hắn còn chưa thích hợp bại lộ ra.
Một trận chiến ở trong Vạn Tượng Thành, chấn kinh Tu Chân Giới, chuyện hắn và bọn Hầu kết bái cũng không phải là bí mật gì.
Nếu như đi cùng bọn Hầu Tử, mục tiêu quá lớn, bị người hữu tâm nhìn thấy, coi như hắn thay hình đổi dạng, cũng rất dễ dàng sẽ bị bại lộ thân phận.
"Chủ nhân, ta đi theo ngươi."
Cô Vân nói: "Tu chân giả bên ngoài đều chưa từng gặp qua ta, ta đi theo bên cạnh ngài, còn có thể làm yểm hộ."
"Không cần."
Tô Tử Mặc lắc đầu nói: "Sau khi ta rời đi, bên này vẫn còn có chút không yên lòng. Ngươi ở lại, cũng có thể trấn trụ tràng diện."
Tu vi cảnh giới của bọn Hầu Tử vẫn là Yêu ma cấp thấp, ngồi ở bên trên vị trí Lĩnh chủ này, khó đảm bảo sẽ không có người nào ngấp nghé.
Mặc dù có Bá chủ Viên Đề Lĩnh làm chỗ dựa, nhưng cũng không bài trừ có tên điên nào đó muốn đặt mình vào nguy hiểm.
Dù sao, trăm năm qua, Khiếu Nguyệt Sơn khuếch trương địa bàn, đã trấn giết không ít Yêu tộc, có kẻ thù cũng là chuyện rất bình thường.
Ánh mắt của Cô Vân ảm đạm, có chút mất mát.
Hắn trở thành tọa kỵ của Tô Tử Mặc, là thật tâm muốn đi theo, muốn cùng trưởng thành với Tô Tử Mặc, cuối cùng lột xác trở thành Chân Long.
Bây giờ, Tô Tử Mặc rời đi, tu hành của hắn sẽ lại một lần nữa rơi vào bình cảnh.
Tô Tử Mặc chú ý tới vẻ mặt của Cô Vân, suy nghĩ một chút, mới nói: "Chờ bọn Hầu Tử đột phá đến Yêu ma cấp trung, có thể ngồi vững vàng trên vị trí Lĩnh chủ một phương, khi đó nếu như ngươi còn muốn tìm đến ta, thì tới đi."
Kỳ thật, quyết định này của Tô Tử Mặc, cũng là đang cho Cô Vân một con đường lui, một lựa chọn.
Dù sao, hắn cũng không tính là Long tộc chân chính.
Cô Vân hạ mình làm tọa kỵ, đi theo hắn, cũng chưa chắc đã có thể hóa thành Chân Long.
Cô Vân nghe được Tô Tử Mặc nói bóng gió, rơi vào trầm tư.
Lại căn dặn thêm vài câu, Tô Tử Mặc mới vươn người đứng dậy, nói: "Ta đi đây, không cần đưa tiễn."
Nói xong, hắn vẫn đứng ở nguyên chỗ không nhúc nhích, có vẻ như là đang chờ đợi cái gì.
Sau nửa ngày, không hề có động tĩnh gì.
Tô Tử Mặc bất đắc dĩ cười một tiếng, nhẹ nhàng xoa nhẹ cái đầu nhỏ đang chôn ở bên trong bộ ngực của hắn một cái, nói: "Muốn giả vờ ngủ tới khi nào, còn không đi ra?"
"Hừ!"
Tiểu hồ ly giống như là có chút giận dỗi hừ một tiếng, lung lay đầu, vô cùng u oán trừng mắt nhìn Tô Tử Mặc: "Công tử, ngươi để ta đi theo đi, ta sẽ biến thành dạng này, cam đoan sẽ không bị người nhận ra!"
"Không được, đi ra."
Tô Tử Mặc cười lắc đầu, giọng nói kiên quyết.
Trong lòng Tiểu hồ ly tràn đầy mất mát, rất không tình nguyện từ trong ngực Tô Tử Mặc bò đi ra, chậm rãi di động từng chút xíu một.
Tô Tử Mặc nháy mắt mấy cái, nói: "Mau ra đo, ta cho ngươi một món quà."
"Cái gì thế?"
Tiểu hồ ly tự biết là không có cách nào giữ Tô Tử Mặc lại, có chút không vui, không yên lòng hỏi.
Bàn tay của Tô Tử Mặc vỗ lên trên túi trữ vật một cái, trong lòng bàn tay đã nhiều hơn một cuộn da thú.
Cuộn da thú này nhìn qua có chút cổ lão, tàn khuyết không đầy đủ, bên ngoài còn có lông mọc ra.
"Đây là cái gì thế?"
Tiểu hồ ly không nhịn được tò mò trong lòng, tiến lên phía trước, duỗi móng vuốt nhỏ ra, thận trọng đụng lên.
Cuộn da thú vốn đang cuốn lại, từ từ mở ra, phía trên khắc hoạ từng phù văn huyền ảo thần bí, làm người ta hoa cả mắt.
Sau khi cuộn da thú mở ra, trong nháy mắt đã tràn ngập một luồng khí tức đặc biệt.
Kể cả Cô Vân ở bên trong, tất cả mọi người đều cảm nhận được một loại lực lượng thần bí áp chế, không thể động đậy!
"Là món Pháp khí kia, Phong Yêu Đồ!" Cô Vân nhớ lại trận đại chiến tuyệt thế kia, kinh hãi hô lên một tiếng.
"Đúng, chính là tấm đồ kia."
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, Phong Yêu Đồ lại một lần nữa cuốn lại, loại lực lượng thần bí kia trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu nữa.
Tô Tử Mặc đưa Phong Yêu Đồ đến cho Tiểu hồ ly, cười nói: "Thứ này cho ngươi, đừng nóng giận."
Trong mắt Cô Vân, toát ra vẻ hâm mộ.
Ở bên trong trận đại chiến tuyệt thế kia, uy lực của tấm đồ kia, bầy Yêu đều thấy rõ.
Không nghĩ tới, một món bảo vật như vậy, lại bị Tô Tử Mặc tiện tay đem ra tặng người.
"Chuyện này, chuyện này, chuyện này không tốt lắm đi."
Sau nửa ngày, Tiểu hồ ly mới phản ứng lại được, vội vàng lắc đầu nói: "Bảo bối lợi hại như vậy, công tử giữ lại đi, ta có Hầu ca, Hổ ca, Thanh Thanh tỷ bảo vệ, không có chuyện gì."
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Ngươi thu cất đi, thứ này ta mang theo cũng vô dụng. Ta muốn trở về Tu Chân Giới, nào có nhiều Yêu ma để cho ta trấn áp như vậy."
"Huống chi, bên trong cùng cấp, ta chính là Yêu ma lớn nhất, có Yêu ma nào là địch thủ của ta!"
Đây cũng không phải là hắn nói khoác, lấy thân thể bây giờ của hắn, không cần vận dụng pháp lực bí thuật, một đường quét ngang, cũng đủ để trấn áp bầy Yêu!
Đương nhiên, trừ điều này ra, lần này Tô Tử Mặc còn cất giấu chút tâm tư khác.
Lúc trước, lão Hồ ở bên dưới Đế Cung Đại Càn, chỉ lưu cho Tiểu hồ ly một vật, kết quả là bởi vì cứu hắn, bị Huyền Vũ Đạo Nhân của Lưu Ly Cung cướp đi.
Chuyện này, trong lòng Tô Tử Mặc một mực còn có áy náy.
Tiểu hồ ly bưng lấy Phong Yêu Đồ, không biết là đã nghĩ đến cái gì, mím chặt môi, hốc mắt đỏ rừng rực, nước mắt to như hạt đậu xoay một vòng, không chịu rơi xuống.
Tô Tử Mặc biết rõ, nhất định là Tiểu hồ ly nghĩ đến món đồ mà mẹ nàng lưu cho nàng kia.
"Yên tâm, món bảo vật kia, ta nhất định sẽ tự tay đoạt lại cho ngươi!"
Giọng nói của Tô Tử Mặc kiên định, lộ ra một tia sát phạt.
Lúc trước, đối mặt với sự đuổi giết của Huyền Vũ Đạo Nhân, hắn không hề có lực đánh trả, bị bẻ gãy cổ tay, phế đi tu vi, nhảy xuống Táng Long Cốc.
Bây giờ, Tô Tử Mặc tin tưởng, lại đối mặt với Huyền Vũ Đạo Nhân, hắn cũng không phải là không có lực đánh một trận!
Gặp lại Huyền Vũ Đạo Nhân, tất cả mọi thứ hắn phải chịu đựng ngày đó, hắn đều sẽ đòi lại!
Tô Tử Mặc vuốt vuốt đầu của Tiểu hồ ly, dịu dàng nói: "Đừng khóc, có Phong Yêu Đồ này, Hầu ca, Hổ ca, Thanh Thanh tỷ của ngươi, nói không chừng còn cần ngươi bảo vệ!"
Tiểu hồ ly nghe Tô Tử Mặc nói thú vị, nín khóc mà cười, gương mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng nói: "Sẽ không phải đâu."
"Được rồi, ta đi."
Tô Tử Mặc hít sâu một hơi, hạ quyết tâm, quay người rời đi, đưa lưng về phía đám người phất phất tay, rất nhanh đã biến mất ở trong bóng đêm mịt mùng.
Tiếng gió gào thét bên tai, bóng cây lùi lại, Tô Tử Mặc ngắm nhìn phương xa, ánh mắt kiên định, lẩm bẩm nói: "Tu Chân Giới, Tô Tử Mặc ta trở về rồi! Bằng hữu của ta, đại địch của ta, các ngươi vẫn khỏe chứ!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận