Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 614: Đên khi mây mù tan đi

Cổ tháp hậu viện.
Lão tăng và Hồng Mao Quỷ cùng nhìn về phương xa, ánh mắt dường như có thể xuyên qua hư không, nhìn thấy tăng nhân tuổi trẻ đang nghẹn ngào khóc rống kia.
Hai người liếc mắt nhìn nhau.
“Ai.”
Lão tăng thở dài thật sâu.
Hồng Mao Quỷ thổn thức nói ra: “Một ngày này sớm muộn gì cũng phải tới, hắn cuối cùng cũng phải đối mặt, nói chuyện cũng tốt.”
“Tốt hay không tốt, ai có thể nói rõ được.” Lão tăng lắc đầu.
“Con lừa trọc, ngươi có ý gì?” Hồng Mao Quỷ nghe ra trong lời nói của lão tăng giống như có ý bóng gió gì đó.
Lão tăng nói: “Kẻ này trọng tình, vị Tô tiên sinh kia đối với hắn là một ràng buộc. Vì có ràng buộc này, hắn mới cạo tóc làm tăng; hắn mới là Minh Tâm; hắn mới bằng lòng yên lặng đợi dưới đáy Táng Long cốc này, một lần đợi chính là hai mươi năm.”
Hồng Mao Quỷ âm thầm gật đầu.
Lão tăng nói không sai, lấy tính tình của Tô Tử Mặc, cho dù đắc tội với Lưu Ly cung, bị toàn bộ các thế lực ở Bắc Vực truy sát, hắn cũng sẽ không đồng ý ẩn nhẫn như vậy.
Chẳng lẽ hắn thật sự không có biện pháp khác để rời đi Bắc Vực
Nếu nhất định phải chờ đợi một cơ hội có thể mang theo Tô Hồng rời đi Bắc Vực, lấy tính tình của Tô Tử Mặc, thì từ mười mấy năm trước khi nội đan chữa trị xong, hắn đã giết ra ngoài!
Lão tăng thở dài: “Bây giờ, không có ràng buộc này, yêu nghiệt đã trở thành cơn ác mộng của thiên kiêu Tiên, Phật, Ma ba môn, người để vô số tu sĩ vì đó mà sợ hãi, run rẩy đã trở về!”
Hồng Mao Quỷ nheo cặp mắt lại, hỏi: “Ngươi nhìn ra cái gì?”
“Không biết.”
Lão tăng lắc đầu.
Hồng Mao Quỷ lại hỏi: “Hai mươi năm trôi qua, Kim Đan của hắn vẫn không hề có động tĩnh gì, rốt cuộc có khả năng khôi phục hay không?”
“Không biết.”
Lão tăng vẫn lắc đầu như cũ.
Dừng lại chốc lát, lão tăng chậm rãi nói: “Có lẽ hắn đã tìm được cách khôi phục Kim Đan, có lẽ không tìm được, ta không biết, ta đã không nhìn thấu hắn rồi.”
Hồng Mao Quỷ khẽ biến sắc!
Ngay cả lão tăng đều không nhìn thấu Tô Tử Mặc!
Hai mươi năm tu thiền ngộ đạo, tụng kinh lễ Phật, trên người Tô Tử Mặc xác thực đã có thêm một loại khí tức đặc biệt.
Gần như Phật!
Thần sắc Hồng Mao Quỷ khẽ động, đột nhiên nói: “Hắn đã trở về, chắc là đến nói từ biệt cùng ngươi.”
“Còn nữa, dù sao ngươi cũng là sư phụ của người ta, cho tiểu tử này ba kiện đồ vật bảo mệnh đi, đừng cất giấu nữa, ngươi giữ lại đến lúc cùng ngươi tiến vào quan tài sao!”
Hồng Mao Quỷ vẫn đang lẩm bẩm, lão tăng đã quay người rời đi.
Trong chớp mắt biến mất khỏi trong lăng viên, đi tới trong đại điện.
Không bao lâu sau.
Tô Tử Mặc đẩy cửa vào.
Tâm tình của hắn nhìn có vẻ đã ổn định lại, chỉ là đau thương dưới chỗ sâu trong đáy mắt vẫn khó mà hóa giải.
Tô Tử Mặc trực tiếp đi vào đại điện, quỳ xuống trước mặt lão tăng, khấu đầu ba lần rồi thấp giọng nói: “Sư phụ, ta phải đi.”
“Đi thôi.”
Lão tăng không giữ lại.
Hắn biết, dù có giữ lại cũng chỉ phí công.
Lão tăng xòe bàn tay ra, trong lòng bàn tay có hai tấm phù lục cổ xưa rồi đưa tới, nói: “Đây là hai tấm na di phù, một tấm là Tiểu Na Di Phù, một tấm là Đại Na Di phù.”
“Tiểu Na Di Phù, ta cũng không muốn nói nhiều, ngẫu nhiên chuyển di.”
“Về phần tấm Đại Na Di phù này là một kiện bảo bối năm đó Đế Vương của đế quốc Đại Càn mời Phù Lục Tông Sư luyện chế ra! Khoảng cách truyền tống xa nhất thậm chí có thể vượt qua khoảng cách giữa các đại vực, định hướng truyền tống!”
Định hướng truyền tống!
Sức nặng của bốn chữ này cũng quá nặng.
Chỉ cần Tiểu Na Di Phù đã đủ quý rồi.
Huống chi là Đại Na Di phù, hơn nữa còn là định hướng truyền tống
Thế này gần như tương đương với chuyện để Tô Tử Mặc có thêm một cái mạng!
Tô Tử Mặc dùng hai tay nhận lấy, để vào trong túi trữ vật, đang muốn quay người rời đi, lại bị lão tăng đột nhiên gọi lại.
Nhìn đan điền trống rỗng của Tô Tử Mặc, trong mắt lão tăng có chút sầu lo, còn có chút hiếu kỳ, chần chừ một lúc rồi hỏi: “Kim Đan của ngươi...”
Tô Tử Mặc trầm mặc.
Sau nửa ngày, hắn mới nhẹ giọng nói ra: “Kỳ thật, bí mật khôi phục Kim Đan chính là nằm ở hoa Vô Ưu.”
“Hoa Vô Ưu?”
Lão tăng nao nao.
Hoa Vô Ưu này tuy là vật của cổ tháp, nhưng từ rất nhiều năm trước đã bị nữ tử mặc áo bào đỏ kia đoạt tới, lưu tại trong đan điền Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc nói: “Ở trong Tàng Kinh Các có một bộ kinh thư xa xưa, trong đó từng ghi lại một truyền thuyết như thế này, cây Vô Ưu là một trong tam đại Thánh cây của Phật môn, Phật Đà sáng lập ra phật đạo, lúc trước chính là ngồi ở dưới cây Vô Ưu này!”
“Truyền thuyết này, ta có nghe qua...”
Lão tăng đột nhiên dừng tiếng lại.
Trong đầu của ông hiện lên một tia sáng.
Ông rốt cuộc đã hiểu được, quan hệ giữa việc khôi phục Kim Đan cùng hoa Vô Ưu.
Truyền thuyết về Phật môn này trên thực tế chính là ghi lại lực lượng của hoa Vô Ưu, trừ hỏa diễm ra vẫn còn một loại năng lực khác.
Sinh ra lực lượng!
Sinh ra sinh mạng.
Từ không tới có.
Hoa Vô Ưu chứng kiến Phật Đà đản sinh.
Đan điền của Tô Tử Mặc bị vỡ vụn, Kim Đan bị hủy diệt.
Lực lượng Kim Đan của hắn, cũng không có biến mất mà là bị hoa Vô Ưu ở sâu trong đan điền hấp thu.
Hai mươi năm qua.
Mỗi ngày Tô Tử Mặc tham thiền ngộ đạo, tụng kinh lễ Phật, chính là đang không ngừng lắng đọng, không ngừng tích lũy, không ngừng kích thích lực lượng ‘Sinh’trong hoa Vô Ưu!
Tô Tử Mặc đã bước ra bên ngoài cổ tháp.
Trong thoáng chốc.
Trên đầu trọc của Tô Tử Mặc đã dần mọc ra tóc đen, càng ngày càng dài.
Trong cơ thể của hắn, đan điền vốn trống rỗng tối như mực, cũng dần dần hiện ra một gốc cây.
Trên gốc cây như vậy.
Có một trái cây trưởng thành bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Ánh vàng rực rỡ, tròn trùng trục, tỏa ra quang mang vạn trượng, sáng chói chói mắt!
Trái cây này chính là Kim Đan mới của Tô Tử Mặc!
Linh lực ở trong đan điền của hắn phun trào lên, càng ngày càng mãnh liệt.
Giống như ở trong thân thể của hắn sắp hình thành một cơn gió lốc!
Khí tức của Tô Tử Mặc đang không ngừng mạnh lên!
Mỗi một bước bước ra ngoài, linh lực trong đan điền, đều sẽ tăng thêm một chút.
Càng ngày càng mạnh!
Ầm!
Trong nháy mắt, linh lực trong đan điền đã đột phá giới hạn Kim đan sơ kỳ, đạt tới Kim Đan trung kỳ.
Cũng không lâu sau.
Ầm!
Lại một tiếng động vang lên.
Kim Đan hậu kỳ!
Tô Tử Mặc từng nuốt Chu Quả vạn năm, những năng lượng kia đều không hề lãng phí, đều bị hoa Vô Ưu hút vào, bây giờ một lần nữa ngưng tụ ra!
Mỗi một bước bước ra, khí tức trên người Tô Tử Mặc đều sẽ biến hóa thêm!
Duy chỉ có một thứ không đổi chính là đôi mắt kia.
Không buồn không vui, không có chút gợn sóng nào.
Khi Tô Tử Mặc đi đến ngoài cửa cổ tháp, khí tức trong cơ thể đã gần ổn định, tóc đen tung bay, khí thế doạ người, tựa như thần linh!
Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong!
Phá rồi lại lập!
Ẩn núp hai mươi năm dưới Táng Long cốc, mỗi ngày tụng kinh lễ Phật, tu vi của hắn cũng không hề rơi xuống, mà đã đạt đến Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong!
Đương nhiên, thay đổi trên người Tô Tử Mặc không chỉ có như thế!
Chỉ là không ai có thể nói được.
Đứng ở cửa cổ tháp, Tô Tử Mặc chậm rãi quay người, hai con ngươi thanh tịnh, nhìn qua hai hàng chữ viết như long phi phượng vũ trên vách tường trong đại điện mà mờ mịt xuất thần.
Đây là lời mà Điệp Nguyệt lưu cho hắn.
Đột nhiên, Tô Tử Mặc duỗi ra ngón tay!
Ở đầu ngón tay bắn ra một đạo linh khí, giống như lợi kiếm vậy, rơi vào trên vách tường đại điện.
Tô Tử Mặc vung cánh tay.
Ở trên vách tường, bên cạnh hai hàng chữ kia lại có thêm hai hàng chứ mới tinh.
Chữ viết mang khí thế sắc nhọn, bễ nghễ thiên hạ!
Minh Chân theo bản năng thốt lên: “Khi bụi bặm tan đi, tỏa ra ánh sáng chiếu vạn dặm!”
“Hí!”
“Khí phách này...”
Trong mắt lão tăng toát ra vẻ chấn động thật sâu.
Hậu viện vốn yên lặng đột nhiên vang lên tiếng xiềng xích ầm ầm!
Muốn làm long tượng cho Phật, trước làm ngựa trâu cho chúng sinh.
Khi bụi bặm tan đi, tỏa ra ánh sáng chiếu vạn dặm.
Một câu trước là Điệp Nguyệt lưu lại.
Một câu sau là Tô Tử Mặc đáp lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận