Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 647: Cá đã mắc câu

Bên trong chiến trường Thượng Cổ, tẩu thú gào thét, phi cầm hót vang, các loại thanh âm liên tiếp vang lên, tràn ngập giữa thiên địa.
Trên ngọn núi cao vút trong mây, cổ thụ xanh um tươi tốt, mọc thành rừng, trong này có rất nhiều hung thú cường đại sinh tồn.
Nhưng quỷ dị là dưới ngọn núi này lại một mảnh tĩnh lặng!
Trong các tán lá cây trong rừng rậm hiện ra từng đôi mắt yêu thú xanh biếc nhìn về đỉnh núi, trong mắt lộ ra từng tia từng tia e ngại.
Trên đỉnh núi, có hai bóng người đang đứng đấy.
Trong đó có một thân hình cao lớn, mặc dù nhìn có hình người, nhưng không có quần áo che đậy thân thể, trên người, trên gương mặt đều đầy lông dài, cánh tay thật dài, chỉ để tự nhiên rủ xuống đã đến được đầu gối!
Đây rõ ràng chính là một đầu yêu thú!
Sắc mặt yêu thú lông dài âm trầm, đứng trên đỉnh núi, nhìn tới một tòa thành trì nguy nga cổ lão ở xa xa, sâu dưới đôi mắt nổi lên một tia huyết quang.
Một bóng dáng khác, nhìn cũng cực kỳ cường tráng, huyết nhục phồng lên, giống như nước thép đổ vào, hoa văn hắc hoàng xen nhau che kín thân thể, đầu hổ khẽ lắc lắc, trong mắt cũng ẩn hiện hung quang.
Hổ yêu quay người, nhìn sang yêu thú lông dài bên cạnh, nhỏ giọng nói ra: “Lão đại, tòa thành cổ này tồn tại vạn năm không đổ, vẫn sừng sững đến nay, lại có rất nhiều người tu chân trấn thủ, chỉ sợ rất khó đánh hạ.”
“Ngươi sợ à?”
Trong mắt yêu thú lông dài lóe lên huyết quang, hỏi ngược lại.
“Không, không có!”
Hổ yêu giật mình, vội vàng lắc đầu.
Một lát sau, hổ yêu lại hỏi: “Lão đại, lúc nào chúng ta tiến công?”
“Còn phải chờ đã, hắn còn chưa tới.” Yêu thú lông dài lắc đầu.
“Lỡ may hắn không đến thì làm sao bây giờ?”
“Hắn nhất định sẽ tới!”
Sau khi nói xong, yêu thú lông dài xoay người, bỗng dưng há miệng, hướng về phía chân núi rồi gầm lên một tiếng kinh thiên động địa!
Cổ thụ lay động, bầy yêu dần dần tán đi...
Sáng sớm.
Tô Tử Mặc cưỡi Hoàng Kim sư tử, đi tới cửa vào sơn động ở phía trước.
Hoàng Kim Sư Tử buồn bã ỉu xìu, hai mắt vô thần, còn ủ rũ hơn cả hôm qua.
Nửa đêm hôm qua, nó bị Tô Tử Mặc dọa sợ gần chết, cả đêm đều nơm nớp lo sợ, không dám đi ngủ, nên sáng sớm tỉnh dậy chẳng có chút tinh thần nào.
Đương nhiên, đối với nó mà nói, đả kích lớn nhất vẫn là tâm linh.
Theo nó thấy, trừ phi tên thư sinh này mở lòng từ bi thả nó đi.
Nếu không, nó cũng chỉ có thể làm tọa kỵ cho thư sinh này cả đời.
Đám người Nam Đẩu phái hốc mắt người nào cũng đều đỏ bừng.
Mặc dù sơn động này cực kỳ kín đáo, nhưng nghe bên ngoài truyền tới đủ loại tiếng động, đám người căn bản không dám ngủ, sửng sốt trợn tròn mắt nhịn một đêm.
Chỉ có Tô Tử Mặc là tinh thần phấn chấn, nhìn có vẻ đã nghỉ ngơi vô cùng tốt.
Hắn tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương, cho dù là lúc ngủ, hay lúc hô hấp thổ nạp đều đang luyện công, căn bản cũng không bị ảnh hưởng.
Chúc Việt nhìn Tô Tử Mặc một chút, không nói gì.
Đường Thi Vận lại mỉm cười với Tô Tử Mặc, gật đầu ra hiệu.
Đám người dừng lại một chút, sau đó dưới sự hướng dẫn của Đường Thi Vận, bắt đầu đi về phía tòa thành cổ gần nhất kia.
Trên đường, Đường Thi Vận dường như cực kỳ hiếu kỳ với Tô Tử Mặc, đi sóng vai cùng hắn, dò hỏi: “Tô đạo hữu, ngươi đến từ đại vực nào?”
“Bắc Vực.”
“Ồ, Nam Đẩu phái chúng ta ở Nam Vực, hai vực nam bắc cách xa nhau cả tỷ vạn dặm, nếu không có có chiến trường Thượng Cổ này, kiếp này chúng ta sợ là đều khó mà nhìn thấy, đây cũng là duyên phận khó được.”
Chúc Việt không nói lời nào, sắc mặt âm trầm, đi theo sau lưng hai người.
Đường Thi Vận nói: “A, đúng rồi, Lưu Ly cung cũng ở Bắc Vực, Tô đạo hữu hẳn là cũng từng nghe nói.”
“Ừ, có một chút quan hệ.” Tô Tử Mặc nói.
Nghe đến đó, Chúc Việt nhịn không được cười nhạo một tiếng, nói: “Tô đạo hữu, chớ nói khoác lác như thế! Lưu Ly cung là một trong những môn phái Tiên môn, nếu ngươi không môn không phái, nào có tư cách tiếp xúc cùng Lưu Ly cung!”
“Vậy cũng chưa chắc.”
Đường Thi Vận sợ hai người lại nảy sinh xung đột, vội vàng nói một câu.
Tô Tử Mặc cười cười không nói.
Đám người một đường đi tới, thấy được trên mặt đất hoang dã có không ít thi cốt của nhân tộc, phía trên vẫn còn huyết nhục chưa hoàn toàn khô héo, nhìn thấy mà giật mình.
Những nhân tộc này, gần như đều đã chết từ đêm qua.
Nếu trước khi đêm xuống mà còn không thể tìm tới chỗ ẩn thân, hoặc là thành trì làm điểm dừng chân, tuyệt đại đa số người tu chân đều khó thoát khỏi cái chết!
Người tu chân giết yêu thú, Yêu tộc cũng sẽ ăn thịt người.
Chiến trường Thượng Cổ là nơi hung thú hoành hành, chính là tàn nhẫn như vậy!
Đến chạng vạng tối, trên đường chân trời phía trước, rốt cục hiện ra một tường thành đen nhánh cổ lão.
Một tòa thành trì hùng vĩ dần dần hiện lên trong mắt.
Đi tới gần, có thể thấy được trên tường thành có một hàng người tu chân đứng đấy, thần sắc lãnh khốc, ánh mắt sắc bén, đều mặc đạo bào, rõ ràng là đến từ cùng một tông môn.
Ở trên tường thành phía trên cửa thành, có một lá cờ hình tam giác dựng thẳng, trên đó viết hai chữ to —— Lưu Ly!
Ở hai bên cửa, có hơn mười tu sĩ Lưu Ly cung đứng ở đó.
Đám người Tô Tử Mặc đi tới, cửa thành đã gần đóng lại, vẻ mặt mấy tên tu sĩ Lưu Ly cung không kiên nhẫn, lớn tiếng thúc giục.
Một tên thủ vệ ở cửa thành nhìn đám người Nam Đẩu phái một chút, xòe bàn tay ra, mặt không thay đổi nói: “Mỗi người hai mươi gốc Dưỡng Hồn Huyết Tham!”
“Cái gì?”
“Không phải mười gốc sao?”
“Vì sao lại tăng gấp đôi?”
Đám người Nam Đẩu phái nhịn không được ồn ào lên.
Đường Thi Vận cũng nhẹ chau mày ngài, nhỏ giọng nói với Tô Tử Mặc ra: “Bình thường mỗi người chỉ phảo nộp mười gốc Dưỡng Hồn Huyết Tham là có thể đi vào thành, chẳng biết tại sao đột nhiên lại tăng gấp đôi.”
“Lăn tăn cái gì”
Một tên thủ vệ cửa thành lạnh lùng, nhàn nhạt nói ra: “Cửa thành lập tức đóng rồi, nếu như không có, các ngươi ở phía ngoài cửa thành đi!”
Nghe đến đó, trong lòng đám người Nam Đẩu phái đều trầm xuống.
Lúc này, nếu để mọi người ở lại bên ngoài, chẳng khác nào để bọn hắn chịu chết!
Chúc Việt chỉnh trang quần áo lại một chút, đi tới phía trước, trầm giọng nói: “Tại hạ là Chúc Việt Nam Đẩu phái, không biết chư vị có thể dàn xếp một chút”
“Nam Đẩu phái, một trong một trăm linh tám thượng môn”
“Chúc Việt, người lọt vào Kim Đan Dị Tượng bảng”
Hai thủ vệ ở cửa thành nhíu mày hỏi.
“Không sai!”
Chúc Việt ngạo nghễ nói.
Hai tu sĩ Lưu Ly cung liếc mắt nhìn nhau, gật gật đầu, nói: “Vậy ngươi giao mười gốc Dưỡng Hồn Huyết Tham là được, những người còn lại còn được giao hai mươi gốc!”
Tu sĩ có thể lọt vào Kim Đan Dị Tượng bảng, đều đáng mặt thiên kiêu, bọn hắn cũng phải cho chút thể diện.
Chúc Việt thấy hai người có thái độ kiên quyết, cũng không cưỡng cầu nữa, liền gật đầu.
Đám người Nam Đẩu phái bất đắc dĩ, chỉ có thể nộp lên Dưỡng Hồn Huyết Tham trong những ngày này phải chịu cực khổ để ngắt lấy.
Tô Tử Mặc không có Dưỡng Hồn Huyết Tham.
Đường Thi Vận chủ động giúp hắn nộp lên hai mươi gốc.
Tô Tử Mặc nói lời cảm tạ một tiếng, nhìn như tùy ý nói ra: “Sau này ta sẽ trả lại ngươi gấp mười lần.”
Đám người theo thứ tự vào thành.
Trên con đường này, Chúc Việt đều không nói lời nào.
Bây giờ rốt cục đã tìm được một chút thể diện, nhìn Tô Tử Mặc như đang khiêu khích, châm chọc nói: “Tô Tử Mặc, ngươi không phải nói có quan hệ với Lưu Ly cung sao? Sao vừa rồi không lên tiếng thế?”
“Ha ha, ở trước mặt Lưu Ly cung, sao ngươi không khoa trương đi”
Tô Tử Mặc không nói chuyện.
Hắn căn bản không thèm để ý Chúc Việt.
Bởi vì, từ một khắc khi hắn vào thành, hắn đã cảm nhận được một luồng sát cơ như có như không!
Không biết có bao nhiêu đôi mắt đang ẩn núp trong bóng tối, lướt qua trên người hắn.
Từng con linh hạc chui vào trong bóng tối.
“Cá đã mắc câu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận