Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 641: Hàng yêu

Trong sơn cốc, số lượng thượng cổ di chủng chính đang nhanh chóng giảm bớt!
Dù cho là gần một ngàn con thượng đầu cổ di chủng, cũng không phá được Chúc Chiếu kiếm trận cấp ba!
Thây chất thành núi, máu chảy thành sông.
Trong sơn cốc này dường như đã biến thành một Địa Ngục đầy máu!
Cuối cùng cũng bắt đầu có thượng cổ di chủng không chống đỡ nổi nữa, hung quang trong mắt đã biến mất, thay vào đó là sự sợ hãi trước tử vong, chúng bắt đầu rối loạn quay đầu bỏ chạy tứ tán.
Trên đỉnh núi, Hoàng Kim Sư Tử nhìn xuống sơn cốc, nhìn Nhân tộc nhỏ bé kia, vẻ mặt dần nghiêm túc, rốt cục thu hồi lại sự khinh thường.
Nhân tộc này rất cường đại!
Kiếm trận này giống như mang theo một tia lực lượng cực kỳ cổ lão, cũng khiến nó cảm giác trái tim đập thình thịch!
Nhưng càng như vậy, Hoàng Kim Sư Tử lại càng phấn khởi, quang mang trong mắt càng ngày càng thịnh, chiến ý cũng dâng cao.
Có thể thu phục một nhân tộc cường đại như vậy về làm nô bộc, coi như không có đám thượng cổ di chủng kia cũng đáng giá.
“Rống!”
Hoàng Kim Sư Tử gào lên một tiếng, khí huyết toàn thân bốc lên, yêu khí vờn quanh, từ trên trời giáng xuống, một đôi lợi trảo nhô ra, hung hăng nhào tới Chúc Chiếu kiếm trận!
Dù sao nó cũng là kẻ ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc lại u mê.
Toà kiếm trận này tuy có uy lực tuy lớn, nhưng từ khi chiến đấu đến nay, trên thân mỗi thanh phi kiếm đều bị không ít máu của thượng cổ di chủng nhuộm khiến kiếm quang dần dần ảm đạm.
Huyết mạch của thượng cổ di chủng có uy lực rất mạnh mẽ.
Cho dù là Linh khí cực phẩm, bị máu của yêu thú nhiễm phải, uy lực cũng sẽ giảm mạnh.
Thường xuyên ngâm ở bên trong đó thì Linh khí cực phẩm cũng có thể triệt để phế bỏ!
Chúc Chiếu kiếm trận vận chuyển rõ ràng không trôi chảy bằng lúc đầu, phạm vi kiếm khí đã rút nhỏ đi không ít, tồn tại một chút cảm giác vướng víu.
Sở dĩ Hoàng Kim Sư Tử chờ tới bây giờ mới ra tay chính là muốn một chiêu phá vỡ Chúc Chiếu kiếm trận!
Ầm!
Một tiếng vang đinh tai nhức óc.
Chúc Chiếu kiếm trận và trảo của Hoàng Kim Sư Tử đụng vào nhau.
Một thoáng ngắn ngủi dừng lại.
Rầm rầm, kiếm trận tán loạn, hai mươi bảy thanh phi kiếm vọi vàng rơi xuống, kiếm quang đã hoàn toàn ảm đạm xuống.
Đám người xem cuộc chiến rất nhập thần, không khỏi phát ra một tiếng kinh hô.
Nhìn thấy kiếm trận bị hủy, bọn hắn còn sốt ruột hơn cả Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc cũng chẳng suy nghĩ gì, ánh mắt bình tĩnh, ung dung thu hai mươi bảy thanh phi kiếm vào trong túi trữ vật.
Đợi trận chiến này kết thúc, lau đi vết máu trên phi kiếm thì phi kiếm sẽ tự nhiên có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Hoàng Kim Sư Tử bị đụng bay, lăn trên mặt đất một vòng, lại một lần nữa đứng lên, đôi móng vuốt khẽ run, truyền đến từng trận đau nhức.
Dù vậy, vẻ phấn khởi trong mắt Hoàng Kim Sư Tử lại không thể che hết.
Một kích nó súc thế, rốt cục đã phá được kiếm trận đáng sợ này!
Hoàng Kim Sư Tử ngửa mặt lên trời cười to, lớn tiếng nói: “Nhãi con, thủ đoạn mạnh nhất của ngươi đã bị ta phá hết rồi, ha ha ha ha!”
“Thủ đoạn mạnh nhất?”
Trong mắt Tô Tử Mặc hiện lên vẻ cổ quái.
Hai mắt Hoàng Kim Sư Tử sáng như đuốc, nhìn xuống Tô Tử Mặc trong sơn cốc, lớn tiếng nói: “Hiện tại ngươi ngoan ngoãn chịu trói, ký kết huyết thệ cùng ta, còn có thể ít bị đau khổ một chút, nếu không... Hừ hừ!”
Hoàng Kim Sư Tử nhe răng trợn mắt, lộ ra nụ cười dữ tợn, trắng trợn uy hiếp Tô Tử Mặc.
“Câu nói này tặng lại cho ngươi.”
Tô Tử Mặc cười như không cười, nhảy xuống từ trên người Thiên Sát Lang, nói: “Sư tử lông vàng, bây giờ ngươi thành thành thật thật nằm sấp trước mặt ta, làm tọa kỵ của ta, còn có thể ít bị đau khổ một chút.”
Sư tử lông vàng giận tím mặt.
Trong bụng Thiên Sát Lang lại nở hoa như được đại xá, vèo một tiếng, chạy ra phía cửa vào sơn cốc.
“Nhãi con, ngươi đã chọc giận ta!”
Hoàng Kim Sư Tử nghiến răng, nước bọt sền sệch từ trong kẽ răng chậm rãi nhỏ xuống, nói ra từng chữ: “Ngươi tốt nhất là nhanh chóng cầu xin tha thứ đi, nếu không đợi ta thay đổi chủ ý thì sẽ nuốt sống ngươi!”
Nghe được câu này, Tô Tử Mặc cười.
Nhìn thấy nụ cười của Tô Tử Mặc, Hoàng Kim Sư Tử lập tức bị kích thích, gào thét một tiếng, lông tóc cả người đều dựng lên, khí huyết bốc lên, thân thể lập tức trướng lớn hơn một vòng!
“Ta muốn nuốt sống ngươi!”
Hoàng Kim Sư Tử nổi giận gầm lên một tiếng.
“Hừ!”
Tô Tử Mặc thu hồi nụ cười, đột nhiên nhô bàn tay ra, ngón tay giao thoa, không ngừng biến ảo, bắt Linh quyết, điểm một chỉ về phía Hoàng Kim Sư Tử.
Hô!
Cuồng phong gào thét, linh lực sôi trào.
Đám người nữ tu xinh đẹp rõ ràng cảm nhận được linh khí trong sơn cốc giống như thuỷ triều, Linh quyết trong tay Tô Tử Mặc dũng mãnh lao tới.
Giống như đã ngưng tụ ra một vòng xoáy linh khí!
“Linh thuật thật đáng sợ!”
Trong lòng mọi người đều kinh hãi.
Trong nháy mắt, chỉ thấy một bàn tay bằng linh lực cực lớn ngưng tụ ra ở trước người Tô Tử Mặc, năm ngón tay nở lớn, đường vân trong lòng bàn tay đều có thể thấy rõ ràng.
Bàn tay khổng lồ này che khuất bầu trời, hung hăng ấn tới Hoàng Kim Sư Tử!
“Ừ”
Hoàng Kim Sư Tử hoảng sợ biến sắc.
Ở dưới bàn tay lớn do linh lực ngưng tụ ra này, nó cảm nhận được một luồng khí tức cực kỳ đáng sợ.
Thậm chí còn có tác dụng áp chế rõ ràng đối với khí huyết trong cơ thể nó!
“Đây là cái gì?”
Hoàng Kim Sư Tử điên cuồng thúc dục nội đan, yêu khí cuồn cuộn vờn quanh người.
“Ma!”
Đúng lúc này, một đạo Phạn âm vang lên, long trời lở đất!
Toàn thân Hoàng Kim Sư Tử run rẩy, lông tóc trong nháy mắt rủ xuống, khí huyết tan rã khó mà ngưng tụ, tốc độ vận chuyển của nội đan cũng chậm lại!
“Tại sao lại có thể như vậy”
Trong lòng Hoàng Kim Sư Tử kinh hãi.
Trên thực tế, đây là lần thứ nhất Tô Tử Mặc phối hợp Đại Minh Chú với Đại Minh pháp ấn từ khi tu luyện.
Mà sở dĩ đạo pháp ấn này áp chế Hoàng Kim Sư Tử rõ ràng như thế.
Bởi vì, đạo pháp ấn là Hàng Yêu Ấn!
Hàng Yêu Ấn, ý ở hàng yêu!
Đám thượng cổ di chủng đứng bên cạnh chưa kịp chạy trốn, khí huyết trong cơ thể, trực tiếp đều bị đánh tan, vô lực co quắp nằm trên mặt đất, thần sắc hoảng sợ.
Cũng may Hoàng Kim Sư Tử là thuần huyết hung thú, còn có thể miễn cưỡng chèo chống.
Nhưng cùng lúc đó, Hàng Yêu Ấn đã đánh xuống trên đỉnh đầu Hoàng Kim sư tử!
Ầm!
Hoàng Kim Sư Tử vừa mới đứng thẳng lên, muốn chống lại bàn tay bằng linh lực này, nhưng lại trực tiếp bị ấn trở về!
Dưới bàn tay bằng linh lực, thân thể cao lớn của Hoàng Kim Sư Tử kịch liệt run rẩy.
Muốn hàng yêu, phải có lực lượng của lôi đình vạn quân!
Huyết mạch của Hoàng Kim Sư Tử chậm rãi chảy xuôi trong cơ thể, căn bản không vận chuyển được.
Bịch một tiếng!
Hoàng Kim Sư Tử quỳ trên mặt đất, thần sắc khuất nhục, trong lòng không cam lòng, thế nhưng cái đầu to lớn cao ngạo lại không thể không cúi thấp!
“Ôi ôi...”
Hoàng Kim Sư Tử vẫn không hề từ bỏ, sau dưới yết hầu phát ra từng tiếng gầm rú.
Nhưng mặc kệ nó giãy dụa thế nào, đều khó mà rung chuyển được Hàng Yêu Ấn!
Tạch tạch tạch!
Hai bên giằng co không ngừng, mà lực lượng của Hàng Yêu Ấn rõ ràng đã càng lúc càng lớn.
Xương cốt trong cơ thể Hoàng Kim Sư Tử đều truyền tới tiếng đùng đùng vang động, khí huyết bị áp chế, thân hình không ngừng thu nhỏ!
Đám người nữ tu xinh đẹp nhìn mà trợn mắt há hốc mồm.
Thuần huyết hung thú vừa rồi còn hung hăng như thế, bây giờ lại bị ấn trên mặt đất, muốn động cũng không thể động!
Thủ đoạn của tu sĩ mặc thanh sam này, cực kỳ đáng sợ!
Bàn tay bằng linh lực vẫn đang trấn áp trên người Hoàng Kim Sư Tử.
Tô Tử Mặc dạo bước đi tới trước mặt Hoàng Kim Sư Tử, nhàn nhạt nói ra: “Làm tọa kỵ cho ta một đoạn thời gian, ta có thể tha cho ngươi một mạng.”
Trong hai mắt Hoàng Kim Sư Tử bắn ra ánh mắt hung ác, két két nghiến răng.
Ánh mắt Tô Tử Mặc lạnh lẽo.
Ầm!
Lực lượng của Hàng Yêu Ấn lần thứ hai lại thêm lớn!
Hoàng Kim Sư Tử kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa đã bị ép tới mức thổ huyết, lục phủ ngũ tạng trong cơ thể bị chấn động!
Nó ý thức được nếu nó tiếp tục chống đối thì nó thật sự có thể muốn bị trấn sát!
Nhưng Hoàng Kim Sư Tử không cam lòng, thần sắc bi phẫn!
Nó là thuần huyết hung thú, huyết mạch cao quý, đến từ Cuồng Sư lĩnh là một trong bát vực, sao có thể làm thú cưỡi cho Nhân tộc hèn mọn chứ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận