Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2279: Trèo lên đỉnh

Trên thềm đá thứ tám, một vị tu sĩ mặc áo xanh đứng ở kia, tóc đen bay mua, siêu phàm tuyệt tục, toàn thân tản ra một loại khí chất khó nói rõ.
Mấy chục ngàn tên đệ tử nội môn của thư viện nhìn bóng dáng kia, ánh mắt phức tạp, có vẫn chưa tỉnh táo lại từ trong rung động.
Có người lộ ra vẻ khâm phục kính ngưỡng.
Có kẻ lại hơi cúi đầu, vẻ mặt đầy xấu hổ...
Những kẻ vừa rồi còn châm chọc khiêu khích, khinh miệt cười lạnh, lúc này nhớ lại, chỉ cảm thấy gương mặt nóng bỏng, xấu hổ không chịu nổi.
Bóng dáng kia mới chỉ đứng ở bậc thứ tám trên Đạo Tâm Bậc Thang, lại giống như đã đi tới đỉnh tiên đạo, di thế độc lập, nhìn xuống chúng sinh!
Trên thực tế, đây không phải là ảo giác của đám người.
Thềm đá thứ tám của Đạo Tâm Bậc Thang, mấy chục ngàn tên đệ tử nội môn ở đây, chưa có người nào từng leo lên!
Cho dù đại đa số chân truyền đệ tử xuất hiện, nhìn thấy bóng dáng trên thềm đá thứ tám kia cũng phải cúi đầu!
Tuy nói đạo tâm mạnh yếu không liên quan tới tu vi cảnh giới.
Nhưng trong lòng đông đảo tu sĩ, tu vi cảnh giới càng cao, đạo tâm càng có khả năng càng cường đại, càng nên mạnh mẽ.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc xuất hiện lại phá vỡ nhận biết trong lòng của rất nhiều tu sĩ.
Thiên Tiên nhất giai, mới vào nội môn, lần đầu trèo lên Đạo Tâm Bậc Thang, từ hạ giới phi thăng...
Trong mắt đám người chỉ cần chiếm một đặc điểm trong đó, là sẽ rất khó vượt qua thềm đá thứ ba trên Đạo Tâm Bậc Thang, chớ nói chi là tiến thêm một bước.
Bây giờ, tất cả những đặc điểm này đều ngưng tụ trên thân một người.
Mà người này lại đứng trên thềm đá thứ tám!
Trong lòng của đám người đến giờ vẫn cảm thấy quá không chân thực.
Chuyện này sao có thể chứ?
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì dù có bao nhiêu người tự thuật việc này, đám người đều sẽ không tin tưởng.
"Tô Tử Mặc à Tô Tử Mặc."
Chung trưởng lão lắc đầu thở dài một tiếng, cảm khái nói: "Ta thật sự không ngờ hắn vừa mới bái vào nội môn đã lại gây ra động tĩnh lớn như vậy."
Mới vào nội môn, lần đầu trèo lên Đạo Tâm Bậc Thang, đến lúc này đã có thể đứng trên thềm đá thứ tám, chuyện này bằng với đã giẫm tất cả đệ tử nội môn ở dưới chân!
Tô Tử Mặc leo lên thềm đá thứ tám, sự rung động từ chuyện này tác động tới đông đảo tu sĩ đã vượt qua chuyện Ngọc Thiềm Chân Tiên bị phế!
Liễu Bình đối với thủ đoạn của Tô Tử Mặc đã sớm quen thuộc.
Trong suy nghĩ của hắn, cho dù Tô Tử Mặc có thể leo lên thềm đá thứ chín, vậy cũng là chuyện theo lý nên làm.
Mà sau khi Xích Hồng quận chúa hoan hỉ lại có chút thất vọng.
Nàng vốn cho là mình đã xem như thiên tài rồi, mặc dù không sánh bằng Tô Tử Mặc, nhưng cũng không kém nhiều, tương lai nhất định sẽ có cơ hội đuổi theo.
Mà bây giờ, nàng đột nhiên ý thức được, chênh lệch giữa hai người dường như càng lúc càng lớn.
Cho dù tu vi cảnh giới của bọn họ ngang bằng nhau, nhưng dường như nàng mãi mãi cũng không thể đuổi kịp bóng dáng kia!
Lòng dạ của Phương Thanh Vân cực sâu, dù Ngọc Thiềm Chân Tiên bị phế, hắn đều không để ý, trong mắt cũng không có cảm xúc gì quá lớn.
Nhưng vào một khắc này, trong ánh mắt của hắn lại lộ ra một tia u ám.
Hắn đột nhiên cảm nhận được uy hiếp to lớn!
Tô Tử Mặc này vốn chỉ vừa mới bái vào nội môn, là một kẻ từ hạ giới phi thăng lên, hắn căn bản không thèm để ý tới.
Trong suy nghĩ của Phương Thanh Vân, lấy thủ đoạn của hắn, nếu muốn đối phó với Tô Tử Mặc thì đơn giản như nghiền chết một con kiến vậy!
Mà lại, tu vi cảnh giới của song phương chênh lệch lớn như vậy, Phương Thanh Vân chưa bao giờ coi Tô Tử Mặc là đối thủ.
Nhưng khi Tô Tử Mặc đạp vào thềm đá thứ tám, hấp dẫn ánh mắt của tất cả đệ tử nội môn tới, Phương Thanh Vân ý thức được, đối thủ của hắn ở nội môn xuất hiện rồi!
Mặc dù đối thủ này hiện tại còn rất yếu nhỏ, nhưng tương lai có một ngày, chắc chắn sẽ trở thành cường địch của hắn!
"Hắn..."
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một tiếng kêu khẽ của nữ tử.
Phương Thanh Vân hơi hơi liếc mắt, khi thấy Ngôn Băng Oánh mắt không chớp nhìn bóng dáng trên thềm đá thứ tám kia, trong ánh mắt có chút mê ly, trong miệng lẩm bẩm lấy: "Hắn rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, tại sao lại có thể có đạo tâm mạnh mẽ như vậy..."
Loại ánh mắt này của Ngôn Băng Oánh, Phương Thanh Vân cực kỳ quen thuộc.
Trong ánh mắt này có chứa một tia hiếu kỳ, xen lẫn một tia ngưỡng mộ, ánh mắt này đã đã từng xuất hiện khi Ngôn Băng Oánh nhìn đến hắn!
Sắc mặt Phương Thanh Vân trong nháy mắt âm trầm xuống, hiện lên sát ý.
Lúc đầu hắn chỉ muốn cho Tô Tử Mặc một bài học.
Nhưng giờ khắc này, hắn đã động sát cơ rồi!
Ngôn Băng Oánh thân là đệ nhất tiên tử nội môn, hắn đã sớm biết rõ nàng có ý đối với hắn.
Nhưng từ đầu đến cuối hắn đều không tỏ thái độ rõ ràng.
Nhưng không tỏ thái độ cũng không có nghĩa là người khác có thể nhúng chàm Ngôn Băng Oánh!
Đúng lúc này, Huyền lão vẫn luôn trông coi bí các đang đứng trên tế đàn kia đột nhiên xoay người lại, mặt không biểu tình, liếc mắt nhìn Phương Thanh Vân.
Trong ánh mắt này không có kỳ cảm xúc gì.
Nhưng trong chớp mắt này, Phương Thanh Vân lại giống như bị một chậu nước lạnh tưới từ trên đầu xuống, hắn bị dọa đến mức mồ hôi lạnh chảy ướt sũng cả người, tâm thần run rẩy!
Ngay trong nháy mắt vừa rồi, ánh mắt của vị Huyền lão này dường như đã nhìn thấu toàn thân của hắn.
Phương Thanh Vân có một loại cảm giác rằng tất cả tâm tư, tất cả bí mật của hắn, ngay cả sát cơ vừa mới dâng lên trong lòng khi nãy đều không thể gạt được ánh mắt của Huyền lão!
Hắn vội vàng cúi đầu, tránh đi ánh mắt Huyền lão, vẻ âm trầm trên mặt biến mất không thấy gì nữa, trấn định tâm thần, hơi hơi thở dốc.
Trong nháy mắt vừa rồi, hắn lại có cảm giác như vừa dạo quanh quỷ môn quan một vòng!
"Thanh Vân sư huynh, ngươi sao thế ?"
Ngôn Băng Oánh chú ý tới Phương Thanh Vân bất thường, lên tiếng dò hỏi.
"Không có gì."
Phương Thanh Vân mơ hồ nói.
Ngôn Băng Oánh lại hỏi: "Thanh Vân sư huynh, ngươi nói Tô Tử Mặc kia có thể chịu đựng ở trên thềm đá thứ tám bao lâu ?"
"Không rõ nữa."
Trong lòng Phương Thanh Vân phiền não, không yên lòng đáp một câu.
Ngôn Băng Oánh dường như không chú ý tới biến hóa của Phương Thanh Vân, lại nói: "Thanh Vân sư huynh, trước đó chúng ta bởi vì xuất thân của Tô sư đệ mà khinh thường hắn, quả thật có chút không đúng."
Phương Thanh Vân hừ lạnh một tiếng, không đáp lời nữa.
Ngôn Băng Oánh dường như nghĩ đến cái gì, đột nhiên nói ràng: "Tô sư đệ sẽ không thể đạp vào thềm đá thứ chín chứ?"
"Tuyệt đối không có khả năng!"
Nghe đến đó, Phương Thanh Vân vô thức mở miệng, quả quyết nói: "Thềm đá thứ chín chính là do tông chủ thư viện ngưng tụ thành, tên là bậc Trí Tuệ."
"Cho dù là Nguyệt Hoa sư huynh, trong nháy mắt khi đạp vào thềm đá thứ chín, cũng sẽ không chịu nổi, rơi xuống từ Đạo Tâm Bậc Thang."
" Tô Tử Mặc hắn tính là thứ gì, làm sao có thể chịu được vô thượng trí tuệ của tông chủ?"
Tiếng nói vừa dứt, bóng dáng trên thềm đá thứ tám lại lần nữa động đậy.
Ba!
Chỉ thấy Tô Tử Mặc cất bước giơ chân, bước lên thềm đá thứ chín!
Đông đảo tu sĩ nín thở ngưng thần, trừng lớn hai mắt, không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bóng dáng trên Đạo Tâm Bậc Thang.
Bọn hắn sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ lỡ một màn mấu chốt nhất.
Từ thềm đá thứ tám bước lên thềm đá thứ chín, một bước này dường như Tô Tử Mặc bước cực kỳ gian nan.
Bàn chân của hắn lơ lửng trên thềm đá thứ chín, chậm chạp không rơi xuống!
Trái tim của mấy chục ngàn tên đệ tử nội môn cũng đều nhấc lên cao, giống như đã thót lên cuống họng, người nào cũng đều có vẻ mặt khẩn trương, giống như chính mình đang ở trong đó vậy.
Mười lần hít thở.
Hai mươi lần hít thở.
Nửa khắc đồng hồ trôi qua...
Một bước này có lẽ không đạp xuống được rồi.
Khi đám người ở đây sắp buông lỏng tâm thần, thì một tiếng ầm vang, bàn chân của Tô Tử Mặc đã đạp lên trên thềm đá thứ chín, thân hình tiên lên theo, trèo lên đỉnh Đạo Tâm Bậc Thang!
Bạn cần đăng nhập để bình luận