Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2014: Bại lộ

Đế mộ.
Đường Tử Y nhìn qua hoang mạc không có nữa điểm sinh cơ ở bốn phía, hơi cúi đầu.
Dù đã quyết tâm muốn rời đi nơi này, trong lòng nàng vẫn còn có chút chần chờ, có chút buồn bã.
Trầm mặc một lúc lâu, Đường Tử Y mím môi, cuối cùng lấy từ trong túi trữ vật ra tấm phù lục truyền tống, nhẹ nhàng xé nát.
Phù lục vỡ vụn, phóng ra một luồng năng lượng to lớn, xé rách hư không trước người nàng.
Khe hở này trong nháy mắt đã thôn phẹ Đường Tử Y, sau đó chậm chậm khép lại.
Sau một hòi đầu váng mắt hoa, Đường Tử Y đột nhiên cảm giác trên người chợt nhẹ, giống như bị quăng ra từ trong đường hầm không gian ra.
Nàng vội vàng khống chế thân hình, giữ vững cân bằng, hạ xuống mặt đất.
Đường Tử Y không nhìn cũng biết rõ, mình đã về tới phủ đệ Nguyên Tá quận vương, còn là tòa đại điện lúc trước trước khi bọn hắn rời đi.
Chỉ là một năm trước, bọn hắn có một trăm người rời đi từ nơi này.
Bây giờ, lại chỉ còn có một mình nàng trở về.
Bên trong đại điện yên tĩnh, dường như không có một ai.
Đột nhiên!
Đường Tử Y cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng từ phía trước đại điện truyền tới, đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng!
Một ánh mắt không chút kiêng kỵ này, nàng quá quen thuộc.
Ở trong phủ đệ quận vương này chỉ có một người.
Nguyên Tá quận vương!
"Trở về rồi."
Nguyên Tá quận vương sâu kín lên tiếng, không nghe ra hỉ nộ.
Đường Tử Y bình tĩnh, trong lòng không có chút rung động nào, ngẩng đầu nhìn qua, sau đó hơi cúi đầu, nói: "Bái kiến điện hạ."
"Đứng lên đi, không cần đa lễ."
Nguyên Tá quận vương hơi gật đầu.
Trong lòng Nguyên Tá quận vương cực kỳ mong đợi, nhưng hắn vẫn đang cố nhịn.
Hắn nhìn Đường Tử Y bằng ánh mắt sáng như đuốc, hít sâu một hơi, chậm chậm nói: "Một năm qua, ta vẫn luôn ở chỗ này chờ đợi, một tấc cũng không rời, hi vọng ngươi có thể mang cho ta một tin tức tốt."
Nguyên Tá quận vương vì ngọc phù mà chịu ở nơi này chờ đợi một năm, có thể thấy được rấm ngọc phù kia quan trọng đến mức nào!
Chỉ tiếc...
Đường Tử Y không khỏi nghĩ tới Tô Tử Mặc.
Nhưng rất nhanh, nàng đã bình tĩnh lại, ôm quyền nói: "Khiến điện hạ thất vọng rồi, chúng ta tìm được ngọc phù, nhưng lại không có thể mang trở về."
Nghe được tin tức này, tâm tình Nguyên Tá quận vương lập tức biến thành vô cùng thất vọng, sắc mặt cũng dần dầ trầm xuống.
Đường Tử Y nói: "Những người khác vì tranh đoạt ngọc phù nên đều vẫn lạc bên trong đế mộ."
"Chuyện này, ta đã biết rõ rồi."
Nguyên Tá quận vương lạnh nhạt nói: "Ta có Thú Liệp Bảng, phía trên có dấu ấn thần thức của các ngươi, nếu các ngươi bỏ mình, ta sẽ lập tức biết được."
Đường Tử Y im lặng.
Nguyên Tá quận vương trầm ngâm một chút, hỏi: "Ngươi vừa mới nói ở bên trong đế mộ tìm được ngọc phù, nói cho ta nghe một chút về quá trình đi."
Đường Tử Y cũng không giấu diếm, kể lại hết mọi chuyện xảy ra từ khi tiến vào đế mộ.
Những quá trình này nửa thật nửa giả.
Giống như chuyện cái chết của hai lão nô kia, nàng đã nói dối.
Về phần mấy chuyện không quá quan trọng, nàng đều không giấu diếm, hơn nữa còn kể lại chi tiết tỉ mỉ ra.
Ngay cả trận đấu cuối cùng trong đại điện giữa Tô Tử Mặc cùng Vân Đình hay giữa nàng cùng tứ đại thiên kiêu cũng không có giấu diếm.
"Cuối cùng là Tô Tử Mặc lấy được ngọc phù, nhưng động tĩnh ở đó đã thu hút Quỷ Tiên tới."
Đường Tử Y nói: "Tô Tử Mặc bỏ mặc ta, một mình đào mệnh, bây giờ có lẽ đã bị Quỷ Tiên chém giết. Ta tìm hơn nửa năm mà không thể tìm ra thi thể hắn, tấm ngọc phù kia cũng chẳng biết đã đi đâu."
Trong suy nghĩ của Đường Tử Y, Tô Tử Mặc đã chết rồi, chuyện này dù có nói thật cũng không có ảnh hưởng gì, như thế ngược lại sẽ dễ dàng để Nguyên Tá quận vương tin tưởng, đạt được sự tín nhiệm của hắn.
"Ngươi nói cái gì!"
Nguyên Tá quận vương nghe được tin tức này, vẻ mặt đại hỉ, lại vỗ bàn đứng dậy, hỏi lại: "Ngươi nói là ngọc phù bị Tô Tử Mặc lấy được ?"
Đường Tử Y cảm giác có chút không đúng, nhưng lúc này cũng không dễ đổi giọng, chỉ có thể kiên trì nói: "Đúng vậy. Nhưng hắn bị Quỷ Tiên truy sát, khẳng định đã chết rồi."
"Ha ha ha ha!"
Nguyên Tá quận vương cười ha hả, trong mắt bộc lộ ra cuồng hỉ, lớn tiếng nói: "Đúng là trời cũng giúp ta, trời cũng giúp ta!"
"Tô Tử Mặc căn bản không chết, chỉ cần chờ hắn trở về, ngọc phù chính là của ta!"
"Không chết ?"
Đường Tử Y kinh ngạc, có chút khó có thể tin.
Nguyên Tá quận vương cười to nói: "Trên Thú Liệp Bảng, thần thức dấu ấn của Tô Tử Mặc không hề tắt, chứng minh là hắn còn chưa có chết!"
Nghe được tin tức này, Đường Tử Y cũng vô cùng mừng rỡ.
Đột nhiên trong lòng của nàng lại dâng lên cảm giác lo lắng.
Nếu Tô Tử Mặc không chết, không có gì bất ngờ xảy ra thì hắn cũng sắp trở về rồi.
Chờ hắn trở về, Nguyên Tá quận vương chắc chắn sẽ đòi hắn giao ra ngọc phù.
Nàng và Tô Tử Mặc quen biết không lâu, nhưng cũng có chút hiểu rõ tính tình của Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc đại chiến cùng Vân Đình, dùng hết thủ đoạn lại bị Quỷ Tiên truy giết, trở về từ cõi chết, mới giữ được ngọc phù, sợ là hắn sẽ không thành thật chắp tay nhường ra ngọc phù.
Nếu Tô Tử Mặc chống lại, chắc chắn Nguyên Tá quận vương sẽ hạ sát thủ!
Nghĩ đến tận đây, trong lòng Đường Tử Y lập tức động sát cơ.
Nàng vốn muốn tiếp tục ẩn nấp bên người Nguyên Tá quận vương, chờ đợi một thời cơ tuyệt hảo lại ra tay.
Mà bây giờ, nếu Tô Tử Mặc hiện thân, vô cùng có khả năng sẽ dẫn tới họa sát thân, đến lúc đó, nàng cũng bị ép ra tay, cục diện sẽ càng hỏng bét!
Nhưng nếu hiện tại ra tay, có thể có mấy phần chắc chắn ?
Những thị nữ vốn đi theo Nguyên Tá quận vương kia, hôm nay lại không có một người nào ở bên trong đại điện.
Lúc này dường như là một cơ hội khá tốt!
Mặc dù vẻ mặt Đường Tử Y không thay đổi, nhưng trong lòng đã chập trùng nổi sóng.
"Ngươi còn không ra tay sao?"
Đúng lúc này, một giọng nói có vẻ trêu tức truyền đến, mang theo một chút đùa cợt: "Phong Tử Y, ngươi đang chờ cái gì ?"
Đường Tử Y chấn động tâm thần, suýt đã không khống chế nổi mà lên tiếng kinh hô!
Dù sao nàng cũng tu luyện đạo ám sát đã lâu, ý chí kiên định, nhanh chóng tỉnh táo lại, bình phục tâm thần, ngẩng đầu nhìn Nguyên Tá quận vương, hỏi: "Điện hạ đang nói chuyện với ta phải không ?"
"Đương nhiên."
Nguyên Tá quận vương ngồi trong đại điện, cười giống như không cười nhìn Đường Tử Y, nói: "Nơi này chỉ có hai người chúng ta."
"Điện hạ mới vừa nói cái gì, ta không nghe rõ."
Đường Tử Y không thay đổi vẻ mặt, nói: "Mặt khác, hình như điện hạ gọi sai tên rồi."
"Ha ha, không sai."
Nguyên Tá quận vương khẽ cười một tiếng, nói: "Đường đường là cháu gái ruột của vô thượng Chân Tiên-Phong Tàn Thiên, ta làm sao có thể gọi sai chứ? Ngươi cứ nói đi ?"
Phong Tử Y im lặng không nói, trong đôi mắt vẫn không có một chút cảm xúc nào.
"Ngươi phát hiện từ bao giờ?"
Phong Tử Y rất rõ ràng, lúc này dù nàng tiếp tục giả bộ cũng chỉ là trò cười, không làm nên chuyện gì, nên cũng không giấu diếm nữa.
"Lúc đầu ta cũng không có chú ý tới ngươi."
Nguyên Tá quận vương mỉm cười, nói: "Nhưng khi ngươi tiến vào Thập Tuyệt Ngục, ta lại nhìn thấy rồi! Đương nhiên, khi đó ta cũng không để ý tới ngươi."
"Ta chỉ nghĩ ngươi là dư nghiệt của 'Tàn Dạ', không đủ gây sợ, đến khi... Phong Tàn Thiên trốn ra được!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận