Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2922: Mưu phản thư viện

Trên chấp pháp đài.
Dương Nhược Hư ngẩng đầu đứng thẳng, dường như không cảm thụ được đau đớn trên người, lớn tiếng nói hết ra những gì mình tìm hiểu được những năm này.
Trong đám người dần dần truyền đến tiếng xao động.
"Câm miệng!"
Chương Hoa quát chói tai, cắt ngang lời Dương Nhược Hư, đồng thời vung chấp pháp roi, liên tục quất vào trên người Dương Nhược Hư.
Mỗi một roi đánh xuống đều sâu đến thấy xương!
Thân thể Dương Nhược Hư cũng sẽ run rẩy theo.
Nhưng hắn vẫn không chịu khuất phục, chỉ lạnh lùng nhìn Chương Hoa, lớn tiếng nói: "Ta đi bái tế Tô sư đệ, chính là bởi vì ta biết rõ hắn vô tội!"
"Hắn không sai, hắn không hề có lỗi với thư viện, không hề có lỗi với tông chủ! Là tông chủ có lỗi với hắn, là tông chủ muốn chiếm Tạo Hóa Thanh Liên chân thân làm của riêng, muốn lấy mạng của hắn, hắn mới buộc lòng phải phản kháng!"
"Lúc trước, là ta lôi kéo Tô sư đệ vào thư viện, nếu không phải là ta, hắn cũng sẽ không gặp kiếp nạn này. Hôm nay dù Dương Nhược Hư ta chết ở chỗ này, cũng phải trả trong sạch cho hắn!"
"Im ngay!"
"Đừng để hắn nói nữa!"
Một đám Chân Tiên lớn tiếng trách mắng.
"Nếu các ngươi không tin, có thể mời tông chủ đi ra, ta ở trước mặt hắn đối chất!" Dương Nhược Hư cười lạnh.
Chương Hoa lại giơ roi, lớn tiếng quát mắng: "Ngươi là tên phản đồ cũng xứng đối chất cùng tông chủ!"
Thân thể Dương Nhược Hư gần như bị chấp pháp roi trong tay Chương Hoa đánh nát rồi, dưới chân là một vũng máu, máu thịt trên người không ngừng bị xé rách.
Nhưng dù cho như thế, Dương Nhược Hư dựa vào một hơi hạo nhiên khí, dựa vào chấp niệm trong lòng, vẫn không chịu lùi bước, ánh mắt kiên định!
Xích Hồng quận chúa kêu khóc.
Nếu không phải Mặc Khuynh gắt gao kéo nàng lại, nàng đã sớm xông lên, cùng Dương Nhược Hư chịu nỗi đau này.
Một đám thư viện đệ tử đứng bên dưới nhìn lấy một màn này, ánh mắt phức tạp.
Trong đám người này có rất nhiều người không hiểu.
Vì sao ?
Chân tướng quan trọng như vậy sao ?
Vì sao vẫn muốn kiên trì ?
Cúi đầu nhận sai không tốt sao, cần gì phải cố chấp như thế?
Thậm chí có một số thư viện đệ tử nhẹ giọng chế giễu, khinh thường nói: "Thật là ngu ngốc."
Vẻ ngoan độc trong mắt Chương Hoa thoáng lóe lên, đột nhiên tiến lên trước, vỗ một cái vào ấn đường Dương Nhược Hư!
Đạo quả của Dương Nhược Hư đã rơi vào trong lòng bàn tay Chương Hoa!
"Vẫn còn mạnh miệng nữa, nhìn ta phế bỏ đạo quả của ngươi!"
Chương Hoa siết chặt lòng bàn tay, ngưng tụ chân nguyên, bóp nát đạo quả của Dương Nhược Hư, vô số đạo pháp tiêu tan giữa thiên địa, mảnh vỡ đạo quả rơi lả tả một chỗ.
Giữa thiên địa đột nhiên biến thành lặng thinh trong thoáng chốc.
Mặc Khuynh khẽ há miệng, nàng không ngờ Chương Hoa thật sự hạ ngoan thủ, trực tiếp bóp nát đạo quả của Dương Nhược Hư!
Phế bỏ tu vi của Dương Nhược Hư, quả thực còn tàn khốc hơn cả giết đi hắn.
Dù có thể giữ được tính mạng, nhưng đuổi ra thư viện, không có tu vi, rất khó sinh tồn ở Tu Chân giới.
"Nhược Hư!"
Xích Hồng quận chúa kêu lên một tiếng, tránh thoát khỏi bàn tay Mặc Khuynh, chạy tới bên cạnh Dương Nhược Hư.
Mất đi đạo quả, khí tức của Dương Nhược Hư biến thành càng thêm yếu ớt.
Hắn vốn đang bị thương nặng, nhưng dù sao trong thức hải vẫn còn có đạo quả, có thể giữ được một tia sinh khí.
Mà bây giờ, một tia sinh khí này cũng sắp tán loạn rồi.
"Xích Hồng... Xin lỗi nàng."
Dương Nhược Hư cúi thấp đầu, nhìn Xích Hồng quận chúa ngã ngồi bên chân mình, trong mắt hắn lướt qua vẻ hổ thẹn cùng không nỡ.
Đương nhiên Chương Hoa có thể trực tiếp giết Dương Nhược Hư, nhưng không đủ giải hận.
Chỉ khi khiến hắn đứng trước vạn người chịu khuất phục trước mặt mình, để hắn nhận tội với tông chủ thư viện, mới có thể biểu thị ra thủ đoạn của chính mình!
Chương Hoa vốn đã không có biện pháp gì để ép Dương Nhược Hư, nhưng nhìn đến Xích Hồng quận chúa, ánh mắt rơi trên bụng của nàng, trong lòng khẽ động, khóe miệng hơi giương lên.
"Dương Nhược Hư, để ngươi nhận tội khó như thế sao?"
Chương Hoa đột nhiên mở miệng nói: "Dù ngươi không suy nghĩ cho chính mình, nhưng ngươi không nghĩ cho con của mình sao?"
Sắc mặt Dương Nhược Hư khẽ biến, dùng hết chút khí lực sau cùng, nghiến răng, căm hận nói: "Chương Hoa, ngươi muốn làm cái gì! Đây là việc của ta, không có quan hệ cùng người ngoài, ngươi không cần liên luỵ người vô tội!"
"Ha ha."
Chương Hoa nhìn thấy phản ứng của Dương Nhược Hư, trong lòng càng thêm đắc ý, cười khẽ nói: "Xích Hồng quận chúa cùng đứa con trong bụng nàng, cũng không phải là vô tội."
Chương Hoa ý thức được chính mình đã bắt được nhược điểm của Dương Nhược Hư, tự mình nói: "Khi đứa trẻ kia sinh ra, nói chính là người thân của tội nhân, khẳng định sẽ bị người xem thường, bị người ức hiếp, làm thế nào mới tốt đâu ? Hay là ta thu nhận hắn, tự mình truyền đạo pháp cho hắn như thế nào ?"
"Ta còn nói cho hắn biết, phụ thân hắn là một tội nhân lừa thầy diệt tổ, là phản đồ của thư viện, nói cho hắn, sau này tuyệt đối không nên giống phụ thân hắn..."
"Chương Hoa, ngươi dám..."
"Phốc!"
Dương Nhược Hư kích động, khí huyết công tâm, phun ra một ngụm máu tươi.
"Quỳ xuống, nhận tội!"
Chương Hoa nở nụ cười, chỉ chỉ vào trước người, lạnh nhạt nói mấy chữ.
"Đủ rồi!"
Mặc Khuynh thực sự không thể nhìn nữa, đứng ra lớn tiếng nói: "Chương Hoa, không nói đến chuyện lời của Dương sư đệ là thật hay giả, ngươi lấy con của hắn để uy hiếp hắn, còn tính là người sao!"
Chương Hoa liếc nhìn Mặc Khuynh, hơi hơi nhíu mày.
Mặc Khuynh thân là một trong bốn đại tiên tử, không chỉ ở Càn Khôn thư viện, cho dù ở Cửu Tiêu tiên vực cũng đều có tiếng tăm cực lớn.
"Ta nghe nói Mặc Khuynh sư tỷ cấu kết cùng Tô Tử Mặc phản đồ..."
Đúng lúc này, bên trong đám người, không biết từ chỗ nào truyền đến một giọng nói.
"Hình như là có chuyện này, trước đó Mặc Khuynh sư tỷ cùng Tô Tử Mặc kia có quan hệ không tệ, nhiều lần giúp hắn ra mặt đấy."
"Mặc Khuynh sư tỷ giữ gìn Dương Nhược Hư như vậy, chẳng lẽ cũng tin tưởng Tô Tử Mặc, hoài nghi tông chủ ?"
"Họa Tiên thì thế nào ? Hoài nghi tông chủ thì không được!"
Trong đám người dần dần truyền ra tiếng xao động.
Mặc Khuynh nhìn quanh bốn phía.
Không ít tu sĩ nhìn nàng bằng ánh mắt đã bắt đầu thay đổi rồi.
Đám người này khi nãy nhìn Dương Nhược Hư chính là loại ánh mắt này.
Giống một đám sói đói đỏ mắt, muốn nhào lên xé nàng thành mảnh vụn!
Chương Hoa nhìn Mặc Khuynh rồi cười cười, nói: "Mặc Khuynh sư tỷ, ngươi cũng nhìn thấy rồi, mọi người cũng có chút hoài nghi ngươi, nếu không ngươi giải thích một chút ?"
"Chỉ cần ngươi chính miệng thừa nhận, Tô Tử Mặc là phản đồ, phân rõ giới hạn cùng hắn, hôm nay mọi người sẽ không làn ngươi khó xử."
Mặc Khuynh giận dữ, hỏi lại: "Ta không thừa nhận thì ngươi muốn như thế nào!"
"Vậy ngươi cũng là phản đồ!"
"Trói nàng lại, xé mặt nàng!"
Có hai vị tiên tử hung ác nói.
Ba năm qua, tiếng tăm các vị tiên tử trong thư viện đều bị Họa Tiên chiếm rồi đi.
Mặc Khuynh vĩnh viễn cao cao tại thượng, dù các nàng cố gắng như thế nào, cũng vĩnh viễn không thể vượt qua Họa Tiên Mặc Khuynh, các nàng chỉ có thể ngửa nhìn.
Mà bây giờ, cuối cùng các nàng cũng nhìn thấy một cơ hội, có thể kéo Mặc Khuynh xuống dưới thần đàn!
"Tới đi!"
Mặc Khuynh vỗ bàn tay vào túi trữ vật, tế ra tập tranh của chính mình, trầm giọng nói: "Ngày hôm nay, ta sẽ đứng cùng Dương sư đệ!"
"Ta sẽ không thúc thủ chịu trói, ai còn dám đụng vào Dương sư đệ một chút, vậy thì đừng trách ta không nhớ tình đồng môn!"
"Mặc Khuynh, ngươi muốn mưu phản thư viện!"
Chương Hoa quát chói tai.
Mặc Khuynh hít sâu một hơi, nói ra một câu đại nghịch bất đạo nhất, cũng là dũng cảm nhất từ khi nàng tu hành đến nay !
"Càn Khôn thư viện biến thành dáng vẻ này rồi, ta phản thì làm sao!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận