Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1751: Nam tử mặc áo trắng

Trong khe trên trời cao, đột nhiên có một bóng người bay xuống.
Người này có mái tóc đen, mặc một bộ áo trắng, nhìn dáng vẻ phong thần tuấn lãng, mắt như sao sáng, hai tay chắp sau lưng, phiêu dật như tiên!
Đây dường như là một Nhân tộc!
Nhân tộc trên Thượng giới!
"Ngô..."
Nam tử mặc áo trắng đạp không mà đứng, ánh mắt đảo qua đại lục Thiên Hoang, ngâm khẽ một tiếng, nói: "Thế giới nhỏ này không tệ, vạn tộc cùng tồn tại... A, thế mà còn có một Thần Hống ?"
"Ừm ?"
Nam tử mặc áo trắng đột nhiên nhìn tới Long hoàng chân thân, ngửi ngửi một lúc, trong mắt sáng lên, nói: "Khí tức Long hoàng!"
"Ha ha ha ha!"
Nam tử mặc áo trắng cười dài, nói: "Không tệ, không tệ! Thần Hống, Long hoàng, vừa vặn gặp phải ta, các ngươi sẽ làm tiên sủng của bản vương!"
"Nhưng lần này bản vương xuống là muốn tìm Tạo Hóa Thanh Liên trước, ngô... Ở chỗ nào ?"
Nam tử mặc áo trắng dò xét bốn phía.
Sau mấy hơi thở, nam tử mặc áo trắng trực tiếp nhìn vào trên người Thanh Liên chân thân ở Côn Lôn Khư!
Tô Tử Mặc chỉ cảm thấy được trên người lạnh lẽo, lông tơ toàn thân đều dựng lên!
"Hóa ra là trốn ở chỗ này!"
Nam tử mặc áo trắng tấm tắc kỳ lạ, nói: "Không ngờ vậy mà dung hợp cùng huyết nhục tốt như vậy, đúng là hiếm có."
Bị nam tử mặc áo trắng nhìn chăm chú, Tô Tử Mặc chỉ cảm thấy toàn thân bị nhìn thấu, dường như không có bất kỳ bí mật nào có thể che giấu!
Tô Tử Mặc âm thầm kinh hãi.
Phải biết cường giả từ thượng giới xuống trước đó, dù là Vu tộc, hay độc nhãn sinh linh kia, hoặc là chiếc chuông cổ kia, đều không tìm được Thanh Liên chân thân !
Mà nam tử mặc áo trắng này lại có thể lập tức tìm ra hắn!
Mặc dù hắn không biết rõ nam tử mặc áo trắng này có tu vi cảnh giới gì, nhưng người này tuyệt đối đáng sợ hơn tất cả các cường giả thượng giới lúc trước!
"A ?"
Ánh mắt nam tử mặc áo trắng lại rơi vào trên người Niệm Kỳ, trong mắt sáng ngời, nói: "Không tệ, nữ tử Thần tộc rất không tệ, dung mạo tư thái đều thuộc hàng cực phẩm, ta cũng có thể mang về!"
Bạch!
Thân hình nam tử mặc áo trắng lấp lóe, trong chớp mắt đã xuất hiện ở Côn Lôn Khư.
Nam tử mặc áo trắng nhìn Tô Tử Mặc, nói: "Bản vương luyện chế tiên đan, vừa vặn thiếu Tạo Hóa Thanh Liên, sau khi luyện hóa ngươi thì tiên đan tất thành!"
"Có thể trở thành tài liệu luyện đan của bản vương, cũng coi như ngươi chết có ý nghĩa rồi."
Nam tử mặc áo trắng ngạo nghễ nói, trực tiếp nhô ra bàn tay, bắt tới Tô Tử Mặc!
Trước người Tô Tử Mặc đột nhiên xuất hiện một đạo bóng người mặc áo bào màu đỏ tươi.
"Muốn chết!"
Trong mắt nam tử mặc áo trắng lướt qua một tia sáng lạnh, trong lòng bàn tay bắn ra một luồng lực lượng cực kỳ kinh khủng, đánh về phía Điệp Nguyệt.
Vẻ mặt Điệp Nguyệt không thay đổi, chỉ hời hợt trở tay đánh ra một chưởng.
Ầm!
Hai người giao thủ va chạm rồi một chút, vừa chạm vào đã tách ra, một tiếng vang thật lớn truyền đến!
Thân hình nam tử mặc áo trắng chấn động, sắc mặt biến hóa!
Tô Tử Mặc cũng âm thầm kinh hãi.
Từ khi đại chiến đến nay, nam tử mặc áo trắng này là một người duy nhất có thể ngăn cản một kích của Điệp Nguyệt mà không bị thương!
Không chỉ như thế, nam tử mặc áo trắng này thậm chí còn không lui lại nửa bước!
Tô Tử Mặc không khỏi có chút bận tâm.
Nhưng Điệp Nguyệt vẫn bình tĩnh, trong đôi mắt vẫn không có chút rung động nào, chỉ lạnh lùng nhìn nam tử mặc áo trắng.
"Ngươi là ai ?"
Nam tử mặc áo trắng nheo mắt lại, ngưng giọng hỏi.
"Cút!"
Điệp Nguyệt không lời nhiều một chữ.
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động.
Tính tình Điệp Nguyệt luôn sát phạt quyết đoán, bình thường tuyệt đối sẽ không nói nhảm cùng nam tử mặc áo trắng kia, cũng sẽ không tùy ý để hắn rời đi.
Nhưng bây giờ dường như Điệp Nguyệt có chỗ cố kỵ.
Lẽ nào nam tử mặc áo trắng này cường đại đến mức có thể uy hiếp được Điệp Nguyệt ?
"Ngươi chỉ là một đạo huyết mạch dị tượng, lực chiến đấu có thể mạnh bao nhiêu?"
Khóe miệng nam tử mặc áo trắng hơi cong lên, liếc mắt đã khám phá ra hư thực của Điệp Nguyệt.
Điệp Nguyệt nhàn nhạt nói ràng: "Ngươi cũng chỉ là một đạo phân thân."
"Đây là chênh lệch!"
Nam tử mặc áo trắng ngạo nghễ nói: "Đạo phân thân này của bản vương có được Nguyên Thần riêng biệt, bản vương tu luyện mấy trăm ngàn năm mới ngưng tụ thành! Một huyết mạch dị tượng như ngươi có khả năng so sánh được!"
" Tạo Hóa Thanh Liên ở tiểu thế giới này, bản vương chắc chắn phải có được!"
Nam tử mặc áo trắng lạnh giọng nói: "Hôm nay ai dám ngăn cản ta, ta giết kẻ ấy! Dù chân thân của ngươi dám giáng lâm, ta cũng dám giết!"
Lời còn chưa dứt, ở mi tâm nam tử mặc áo trắng đột nhiên hiện ra một đoàn sáng hừng hực chói mắt!
"Ừm!"
Mấy người Tô Tử Mặc, Niệm Kỳ khi bị ánh sáng này chiếu tới, đều cảm nhận được áp lực cực lớn, không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn!
Ánh sáng này quả thực còn chói chang hơn cả mặt trời trên trời cao, ẩn chứa uy áp vô cùng kinh khủng!
"Phân thân thế mà tu luyện tới cảnh giới này?"
Điệp Nguyệt hơi híp mắt lại.
"Hiện tại hối hận thì đã chậm!"
Nam tử mặc áo trắng khẽ quát một tiếng, ánh sáng nơi mi tâm bắn ra một luồng lực lượng cực kỳ kinh khủng, rót vào hai tay của hắn!
Cỗ lực lượng kinh khủng này, nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh trường kiếm lớn trong lòng bàn tay nam tử mặc áo trắng!
Thanh trường kiếm này mặc dù không phải binh khí chân chính, lại cường đại hơn chuông cổ vừa rồi vô số lần!
"Chém cho ta!"
Nam tử mặc áo trắng giơ trường kiếm lên, chém giết tới Điệp Nguyệt!
"Muốn giết ta ?"
Ánh mắt Điệp Nguyệt phát lạnh, nói: "Xem ra, ngươi căn bản không biết rõ ta là ai!"
Lời còn chưa dứt, thân hình Điệp Nguyệt đột nhiên biến mất không thấy gì nữa.
Giữa không trung, hiện lên ra một con bướm màu máu lớn gần trượng!
Trên hai cánh của bươm bướm màu máu này có hai vòng trăng tròn, giống như một đôi con ngươi, lạnh lùng nhìn chăm chú vào nam tử mặc áo trắng!
Tô Tử Mặc nín thở ngưng thần.
Trước đây, Điệp Nguyệt chưa bao giờ huyễn hóa ra bản thể.
Chỉ tùy tiện xuất thủ, đã trấn áp toàn bộ cường giả thượng giới!
Mà bây giờ, đối mặt với nam tử mặc áo trắng này, Điệp Nguyệt lại huyễn hóa ra hình thái bản thể!
"A..."
Nam tử mặc áo trắng cười lạnh nói: "Hồ Điệp nhất tộc, chỉ có Hoàng Điệp màu vàng, có chút thực lực, Hồ Điệp nhà ngươi..."
Nam tử mặc áo trắng dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên không nói được nữa!
"Ngươi, ngươi..."
Sắc mặt nam tử mặc áo trắng tái mét, trừng lớn hai mắt, vạn phần hoảng sợ, cánh tay run nhè nhẹ, chỉ vào Điệp Nguyệt, run giọng nói: "Ngươi là... Ngươi là Huyết Điệp ở Đại Hoang kia!"
Vừa mới nói xong, nam tử mặc áo trắng không cần suy nghĩ, xoay người bỏ chạy!
Hai cánh Điệp Nguyệt khẽ đập.
Lần đập cánh này cực kỳ bé nhỏ.
Nhưng thân hình của nam tử mặc áo trắng lại đột nhiên run lẩy bẩy, trường kiếm trong hai tay của hắn vừa mới ngưng tụ ra đã hiện ra một vết rách lớn!
Tạch tạch tạch!
Oanh!
Một tiếng vang thật lớn!
Chuôi trường kiếm chói mắt kia ầm vang vỡ vụn!
Nam tử mặc áo trắng phun ra máu tươi, vẻ mặt ngạc nhiên, còn muốn muốn tiếp tục chạy trốn.
Nhưng Điệp Nguyệt lại lần nữa vỗ nhẹ hai cánh!
Lần này, ở giữa không trung dường như có một cơn lốc kinh khủng doạ người, khí thế hủy thiên diệt địa, trong chớp mắt đánh tới trên người nam tử mặc áo trắng!
Huyết nhục của nam tử mặc áo trắng trong cơn gió lốc không ngừng tróc ra, máu tươi văng tứ phía!
"A! A! A!"
Nam tử mặc áo trắng kêu lên thảm thiết thê lương.
"Cầu Huyết Điệp... Đế... Tha..."
Trong gió lốc, giọng nói của nam tử mặc áo trắng đứt quãng truyền tới, giống như đang cầu xin tha thứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận