Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1429: Sư đồ tình thâm

"Xin lỗi, ta tới chậm."
Trong lòng Tô Tử Mặc áy náy.
Minh Chân lắc lắc đầu, nâng bàn tay héo úa lên, giống như là muốn lau đi nước mắt trên mặt Tô Tử Mặc.
Nhưng vừa mới nâng lên được một nửa, Minh Chân đã không còn sức lực, cánh tay lại vô lực rũ xuống.
Trông thấy một màn này, trong lòng Tô Tử Mặc đau xót.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, khí tức sự sống trong cơ thể Minh Chân, đã cực kỳ yếu ớt.
Nếu như hắn chậm thêm một chút, chỉ sợ là Minh Chân sẽ thật sự không chịu đựng nổi nữa!
"Sư phụ lão nhân gia đi rồi."
Tô Tử Mặc hơi im lặng một lát, vẫn nói ra chuyện này.
"Ta biết rõ."
Minh Chân gật đầu một cái.
Tô Tử Mặc nao nao, có chút khó hiểu.
Minh Chân nói: "Mặc dù lúc đó ta bị vây ở nơi này, nhưng lại giống như là cảm ứng được cái gì đó."
Nói đến đây, Minh Chân dừng lại một chút, chỉ lên trên ngực, nói: "Nơi này có chút đau. Khi đó, ta đã biết rõ, là sư phụ đi rồi."
Thân nhân huyết mạch qua đời, mặc dù cách xa nhau vạn dặm, cũng có thể có một chút cảm ứng.
Giọng của Minh Chân bình tĩnh, nhưng bên dưới giọng nói bình tĩnh này, lại đè nén sự bi thương lớn lao!
"Sư phụ đi rất an tường, không có khổ sở gì."
Tô Tử Mặc nhẹ nhàng nói: "Trước khi lão nhân gia đi, còn căn dặn ta, để cho ta tới Nam vực nhìn ngươi một chút."
Lúc lão tăng Viên Bi nói ra câu nói này với Tô Tử Mặc, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ đến, trước khi lão tăng Viên Bi đi, một câu nói căn dặn hắn kia, chắc là đã dự cảm được chuyện gì!
Chỉ là, đại hạn của lão tăng Viên Bi đã tới, cái gì cũng không làm được.
Minh Chân hơi cúi đầu xuống.
Tiểu hòa thượng có được tấm lòng son này, mặc dù thân ở trong địa ngục, cũng chưa từng có một chút khiếp đảm, một chút lùi bước nào!
Bị nhốt ở chỗ này mười năm, gần như sắp vẫn lạc, tâm ý cũng không có một chút dao động, vẫn có thể bảo trì ý chí ban đầu, lộ ra nụ cười.
Nhưng giờ phút này, nghe được tin tức của Lão tăng Viên Bi, Minh Chân lại rũ đầu xuống, mím môi, không nói một tiếng, chỉ im lặng, nước mắt rơi xuống vạt áo.
Mặc dù Minh Chân đã cực kỳ gắng sức kiềm chế bi thương trong lòng, lại vẫn không khống chế nổi.
"Lần từ biệt ở Táng Long Cốc, lại đúng là vĩnh biệt."
Sau nửa ngày, Minh Chân nhẹ nhàng nói một câu, giọng nói khẽ run.
Minh Chân khác với Tô Tử Mặc.
Từ sau khi bọn họ bị đưa vào bên trong Chiến Trường Thượng Cổ, những năm gần đây, Tô Tử Mặc bị các đại tông môn thế lực đuổi giết, còn từng trở lại Táng Long Cốc lánh nạn.
Nhưng Minh Chân lại từ đầu đến cuối không có cơ hội trở về.
Đời người, luôn có tiếc nuối.
Mà có chút tiếc nuối, một khi bỏ lỡ, cả đời đều khó có thể đền bù.
Minh Chân đã sớm cảm ứng được Lão tăng Viên Bi vẫn lạc, lại bị nhốt ở đây, những năm gần đây, thống khổ và tra tấn mà hắn phải tiếp nhận, so với trong tưởng tượng của Tô Tử Mặc còn lớn hơn!
Hồi lâu sau, Minh Chân mới mở miệng nói: " Cảm ứng được sư phụ rời đi, ta ở chỗ này ngâm tụng « Địa Tàng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh » « A Di Đà Kinh » « Vãng Sinh Chú », hi vọng sư phụ có thể vãng sinh cực lạc, lại không còn thống khổ nữa."
Tô Tử Mặc đang muốn nói lời an ủi, đột nhiên lòng có cảm giác, vẻ mặt biến đổi!
Ở phía dưới cái nhìn chăm chú của hắn, vách trong của cái hồ lô màu đỏ ngòm này, giống như là dạ dày của Nhân tộc, bắt đầu nhúc nhích, chảy ra tầng tầng nước máu!
Loại nước máu này tà ác đến cực điểm, phun trào về phía hai người bọn Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc phản ứng cực nhanh, vung ống tay áo, cuốn Minh Chân ở bên cạnh lên, tung người nhảy lên, đi lên trên không trung.
Nhưng ở bên trong Huyết Hồ này, không gian có hạn.
Tô Tử Mặc mang theo Minh Chân không ngừng bay lên cao, trong nháy mắt, đã đi tới đỉnh của Huyết Hồ Lô.
Miệng hồ lô đóng chặt, đã sớm bị Đằng Lăng Tử phá hỏng.
Nước máu phía dưới cuồn cuộn, đang nhanh chóng dâng lên, không bao lâu nữa, sẽ bao phủ vả hai người!
Tình huống của Tô Tử Mặc còn tốt, nhưng thân thể của Minh Chân đã sắp sụp đổ, vừa rồi tâm thần lại chập chờn, chưa hẳn đã có thể chịu được lần nước máu trùng kích này!
Tô Tử Mặc mở rộng thức hải, ánh sáng màu xanh thoáng hiện.
Đài Sen Tạo Hóa xuất hiện!
Tô Tử Mặc cầm Tạo Hóa Thanh Liên trong tay, thúc giục khí huyết, truyền ra từng đợt tiếng hải triều, vận chuyển Pháp lực, hướng phía miệng hồ lô hung hăng đập xuống!
Ầm!
Một tiếng vang thật lớn!
Đài Sen Tạo Hóa nặng nề đập lên bên trên miệng hồ lô, truyền ra một luồng lực phản chấn to lớn.
Cánh tay của Tô Tử Mặc, đều đã hơi tê tê, nhưng miệng hồ lô lại vẫn không nhúc nhích một chút nào!
Ầm! Ầm! Ầm!
Tô Tử Mặc cầm Đài Sen Tạo Hóa trong tay, liên tục đập lên, bộc phát ra từng tràng tiếng nổ vang!
Toàn bộ Huyết Hồ Lô đều đang lắc lư liên tục, nhưng miệng hồ lô này, lại vẫn không có một chút dấu hiệu buông lỏng nào!
Mà nước máu phía dưới, đã tràn lan lên đến nơi.
"Sư đệ, ngươi thu ngọn đèn xanh này lại đi."
Ngay lúc này, Minh Chân mở miệng nói: "Ta có thể chèo chống tới mười năm ở chỗ này, một phương diện, là bởi vì truyền thừa của Địa Tàng Bồ Tát; một phương diện khác, chính là có chiếc đèn xanh này che chở."
Theo lẽ thường, đừng nói là Pháp Tướng Đạo Quân, xem như là cường giả Bán Tổ, đều không chịu được Đằng Lăng Tử luyện hóa!
Ngọn đèn xanh này có thể giúp Minh Chân sống đến bây giờ, có thể thấy được một chút sự mạnh mẽ của nó!
Ánh mắt của Tô Tử Mặc quét qua, ở bên dưới hoàn cảnh ô uế bị phong bế này, ngọn lửa bên trên ngọn đèn xanh này, mặc dù yếu ớt, nhưng vẫn đang thiêu đốt, tỏa ra ánh sáng!
Chính là chút ánh sáng nhỏ này, đã chặn lại hơn phân nửa lực lượng của Huyết Hồ Lô!
"Minh Chân, không cần phải như thế."
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc lạnh như băng, chậm rãi nói: "Ta thực sự cũng không tin tưởng, cái Huyết Hồ Lô ô uế này, còn có thể cắn nuốt luyện hóa Tạo Hóa Thanh Liên!"
"Muốn cắn nuốt Tạo Hóa Thanh Liên, ta sẽ để chi hắn nuốt!"
Tô Tử Mặc thúc giục huyết mạch đến cực hạn, thân hình của hắn, giống như đã biến mất không thấy đâu nữa, ở trong nước máu cuồn cuộn, sinh trưởng ra một gốc thanh liên xanh biếc hoàn mỹ!
Gốc thanh liên này không dính bụi trần, giống như chí bảo trong đất trời, bất kỳ vật ô uế tà mị nào, đều không thể tới gần.
Nụ hoa thanh liên bên trên, lặng yên nở rộ!
Bảy vòng cánh hoa, từng vòng một nở rộ ra, bắn ra vạn luồng hào quang, ánh sáng thần thánh trong vắt!
Đài sen màu xanh to lớn, nâng Minh Chân lên, sáu mươi ba lỗ hạt sen, bắn ra một luômgf hào quang, tẩm bổ máu thịt Nguyên thần cho Minh Chân!
Nước máu mãnh liệt, lại căn bản là không thể tới gần gốc Tạo Hóa Thanh Liên này!
Hô!
Tạo Hóa Thanh Liên khẽ đung đưa, thân hình tăng vọt, giống như muốn phá vỡ đất trời, mang theo uy thế không thể ngăn cản, xông lên trời!
Lục Tinh Sơn.
Đông đảo Đại Năng của Huyết Đằng tộc, vừa mới một lần nữa bắt đầu nuôi nhốt đám người Nam Đấu Phái, đang chỉ huy thủ hạ, quét dọn thanh lý chiến trường.
Dù sao, mặc dù trận chiến này kết thúc nhanh.
Nhưng trận lửa lớn này, lại đã đốt Lục Tinh Sơn đến hoàn toàn thay đổi.
Trừ sáu tòa chủ phong còn bảo trì hoàn hảo, địa phương khác đã là một vùng hoang vu.
Huyết Đằng tộc cũng bị tổn thất nặng nề.
Hơn một vạn vị Huyết Đằng tộc trú đóng trên Lục Tinh Sơn, một trận lửa lớn, hao tổn hơn phân nửa!
Trước đó, Huyết Đằng tộc đã hoàn toàn coi nơi này thành lãnh địa của mình, ngay cả một chút Huyết Đằng cấp thấp, cũng bắt đầu cấy ghép tới bên này.
Không nghĩ tới, trận lửa lớn này, đã thiêu toàn bộ đám Huyết Đằng cấp thấp này thành tro tàn!
Đằng Lăng Tử xuất hiện ở bên trên Thất Sát Phong, vừa mới thúc giục huyết mạch, vừa luyện hóa Huyết Hồ, vừa đi về phía địa điểm chính mình bế quan.
Đột nhiên!
Huyết Hồ Lô ở trong lòng bàn tay hắn lắc lư một cái.
Đằng Lăng Tử khẽ cười một tiếng, vẻ mặt đùa cợt, nói: "Tiến vào bên trong Huyết Hồ của ta rồi, thế mà còn muốn ra ngoài?"
Cũng không lâu lắm.
Huyết Hồ Lô liên tục lắc lư.
Nhưng lại không xảy ra chuyện gì, Đằng Lăng Tử chỉ là nhẹ nhàng nâng, Huyết Hồ Lô cũng không thể rơi xuống!
"Giãy dụa đi, chờ ngươi mệt mỏi, sẽ phải từ bỏ thôi."
Đằng Lăng Tử mỉm cười.
Đột nhiên!
Đằng Lăng Tử giống như là cảm ứng được cái gì, hai mắt trừng trừng, nụ cười cũng cứng lại ở trên mặt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận