Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 558: Thủy hỏa bất dung

Hai đại Dị Tượng thời Thái Cổ tái hiện, Quy Xà cùng tồn tại, trường hợp như vậy, vạn năm khó gặp.
Chỉ tiếc, Tô Tử Mặc là Kim đan sơ kỳ, liên tục đại chiến với thiên kiêu ở Bắc Vực, lại chống lên hai đại Dị Tượng, Linh lực đã khô kiệt.
Mặc dù như thế, hắn vẫn không hề sợ hãi một chút nào!
Ở phía dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, hai Thần Linh thời Thái Cổ đã ảm đạm xuống ở trên không trung kia, ở phía dưới lực lượng nào đó dẫn dắt, đột nhiên hung hăng đụng vào nhau!
Ầm!
Một luồng lực lượng làm người ta sợ hãi bắn ra!
Yên lặng như tờ.
Cũng không phải là thực sự tĩnh lặng, mà là âm thanh lớn che giấu tất cả, giống như là xuất hiện tận thế.
Rất nhiều thần binh lợi khí, Phong Sương Đao Kiếm sắp đâm đến trước mặt Tô Tử Mặc, đều vỡ vụn, hóa thành bột mịn!
Đoan Mộc Khang, u Dương Hạ Vũ đều hoảng sợ biến sắc, giống như bị sét đánh, toàn thân chấn động, riêng phần mình phun ra một ngụm máu tươi, từ trên không trung rơi xuống.
Kim Đan Dị Tượng của hai người, đã hoàn toàn vỡ vụn!
Thần Quy, là thần linh trong nước.
Đằng Xà, là thần linh trong lửa.
Xung khắc như nước với lửa.
Hai loại Dị Tượng va chạm, không khác một trận thần linh đại chiến, đồng quy vu tận, trong nháy mắt bộc phát ra lực sát thương cực kì khủng bố!
Đây cũng không phải là lực lượng Dị Tượng thuần túy.
Càng ẩn chứa một loại xung đột giữa bản nguyên đạo pháp, đại đạo chí lý.
Quá trình Tô Tử Mặc trùng kích Kim Đan Cảnh cũng không thuận lợi, bởi vì hai loại lực lượng nước và lửa ở trong đan điền không ngừng va chạm xung đột, hắn đã phải chịu quá nhiều tra tấn.
Máu thịt lần lượt bị xé rách, lại một lần nữa khép lại, cuối cùng còn suýt nữa nổ tan thân thể mà chết!
Mặc dù, cuối cùng hai loại lực lượng nước và lửa, tạm thời cân bằng xuống, Quy Xà mới có thể cùng tồn tại.
Nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, một khi hai loại lực lượng va chạm, sẽ bộc phát ra uy lực cực kỳ đáng sợ!
Vào thời khắc ấy, một tia cảm ngộ xông lên đầu, Linh quang hiện lên, cũng đã có cảnh tượng Quy Xà chạm vào nhau hôm nay.
Lần va chạm này, hai đại Dị Tượng thời Thái Cổ Thần Quy, Đằng Xà đều đã biến mất.
Mà Đoan Mộc Khang, u Dương Hạ Vũ còn thảm hại hơn!
Trong nháy mắt hai đại Dị Tượng là Thảo Mộc Giai Binh, Phong Sương Đao Kiếm đều sụp đổ, hai người gặp phải đả kích cực kỳ mạnh mẽ.
Trong đan điền, Linh lực hỗn loạn tưng bừng, hai người dường như là đã mất đi chiến lực!
"Hắc!"
Tô Tử Mặc nhếch miệng cười một tiếng, cất bước tiến lên, hét lớn một tiếng: "Nạp mạng đi!"
Giết giết giết!
Chỉ là hai ba bước, Tô Tử Mặc đã đuổi kịp Đoan Mộc Khang đang lui lại, vươn bàn tay khổng lồ ra, máu thịt phía trên tràn đầy, nổi gân xanh, hung hăng đè xuống!
"Mau!"
Vẻ mặt của Đoan Mộc Khang kinh hoảng, cố gắng ổn định tâm thần, lập tức tế phi kiếm ra.
Ánh sáng ở trên thân kiếm hừng hực, giống như một con giao long, phóng lên tận trời, đâm tới bàn tay đang bao phủ xuống.
Tranh tranh tranh!
Vẻ mặt của Tô Tử Mặc không thay đổi, không lùi không tránh, đầu ngón tay đột nhiên bắn ra năm cái móng tay, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, giống như lưỡi dao, trong nháy mắt đã bắt lấy phi kiếm của Đoan Mộc Khang!
Xem như là một con Giao Long, cũng không thể tránh thoát khỏi lòng bàn tay của Tô Tử Mặc!
Bàn tay của Tô Tử Mặc đột nhiên mềm nhũn ra, mềm mại giống như là lưỡi trâu, cuốn một cái ở trên thân kiếm, chấn động!
Răng rắc!
Thanh phi kiếm này trực tiếp bị lòng bàn tay của Tô Tử Mặc, cuốn thành một đống mảnh vỡ, rơi xuống mặt đất.
"Truyền nhân của Thế gia Thượng Cổ, chỉ có chút bản lãnh này thôi sao!"
Tô Tử Mặc cười lạnh một tiếng, cất bước tiến lên, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt Đoan Mộc Khang.
Sắc mặt của Đoan Mộc Khang tái nhợt, nhưng vẫn không hề từ bỏ, không để ý tới đan điền quặn đau, điên cuồng vận chuyển Linh lực, hét lên một tiếng: "Để ngươi nhìn bí thuật của Đoan Mộc Thế Gia chúng ta!"
"Thảo Mộc Triền Nhiễu!"
Đoan Mộc Khang chỉ về phía trước.
Trên đầu ngón tay, Linh lực dâng trào, đột nhiên điên cuồng hiện ra cỏ cây, dài nhỏ cứng cỏi, cạnh lá sắc bén, giống như là từng thanh nhuyễn kiếm, quấn quanh lao về phía Tô Tử Mặc.
Nói là cỏ cây, nhưng lại cực kỳ sắc bén, không hề yếu hơn thần binh lợi khí.
Coi như là thượng cổ di chủng bị quấn lên, đều sẽ dữ nhiều lành ít.
Nếu là một ít yêu thú bình thường bị Thảo Mộc Triền Nhiễu khóa lại, sẽ trực tiếp bị cắt gọt thành một đống thịt nát!
Cỏ cây tăng vọt, trong nháy mắt đã vây quanh Tô Tử Mặc, bao phủ đi vào.
"Rống!"
Cùng lúc đó, Hổ Giao gào thét một tiếng, nanh vuốt dữ tợn, vồ giết tới phía Tô Tử Mặc!
"Chết đi cho ta!"
Mặt mũi của Đoan Mộc Khang vặn vẹo, khống chế cỏ cây, không ngừng quấn quanh Tô Tử Mặc, giống như là muốn trói chặt lại.
Nhưng hắn kinh ngạc phát hiện ra, những Thảo Mộc Triền Nhiễu sắc bén này ở trên người Tô Tử Mặc, căn bản là không thể lưu lại vết thương, ngay cả một chút dấu vết cũng không có!
Phải biết, ngay cả Linh khí cực phẩm, đều chưa hẳn đã có thể đâm rách thân thể của Tô Tử Mặc, huống chi là đám cỏ cây do Linh thuật ngưng tụ ra này.
"Bí thuật vớ vẩn thế này, cũng dám mất mặt xấu hổ lấy ra!"
Tô Tử Mặc vận chuyển huyết mạch, tiếng hải triều ở trong cơ thể phun trào, thân thể bành trướng, thân hình đã ròng rã lớn hơn một vòng!
Băng băng băng!
Cùng với một trận vang động vang lên, cỏ cây đứt ra từng khúc, Tô Tử Mặc tránh thoát.
Cùng lúc đó, Hổ Giao giương cái miệng lớn như bồn máu vừa vặn cắn tới, mùi tanh trùng thiên, dường như muốn nuốt đầu của hắn vào trong bụng!
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt Tô Tử Mặc chợt lóe lên, đưa hai tay ra, một trên một dưới, trực tiếp nắm chắc lấy hàm trên hàm dưới của Hổ Giao!
Hai bên đấu sức.
Xoẹt xẹt!
Sau thời gian giằng co ngắn ngủi, một tiếng vang động dọa người vang lên, huyết khí ngập trời!
Con Hổ Giao này lại bị Tô Tử Mặc nắm lấy hàm trên hàm dưới, từ giữa xé thành hai nửa, nội tạng dính máu tươi rơi lả tả trên mặt đất, làm cho người cảm thấy buồn nôn.
Quần tu hoảng sợ.
Trực tiếp xé rách Hổ Giao, đây là lực lượng lớn cỡ nào?
Lần này Đoan Mộc Khang đã thực sự bị hù dọa.
Tắm máu tươi, Tô Tử Mặc sải bước chạy đến, như là Ma Thần đi ra từ trong địa ngục, đằng đằng sát khí, trong nháy mắt đã đi tới gần!
Đoan Mộc Khang bị dọa đến mức hồn vía lên mây, không kịp nghĩ kĩ, lập tức bóp nát một tờ phù lục hộ thân, trước người ngưng tụ ra một cái lồng ánh sáng, xoay người bỏ chạy.
Dáng vẻ của Đoan Mộc Khang, giống như một con chó nhà có tang, không có một chút phong thái của thiên kiêu nào, giống như trò hề.
Ầm!
Tô Tử Mặc đuổi theo, nắm đấm hóa thành một cái đại ấn, nặng nề đập xuống đỉnh đầu của Đoan Mộc Khang.
Lồng ánh sáng do phù lục hộ thân hình thành lóe lên một cái, rõ ràng là đã ảm đạm xuống rất nhiều.
Ầm!
Lại là một quyền hạ xuống.
Lồng ánh sáng lắc lư, lại một lần nữa ngăn cản lực lượng của một quyền này.
Nhưng gặp phải lực lượng tấn công to lớn như vậy, thân thể của Đoan Mộc Khang mất đi cân bằng, thất tha thất thểu, suýt nữa cắm đầu xuống mặt đất.
Tô Tử Mặc bước nhanh tiến lên, vung nắm đấm, hướng tới thân hình của Đoan Mộc Khang, giống như mưa rơi đập xuống!
Ầm! Ầm! Ầm!
Liên tiếp va chạm.
Lồng ánh sáng lắc lư kịch liệt, rốt cục truyền ra một tiếng vang giòn.
Răng rắc!
Ở bên trên lồng ánh sáng, hiện ra một vết nứt.
Ánh sáng của phù lục, đã hoàn toàn ảm đạm xuống.
Nát!
Phù lục mà tông môn đưa cho hắn làm vật giữ mạng, phù lục hộ thân có thể ngăn cản được phần lớn lực lượng của Kim Đan Chân Nhân, lại bị đánh nát!
Mặt của Đoan Mộc Khang xám như tro.
Ầm!
Lại là một quyền đập xuống.
Thân thể của Đoan Mộc Khang, trực tiếp bị đánh chia năm xẻ bảy, vẫn lạc tại chỗ!
Bọn Thác Bạt Phong trông thấy thế cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Quá độc ác!
Thiên kiêu của Thế gia Thượng Cổ, lại bị người này cưỡi trên đỉnh đầu, sống sờ sờ dùng loạn quyền đánh chết!
Một bên khác.
u Dương Hạ Vũ đã sớm nhìn ra tình thế không đúng, ngồi ở trên người Thanh Loan, đã chạy ra rất xa.
Ánh mắt của Tô Tử Mặc chuyển động, đang định tung người đuổi theo, lại thấy được một người.
Một vị nam tử tuấn mỹ bồng bềnh mà tới, thân mặc đạo bào màu vàng nhạt, chân không chạm đất, trên mặt trong suốt như ngọc, lóe ra từng điểm sáng, đôi mắt thâm thúy, giống như Lưu Ly.
Bạn cần đăng nhập để bình luận