Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3238: Truyền lại mồi lửa

Sau trận chiến phạt thiên, thiên địa nguyên khí tràn ngập khắp 3000 giới, vạn tộc chúng sinh nghỉ ngơi lấy lại sức, sinh sôi lớn mạnh, biến chuyển từng ngày, cảnh tượng phồn vinh hưng thịnh.
Các nơi ở trên Trung Thiên Thế Giới, mặc dù vẫn không tránh được có rất nhiều xung đột tranh đấu, nhưng có Thiên Hoang Giới trấn thủ, ở giữa các đại giới diện lại không hề xảy ra chiến tranh, nghênh đón một thời kỳ thái bình thịnh thế.
5 vạn năm qua, Tô Tử Mặc hiếm khi lộ diện, phần lớn thời gian, đều chỉ ngồi yên ở trên Bão Độc Sơn, chấn nhiếp Địa Phủ.
Chỉ khi nào có cố nhân phi thăng lên Đại Thiên Thế Giới, hắn mới xuất hiện tiễn biệt.
Trong 5 vạn năm qua, lại có một ít cố nhân lần lượt phi thăng.
Trong số mấy huynh đệ bọn Hầu Tử, Dạ Linh, Lão Hổ, Thanh Thanh, Tiểu Hồ Ly, Hoàng Kim Sư Tử, chỉ có Hầu Tử và Dạ Linh bước vào Đế Cảnh.
Huyết mạch của hai người, dù sao cũng bất phàm.
Tô Tử Mặc về sau từng dò xét huyết mạch của hai người, cho dù đối mặt với huyết mạch Thanh Liên của hắn, huyết mạch của cả hai, vẫn có thể bộc phát ra một loại lực lượng tranh đấu phản kháng.
Thanh Thanh, Lão Hổ, Tiểu Hồ Ly, Hoàng Kim Sư Tử cũng đều có cơ duyên, nhưng thời gian dần dần trôi qua, vẫn có một chút chênh lệch.
Mà sau khi Hầu Tử, Dạ Linh bước vào Đế Cảnh, từ bên trên Đại Thiên Thế Giới, lại có một loại lực lượng dẫn dắt mạnh mẽ truyền đến, cưỡng ép túm hai người phi thăng lên Đại Thiên Thế Giới.
Tô Tử Mặc từ Địa Phủ vội vàng trở về, cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của hai người mà thôi.
Hắn cũng không ra tay ngăn cản.
Thứ nhất, loại lực lượng này, hắn không ngăn cản được.
Thứ hai, loại hiện tượng này, hắn ở trong sách cổ ở Địa Phủ, từng thấy qua một ít ghi chép.
Dựa theo thông tin ghi chép trong bộ sách cổ kia, trước khi Đại Thiên Thế Giới xảy ra lần rung chuyển kia, bất cứ sinh linh nào bước vào Đế Cảnh, đều sẽ cảm ứng được sự kêu gọi của Đại Thiên Thế Giới, tự hành phi thăng, sẽ không ở lại Trung Thiên Thế Giới quá lâu.
Sau lần rung chuyển kia, hàng rào tam giới bị vỡ vụn, mới ảnh hưởng đến sự vận chuyển của loại quy tắc của đất trời này.
Mà trên người hai người Hầu Tử, Dạ Linh xuất hiện hiện tượng này, có khả năng là có nguồn gốc từ huyết mạch của hai người, hẳn không phải là chuyện xấu.
Một ít cố nhân như Dạ Xoa Sợ Vương, Kỳ Tiên Quân Du, cũng đồng loạt phi thăng mà đi.
Trừ bọn họ ra, vẫn có một vài người sau khi bước vào Đế Cảnh, một mực ở lại Trung Thiên Thế Giới, giống như là không có dự định phi thăng.
Thiên Hoang Giới.
Càn Khôn Thư Viện.
Một vị nữ tử mặc áo xanh, đi tới trước một động phủ ở một ngọn núi có nước vờn quanh, nhẹ nhàng gõ cửa, nói: "Mặc Khuynh muội muội, là ta."
Nữ tử mặc áo xanh này chỉ mặc áo lụa mỏng, lại tự có một loại khí tức cao quý thanh tao lịch sự, hơn xa ngàn vạn phấn trang điểm, chính là Thư Tiên Vân Trúc.
Vân Trúc biết lúc Mặc Khuynh vẽ tranh, trong lòng sẽ không có tạp niệm, cho dù có người đi tới bên ngoài động phủ, chưa chắc là đã phát giác ra, mới có thể gõ cửa lên tiếng.
Trong động phủ.
Nghe âm thanh từ bên ngoài truyền đến, Mặc Khuynh vốn đang đắm chìm ở bên trong họa tác trước mặt, bút vẽ trong tay đột nhiên run lên, trong mắt lóe lên vẻ bối rối, gương mặt hơi hồng lên, tranh thủ thu dọn mười mấy bức tranh ở trong động phủ lại.
Sau khi hơi bình tĩnh một chút, sắc mặt khôi phục như thường, Mặc Khuynh mới đứng dậy, đón Vân Trúc vào.
"Mặc Khuynh muội muội đang làm gì thế, để cho ta chờ lâu như vậy?"
Đôi mắt đẹp của Vân Trúc nhìn về phía Vân Trúc, khóe miệng giống như cười mà không phải cười.
Cái gọi là chờ lâu, đương nhiên chỉ là khuếch đại, câu nói này vốn cũng chỉ có ý trêu ghẹo.
Mặc Khuynh lại giống như làm chuyện gì xấu bị người bắt gặp, tránh né ánh mắt của Vân Trúc, không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức đáp: "Đang. . . Vẽ tranh."
"Tranh đâu, không cho ta xem một chút hay sao?"
Vân Trúc nhìn một vòng quanh động phủ, trong mắt nổi lên ý cười.
Mặc Khuynh tự biết tâm sự không thể gạt được Vân Trúc, lập tức hừ nhẹ một tiếng, dường như là bị làm cho tức giận nói: "Bức tranh kia quá xấu, không xem cũng được."
Vân Trúc mỉm cười.
Hai nữ bắt đầu ở trong động phủ nói chuyện phiếm, cũng chỉ ở lúc đối mặt với Vân Trúc, Mặc Khuynh mới có thể nói nhiều hơn một chút, trên mặt nhiều hơn chút nụ cười.
Chỉ là, bên trong câu chuyện cua hai người, giống như là đều đang vô tình hay cố ý tránh đi cái gì đó.
Lúc sắp chia tay, Vân Trúc hỏi: "Muội muội đã sớm bước vào Đế Cảnh, không có ý định phi thăng lên Đại Thiên Thế Giới hay sao?"
"Ừm."
Mặc Khuynh nhẹ nhàng lên tiếng, cúi đầu nói: "Tỷ tỷ biết ta rồi đấy, có thể có một nơi ở trên Trung Thiên Thế Giới, rời xa khỏi phân tranh ồn ào náo động, yên tĩnh vẽ tranh thì đã đầy đủ rồi."
"Đại Thiên Thế Giới đối với ta mà nói, cũng không có gì hay."
Vân Trúc mỉm cười.
Đây đương nhiên chỉ là một nguyên nhân trong đó.
"Tỷ tỷ cũng đã bước vào Đế Cảnh, vì sao vẫn không phi thăng?"
Mặc Khuynh ngẩng đầu lên hỏi.
Vân Trúc nói: "Có lẽ là, ở trên Trung Thiên Thế Giới còn có người để cho ta lưu luyến không thôi."
Tâm thần Mặc Khuynh run lên, hỏi: "Ai vậy?"
Vân Trúc nháy mắt mấy cái, cười nói: "Đương nhiên là muội muội rồi. . ."
Mặc Khuynh bị tự biết lại bị Vân Trúc giễu cợt trêu đùa, cũng không giận, chỉ hơi lườm nàng một cái.
Nhưng ngay lúc này, bên trong 3000 giới, đột nhiên bắn ra một luồng kiếm khí cực kì bén nhọn, bay vút lên trời, xé rách trường không!
Ngay cả Vân Trúc, Mặc Khuynh đang ở trên Thiên Hoang Giới, đều có phát giác.
Vân Trúc nói: "Có thể phát ra kiếm ý mạnh mẽ như thế, chỉ sợ cũng chỉ có Kiếm Giới Chi Chủ Bắc Minh Tuyết, xem ra, nàng đã tu luyện tới Đế Cảnh đại viên mãn rồi."
Mặc Khuynh nói: "Còn có những người khác giống như chúng ta, không muốn phi thăng lên Đại Thiên Thế Giới, vị đại đệ tử này của Tô sư đệ, đến bây giờ đều chưa phi thăng."
Vân Trúc thở dài: "Nàng không phi thăng, có lẽ là bởi vì nàng rõ ràng, ở trên người mình, gánh chịu chờ mong của Tô huynh."
"Ừm?"
Mặc Khuynh có chút không hiểu.
Bên trong đôi mắt của Vân Trúc hiện lên một tia thương cảm, cũng không giải thích, chỉ lẩm bẩm nói: "Hắn sắp rời đi rồi."
. . .
Bắc Minh Tuyết tu luyện tới Đế Cảnh viên mãn, kiếm khí quanh quẩn ở trong đất trời, kiếm ý ngưng tụ không tan, vạn tộc chúng sinh ở trên 3000 giới, đều có phát giác!
Loại động tĩnhnày, chính là chứng đạo Đại Đế, cũng chỉ như thế mà thôi.
m Tào Địa Phủ.
Trên đỉnh Bão Độc Sơn.
Một lão giả mặc áo bào màu xanh ngồi yên như tượng đá, nhìn qua giống như là đã tọa hóa, không có chút sự sống nào.
Nhưng ngay giây phút Bắc Minh Tuyết phát ra luồng kiếm ý ngút trời kia, vị lão giả mặc áo bào màu xanh này đột nhiên mở hai mắt ra, ánh sáng từ bên trong đôi mắt tỏa ra, dường như là có thể lan tràn đến mỗi một góc trong Địa Phủ!
Bầy quỷ đồng loạt né tránh, không dám nhìn thẳng!
Theo hai mắt mở ra, trong cơ thể của vị lão giả mặc áo bào màu xanh kia, sức sống bàng bạc mênh mông, cũng theo đó mà thức tỉnh, tỏa ra!
Lão giả mặc áo bào màu xanh chậm rãi đứng dậy, lẩm bẩm nói: "Là thời điểm rời đi rồi."
Sau trận chiến phạt thiên, tuổi thọ của Tô Tử Mặc không còn thừa lại bao nhiêu, sở dĩ lựa chọn trấn thủ ở trong Địa Phủ sáu vạn năm, chính là lo lắng sau khi hắn rời đi, Phong Đô lại một lần nữa ngóc đầu trở lại, họa loạn thương sinh.
Sáu vạn năm qua, có hắn trấn thủ ở Địa Phủ, Phong Đô giống như là đã biến mất hoàn toàn, chưa từng thấy xuất hiện qua.
Tô Tử Mặc đang chờ đợi một thời cơ, lúc Trung Thiên Thế Giới sinh ra một vị cường giả có thể trấn áp Phong Đô, hắn sẽ có thể yên tâm rời đi.
Những năm gần đây, cũng có người trở thành Đế Cảnh đại viên mãn, nhưng về mặt chiến lực, vẫn không có cách nào địch nổi Phong Đô.
Lúc Bắc Minh Tuyết tu luyện tới Đế Cảnh viên mãn, Tô Tử Mặc đã biết, mình có thể yên tâm rời đi rồi.
Từ nay về sau, Trung Thiên Thế Giới sẽ được chuyển giao cho Bắc Minh Tuyết bảo vệ.
Coi như Phong Đô ngóc đầu trở lại, cũng tuyệt đối là không ngăn cản nổi trường kiếm của Bắc Minh Tuyết.
Tâm niệm của Tô Tử Mặc hơi động, ngay sau đó, đã đi tới trên không bên trên Kiếm Giới.
"Sư tôn."
Bắc Minh Tuyết nhìn thấy Tô Tử Mặc, hơi khom người.
Hai người chưa từng trao đổi qua về chuyện này, nhưng Bắc Minh Tuyết lại biết suy nghĩ trong lòng Tô Tử Mặc, cho nên vẫn một mực ở lại Trung Thiên Thế Giới, không hề rời đi.
Cái gọi là truyền lại mồi lửa, truyền lại không chỉ là một chút đạo pháp, càng là một loại tinh thần, một phần trách nhiệm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận