Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 935: Đệ tử không muốn

"Hóa ra là hai người các ngươi."
Diệp Thiên Thành đã trở lại bảo tọa, cười lạnh một tiếng, sâu kín nói: "Tốt, rất tốt. Ta lại muốn xem xem, hai người các ngươi có thể tránh ở Thiên Hạc Môn bao lâu!"
"Tông chủ tỷ tỷ, ngài nhìn kìa."
Tiểu mập mạp lập tức cáo trạng, nói: "Ở trước mặt ngài, hắn ta còn dám đe dọa như thế, thật sự là không nể mặt ngài gì cả!"
Nghe được câu này, Diệp Thiên Thành đã tức đến mức phải nghiến răng, hận không thể xông vào đám người, chém tiểu mập mạp thành muôn mảnh!
"Đi."
Lam Nguyệt Đạo Quân khoát khoát tay, không để ý đến tiểu mập mạp, cất giọng nói: "Chư vị, hoan nghênh tới Thiên Hạc Môn làm khách, tham gia trận trà hội này."
"Trà hội chủ yếu chia làm hai bộ phận, chư vị chắc hẳn đã biết được, ta sẽ không lắm lời. Đầu tiên, tiến hành quyết đấu trận pháp đi."
"Tiếp theo, là đấu luyện đan; thứ ba, là quyết đấu phù lục."
"Thứ tư, chính là chuyện quan trọng nhất trong trà hội lần này, Bách Luyện Môn và Minh Hỏa Điện sẽ đấu luyện khí!"
Không nằm ngoài dự đoán của đám người.
Trận đấu luyện khí vạn chúng chú mục này được Thiên Hạc Môn sắp xếp cuối cùng.
Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua Minh Hàn của Minh Hỏa Điện, lại liếc mắt nhìn Liễu Hàm Yên, có chút lắc đầu.
Trạng thái của hai người rõ ràng khác nhau rất lớn.
Minh Hàn và Diệp Thiên Thành chuyện trò vui vẻ, vẻ mặt nhẹ nhõm.
Mà Liễu Hàm Yên lại hơi cúi đầu, hai tay nắm chặt, không nói lời nào.
Tô Tử Mặc nhìn ra được Liễu Hàm Yên phải chịu áp lực cực lớn, đã bắt đầu khẩn trương.
Nhưng loại chuyện này, hắn cũng không giúp được gì.
Hắn là Luyện Khí Sư, có thể luyện chế ra linh khí.
Mà trong trận đấu luyện khí sắp tới, song phương sẽ so đấu luyện chế pháp khí!
Linh khí và pháp khí, nghe khác một chữ nhưng trên thực tế lại là khác biệt ngày đêm!
Mặc dù, Cực Hỏa Đạo Quân đã truyền thụ cho hắn rất nhiều thủ pháp bí quyết luyện chế pháp khí, nhưng hắn lại chưa bao giờ thử qua.
Luyện khí vốn không có đốn ngộ, mà chỉ cần vô số lần nếm thử, vô số lần rèn luyện.
Trong chuyện này, yêu cầu có thể chịu khổ cực!
Cực Hỏa Đạo Quân truyền thụ cho hắn những vật này, cũng chỉ mới ba tháng, hắn lấy đâu ra thời giờ đểluyện tập.
Trà hội đã bắt đầu.
Trận đầu là quyết đấu trận pháp.
Quy tắc rất đơn giản.
Cổ Trận Môn lại phái ra một vị tu sĩ.
Mà các tông môn thế lực còn lại, bao gồm cả tiên môn phật môn, thượng môn ở Trung Châu, thế gia đại tộc, thậm chí là tán tu, chỉ cần có Trận Pháp Sư có thể thắng được tu sĩ Cổ Trận Môn, coi như là đối phương thắng.
Nếu như không có người nào có thể thắng được tu sĩ Cổ Trận Môn, thì Cổ Trận Môn thắng!
Quy tắc mặc dù đơn giản nhưng lại lộ ra sự tự tin cùng nội tình của một tông môn trong tứ đại bàng môn!
Đệ tử Cổ Trận Môn đi ra là có thể nhận khiêu chiến trận pháp của tất cả mọi người!
Người thắng sau sẽ được Lam Nguyệt Đạo Quân đích thân phong cho danh xưng đại sư!
Nói ví dụ, người thắng sau cùng của quyết đấu trận pháp, chính là Đại Sư Trận Pháp.
Người thắng sau cùng trong trận quyết đấu luyện đan chính là Đại Sư Luyện Đan.
Bốn trận quyết đấu, sẽ quyết định ra bốn vị đại sư!
Đều có thể uống được một chén Thông Huyền Trà cực phẩm!
Trận pháp quyết đấu sẽ diễn ra trên một sa bàn lớn, chỉ cần tu sĩ dùng thần thức tiến vào bên trong là có thể bắt đầu bày trận.
Tô Tử Mặc đã từng nghiên cứu về trận pháp.
Thậm chí những năm gần đây hắn cũng chưa từng ngừng nghiên cứu.
Bởi vì, Chúc Chiếu Kiếm trận mỗi khi tăng lên một tầng, chẳng những số lượng phi kiếm tăng lên, mà còn cần lĩnh ngộ một tầng áo nghĩa trận pháp.
Chỉ là Tô Tử Mặc kẹt tại Chúc Chiếu Kiếm trận tầng thứ ba đã không thể tiến lên rồi.
Tầng trận pháp thứ tư, hắn đã sớm lĩnh ngộ.
Nhưng không có pháp kiếm xứng đôi.
Chúc Chiếu Kiếm trận tầng thứ tư cần ba mươi sáu chuôi pháp kiếm.
Hơn nữa muốn bày trận thành công thì ba mươi sáu chuôi pháp kiếm này phải có thân kiếm, trọng lượng của kiếm, chiều dài kiếm đều tương đương với nhau!
Tô Tử Mặc không hiểu luyện chế pháp khí.
Muốn gom góp được ba mươi sáu chuôi pháp kiếm hoàn toàn giống nhau, quả thực là người si nói mộng!
Cho nên từ khi bước vào Nguyên Anh cảnh, Chúc Chiếu Kiếm trận của hắn đã gác lại.
Kiếm trận càng luyện đến hậu kỳ lại càng cần nhiều phi kiếm.
Tu luyện tới thứ chín tầng, cần tổng cộng tám mươi mốt thanh phi kiếm!
Chúc Chiếu Kiếm trận có uy lực lớn đến kinh người, nhưng không có truyền thừa, ngay cả tu sĩ Cổ Trận Môn cũng không có nhiều người có thể nhận ra toà kiếm trận này.
Đây là một trong những nguyên nhân!
Tô Tử Mặc nhàn rỗi vô sự, nên cũng tiến đến trước sa bàn, quan sát quyết đấu trận pháp.
Ước chừng hai canh giờ.
Kết quả đã có rồi.
Cuối cùng là một vị Yên Bách Chân Quân của Cổ Trận Môn thủ thắng!
Vị Yên Bách Chân Quân này cuối cùng đã bố trí xuống một tòa đại trận, liên tục vây khốn hơn một trăm vị trận pháp đại sư, không người nào có thể thoát khốn, chiến tích loá mắt!
"Ban thưởng trà!"
Trên mặt Lam Nguyệt Đạo Quân lộ ra ý cười, nhẹ nhàng phất tay, trên đỉnh cao nhất của cây Thông Huyền Trà có lá trà xanh nhạt rơi xuống tới, rơi vào trong chén trà.
Một Trưởng lão mang tới linh tuyền tươi mới, dùng pháp lực đun sôi, hóa thành một quả cầu nước, rồi chảy vào trong chén trà.
Thử!
Một mùi hương trà nhanh chóng tràn ngập, làm tâm thần người ta thanh thản.
Chỉ đứng từ xa ngửi hương trà đã có kết quả này, có thể thấy được Thông Huyền Trà cực phẩm này trân quý thế nào!
Trưởng lão của Thiên Hạc Môn tự mình pha trà, đưa qua.
Yên Bách Chân Quân thụ sủng nhược kinh, tiếp nhận chén Thông Huyền Trà cực phẩm, nhìn nước trà màu xanh biếc, không để ý tới nước trà còn nóng hổi, hắn ngửa đầu nâng ly!
Nước trà vào bụng, toàn thân Yên Bách Chân Quân run lên, lúc này lập tức ngồi xếp bằng xuoongs, hai mắt nhắm lại, bắt đầu tu luyện cảm ngộ, trong nháy mắt đã nhập định, đắm chìm trong đó.
Tu sĩ Cổ Trận Môn vội vàng vây lại, bảo hộ hắn ở trong đó, đề phòng bị người khác quấy rầy.
Sau đó, chính là đấu luyện đan.
Luyện Đan Sư ở các nơi trên Trung Châu, ai cũng có thể tham gia khiêu chiến.
Người nghênh đón khiêu chiến chính là tu sĩ Đan Dương Môn.
Đan Dương Môn phái ra vị Luyện Đan Sư này không phải người khác, mà là từng có duyên gặp mặt đám người Tô Tử Mặc trong chiến trường Thượng Cổ, hơn nữa còn yêu thích nữ giả nam trang- Đường Du!
Lúc trước Tiểu Ngưng, Kỷ Thành Thiên có thể bái nhập vào Đan Dương Môn, cũng may mà có Đường Du dẫn tiến.
Nhiều năm không thấy, Đường Du vẫn như cũ, ra vẻ một vị thư sinh mặt trắng, từ xa nhìn lại tựa như một vị công tử tuấn tú.
Tô Tử Mặc không khỏi nghĩ đến Tiểu Ngưng.
"Nếu Tiểu Ngưng có ở đây, lấy trình độ luyện đan của nàng chắc hẳn cũng có cơ hội tranh đoạt danh hào luyện đan đại sư này."
Tô Tử Mặc thầm nghĩ.
Thời gian quyết đấu luyện đan hơi ngắn, một canh giờ đã phân ra thắng bại.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Đường Du đoạt được danh xưng luyện đan đại sư!
"Ban thưởng trà!"
Lam Nguyệt Đạo Quân không chút do dự, lại lần nữa hái xuống một lá trên ngọn cây Thông Huyền Trà thụ.
Do Trưởng lão Thiên Hạc Môn ngâm Thông Huyền Trà rồi đưa qua.
Trong nháy mắt, đã tới trận thứ ba-quyết đấu phù lục!
Lần này, Thiên Hạc Môn xem như đội chủ nhà, tự nhiên không thể sơ xuất, lần này tu sĩ sẽ phái ra chính là Lãnh Nhu!
"Đi thôi, lấy thực lực thiên phú của ngươi, thắng được phong hào đại sư phù lục, có lẽ rất dễ."
Lam Nguyệt Đạo Quân nhìn Lãnh Nhu, gật đầu mỉm cười, giống như bà ta rất là hài lòng với đệ tử.
Lãnh Nhu hơi nắm quyền, ánh mắt nhìn qua mấy người Kỷ Thành Thiên, tiểu mập mạp, Thạch Kiên, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của ba người, rốt cục quyết định.
"Sư tôn!"
Lãnh Nhu đi tới trước người Lam Nguyệt Đạo Quân, trực tiếp quỳ xuống.
Lam Nguyệt Đạo Quân khẽ nhíu mày, nói: "Có lời gì thì nói đi."
"Sư tôn, nếu đệ tử có thể đoạt được phong hào Đại Sư Phù Lục, có thể không cầu gì khác, chỉ có một điều thỉnh cầu, mong sư tôn đáp ứng!"
Lãnh Nhu vẫn quỳ xuống đất không đứng dậy, ánh mắt kiên định, chậm rãi nói ràng.
Lam Nguyệt Chân Quân dường như ý thức được cái gì, sắc mặt trầm xuống, do dự thật lâu, mới nói nói: "Ngươi nói xem."
"Đệ tử không muốn kết làm đạo lữ cùng Diệp Thiên Thành!"
Câu nói này, Lãnh Nhu gằn từng chữ, âm vang mạnh mẽ, nói năng đầy khí phách!
Vừa dứt lời, quần tu xôn xao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận