Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1906: Giết người trong thành

Tô Tử Mặc bình tĩnh, nhìn hộ vệ cao gầy khí thế hùng hổ từ trên trời giáng xuống mà vẫn không thèm nhúc nhích.
Trong lòng cao thủ hộ vệ cười lạnh.
Hắn thấy Tô Tử Mặc là Huyền Tiên thất giai, cũng không dám khinh thường, cmột đao này hoàn toàn không có ý nương tay, lực bộc phát ra cả mười thành.
Không ngờ tên Huyền Tiên thất giai này dường như đã sợ đến choáng váng, vậy mà lại từ bỏ chống cự.
Hộ vệ cao gầy thấy chuôi trường đao này sắp chém thư sinh áo xanh này thành hai nửa, người này lại đột nhiên ra tay!
Không động tác dư thừa phức tạp, cũng không sử dụng bí thuật thần thông gì, chỉ đơn thuần xòe bàn tay ra, vồ tới trường đao của hắn.
"Châu chấu đá xe!"
Hộ vệ cao gầy khẽ quát một tiếng, thôi động khí huyết, ánh đao đại thịnh!
Ba!
Trường đao chém lên trên bàn tay thư sinh áo xanh kia, không có cảnh tượng máu tươi phun tung toé như tên hộ vệ cao gầy tưởng tượng.
Không chỉ như thế, chuôi trường đao cực phẩm Huyền giai này của hắn lại không thể để lại vết thương nào trên lòng bàn tay nhìn như trắng nõn nhỏ nhắn mềm mại kia!
Nói đúng ra là ngay cả dấu vết cũng không có.
Hắn dốc tất cả khí lực lại giống như đá chìm đáy biển, biến mất không thấy gì nữa.
Làm sao có thể ?
Hộ vệ cao gầy trừng lớn hai mắt, trên mặt tràn đầy vẻ khó có thể tin, trong lúc nhất thời cứ thế đứng nguyên tại chỗ.
Đngs lúc này, năm ngón tay Tô Tử Mặc co lại, nắm lấy trường đao của tên hộ vệ kia, bàn tay đột nhiên phát lực!
Răng rắc!
Một tiếng vang giòn.
Toàn thân hộ vệ cao gầy chấn động, đồng tử co rút lại thành lỗ kim, chỉ thấy trường đao trong tay hắn lại bị Tô Tử Mặc bóp gãy!
Hí!
Vẻ mặt hộ vệ cao gầy đầy kinh hãi, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc như gặp phải quỷ.
Loại thủ đoạn này đã vượt khỏi nhận biết của hắn.
Trường đao này của hắn là một pháp bảo Huyền giai cực phẩm, trừ phi là pháp bảo Huyền giai Tiên Thiên mới có thể đánh gãy nó.
Mà trên bàn tay người này lại không có bất kỳ pháp bảo nào.
Tô Tử Mặc tu luyện tới Huyền Nguyên cảnh tầng bảy, Thanh Liên chân thân cũng đang không ngừng trưởng thành.
Nếu hắn dùng toàn lực, Thanh Liên chân thân hoàn toàn có thể so sánh với pháp bảo Huyền giai Tiên Thiên, tự nhiên có thể dễ như trở bàn tay đem chuôi này trường đao phế bỏ!
Hộ vệ cao gầy cứ thế đứng nguyên tại chô, Tô Tử Mặc lại không ngừng tay.
Hắn bẻ gãy trường đao, tay cầm một nửa thân đao, cất bước tiến lên, trực tiếp đâm một nửa thân đao này vào đầu tên hộ vệ cao gầy!
Phốc phốc!
Thân đao xuyên qua đầu lâu, đâm rách thức hải của người này!
"Tô Tử Mặc, ngươi thật to gan!"
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một tiếng quát chói tai.
"Tô Tử Mặc ?"
"Ngươi chính là Tô Tử Mặc ?"
Khi nguyên thần của hộ vệ cao gầy sắp sửa tán loạn, trước khi chết lại nghe được cái tên này, rốt cục ý thức được tu sĩ mặc áo xanh trước mắt là ai.
Chỉ tiếc khi hắn ý thức được chuyện này thì đã chậm.
Tô Tử Mặc chậm chạp quay người, nhìn về phía người vừa lên tiếng kia.
Chỉ thấy cách đó không xa có mấy trăm thủ vệ Long Uyên Thành bay nhanh đi đến, đằng đằng sát khí, người cầm đầu chính là thống lĩnh Lưu Đồng đã kết oán cùng hắn!
Tô Tử Mặc tản ra thần thức đảo qua trên người Lưu Đồng, không khỏi khẽ nhíu mày.
Huyền Tiên cửu giai!
Năm đó, Lưu Đồng đuổi giết hắn, phóng thích ra bí pháp nhưng vẫn không công mà lui, đồng thời đả thương nguyên khí.
Cũng không biết người này gặp được cơ duyên gì, trong vòng mấy chục năm lại có thể khỏi hẳn thương thế, còn bước vào Huyền Nguyên cảnh tầng chín!
"Vây hắn lại cho ta!"
Lưu Đồng nhanh chóng hạ lệnh, trầm giọng nói: "Khởi động đại trận phủ thành chủ, tuyệt đối không thể để kẻ này thoát khỏi nơi này!"
Mấy trăm tên thủ vệ trong phủ nhanh chóng tản ra, vây Tô Tử Mặc vào giữa, mỗi người đều tế ra pháp bảo, vẻ mặt đề phòng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Cùng lúc đó, trên tường vây của phủ thành chủ lại bắn ra một màn chắn, bao phủ lại cả tòa thành chủ, kín kẽ không thấu gió.
Chung quanh phủ thành chủ có đặt một tòa đại trận.
Lưu Đồng làm thế rõ ràng là vì hắn lo lắng Tô Tử Mặc tế ra Kim Sí Đại Bằng, bay lên không, chạy thoát khỏi Long Uyên Thành.
Đến tận khi làm xong những chuyện này, Lưu Đồng mới bước tới, đứng trước người Tô Tử Mặc, hơi hơi cười lạnh: "Tô Tử Mặc, ta đang muốn đi tìm ngươi, không nghĩ tới ngươi lại tự đưa tới cửa!"
"Ngươi cho rằng dựa vào mấy người này mà có thể ngăn lại ta ?"
Vẻ mặt Tô Tử Mặc lạnh nhạt, hỏi ngược một câu.
"Ha ha ha ha!"
Lưu Đồng cười to nói: "Ngươi thật sự là chết đến nơi rồi còn không tự biết! Ở trong phủ thành chủ, còn dám giết người, hôm nay ngươi có chắp cánh khó thoát!"
Lưu Đồng lấy từ trong túi trữ vật ra một trường đao, nhìn chòng chọc vào Tô Tử Mặc, sát ý phun trào.
Chỉ cần hắn hạ lệnh một tiếng, một trận đại chiến sẽ bộc phát!
"Dừng tay cho ta!"
Đúng lúc này, sâu trong phủ thành chủ truyền đến một tiếng quát lớn, âm thanh có vẻ hơi non nớt, giống như tuổi của người tới không lớn lắm.
Tô Tử Mặc nhíu nhíu mày, vẻ mặt khác thường.
m thanh này hắn cảm thấy hơi quen, dường như đã từng nghe qua ở chỗ nào.
Tô Tử Mặc theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa có một vị thiếu niên đi tới, tu vi Huyền Nguyên cảnh tầng sáu, tuổi còn nhỏ, trong lúc hành tẩu cũng đã lộ ra một chút khí độ uy nghiêm.
"Là hắn!"
Tô Tử Mặc khẽ giật mình.
Thiếu niên này chính là người năm đó hắn vô tình cứu được trong sương đen ở trong vực sâu, tên là Từ Tiểu Thiên.
Huyền Tiên có thọ nguyên mười vạn năm.
Cho nên, hơn mười năm trôi qua, Từ Tiểu Thiên vẫn có dáng vẻ thiếu niên, không khác gì lúc trước cả.
"Tham kiến tiểu công tử."
Mấy trăm tên hộ vệ nhìn thấy Từ Tiểu Thiên, đều vội thả pháp bảo xuống, ôm quyền hành lễ.
"Ừm ?"
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động.
Nhìn tư thế này có thể thấy địa vị của Từ Tiểu Thiên ở phủ thành chủ hẳn là không thấp!
Lúc trước, bên hông Từ Tiểu Thiên có đeo một miếng ngọc bội, chính là dựa vào miếng ngọc bội kia, hắn mới chống lại sương đen được một khoảng thời gian, cuối cùng mới đợi được Tô Tử Mặc.
Tu sĩ có thể có loại bảo vật như ngọc bội kia, tự nhiên có xuất thân bất phàm.
Từ cách xưng hô của rất nhiều hộ vệ, Từ Tiểu Thiên này có thể là con của thành chủ Long Uyên Thành!
Tô Tử Mặc trầm tĩnh lại, chuẩn bị im lặng theo dõi kỳ biến.
Nếu không cần đại chiến chém giết mà có thể hóa giải cục diện trước mắt, tự nhiên là không còn gì tốt hơn.
Nếu thật sự đại khai sát giới ở phủ thành chủ, dù tương lai hắn chạy trốn tới Thanh Vân quận, cũng sẽ bị tiên quân Đại Tấn tiên quốc truy sát, vĩnh viễn không có ngày yên tĩnh.
"Tiểu Thiên, ngươi tới làm gì ?"
Lưu Đồng nhíu nhíu mày.
Từ Tiểu Thiên hành lễ với Lưu Đồng, nói: "Lưu thúc, ta thấy phủ thành chủ đột nhiên khởi động đại trận nên tới xem một chút, các ngươi đang làm gì ? Vì sao lại giương cung bạt kiếm ?"
"Việc này ngươi không cần quản, ta đến xử lý."
Lưu Đồng phất phất tay.
Từ Tiểu Thiên nhìn thoáng qua Tô Tử Mặc, cho Tô Tử Mặc một ánh mắt yên tâm, lại quay đầu nhìn về phía Lưu Đồng, ngữ khí kiên định nói ràng: "Lưu thúc, ngươi không thể động vào người này!"
Lưu Đồng biến sắc, quát lớn nói: "Ngươi nói cái gì! Người này giết người ở trong phủ thành chủ, còn là giết thủ vệ của Đại Tấn tiên quốc, tội đáng chết vạn lần, ngươi lại còn nói ta không thể động đến hắn ?"
"Ngươi còn nhỏ tuổi, nhanh lui xuống đi, đừng đến quản việc này!"
Lưu Đồng nghiêm khắc nói.
Từ Tiểu Thiên vẫn là ngăn trước người Tô Tử Mặc, nửa bước không cho, trầm giọng nói: "Lưu thúc, người này từng cứu mạng của ta!"
"Hừ!"
Sắc mặt Lưu Đồng triệt để trầm xuống, lạnh lùng nói: "Hắn cứu mạng ngươi là có thể tùy ý giết chóc thủ vệ của Đại Tấn tiên quốc?"
"Chuyện này đừng bảo là là ngươi, dù là cha ngươi đến đây, cũng không bảo vệ được hắn!"
Trên người Lưu Đồng phát ra khí thế càng lăng lệ, trấn áp tới Từ Tiểu Thiên.
Dù sao Từ Tiểu Thiên chỉ là Huyền Tiên lục giai, bị khí thế này trấn áp, sắc mặt tái nhợt, đã có chút không chống đỡ nổi.
Nhưng hắn vẫn không chịu khuất phục, không chịu lui lại, nắm quyền tranh luận nói: "Lưu thúc, trong này có lẽ có ẩn tình..."
"Cút ngay!"
Lưu Đồng trực tiếp cắt ngang, ánh mắt lạnh lùng, lạnh giọng nói: "Còn dám ngăn cản ta nữa thì ngay cả ngươi cũng bị trấn áp!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận