Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2359: Độ kiếp

Dương Nhược Hư tu luyện « Hạo Nhiên Chính Khí Kinh », xưa nay hành sự quang minh lỗi lạc, lòng dạ thẳng thắn vô tư, một thân đầy chính khí.
Mà đám người Phương Thanh Vân, mặc dù miệng đầy nhân nghĩa đạo đức, đánh cờ hiệu là vì thư viện, nhưng kì thực lại luôn lục đục với nhau, có mưu đồ khác.
Bây giờ, Dương Nhược Hư xuất quan, thương thế khỏi hẳn, càng hơn lúc trước, ai dám đi lấy Hạo Nhiên kiếm trong tay hắn?
Ai có tư cách đi lấy Hạo Nhiên kiếm ?
« Hạo Nhiên Chính Khí Kinh » truyền thừa đã lâu, nhưng từ xưa đến nay, người tu luyện cũng không có nhiều, tu sĩ có thể tu luyện tới đại thành lại càng lác đác không có mấy.
Trong thư viện một thế này, cũng chỉ có Dương Nhược Hư tu luyện « Hạo Nhiên Chính Khí Kinh » là có thành tựu.
Thường Thích mặc dù cũng tu luyện kinh này, nhưng kỳ thực chỉ học được da lông, căn bản không phát huy ra uy lực chân chính của kinh này.
Người tu tiên, ai có thể cam đoan chính mình chưa từng làm chuyện đuối lý ?
Ai có thể cam đoan, chính mình không phạm sai lầm ?
Ai có thể cam đoan, những chuyện của chính mình đều là quang minh lỗi lạc ?
Đừng nói là nội môn thư viện, cho dù là toàn bộ thư viện cộng lại, tính tới đông đảo trưởng lão, cũng chỉ có Dương Nhược Hư mới xứng chấp chưởng Hạo Nhiên kiếm!
Phương Thanh Vân thật sự không ngờ Dương Nhược Hư lại khỏi hẳn thương thế, khôi phục đỉnh phong!
Tấ cả những âm mưu quỷ kế của hắn trong nháy mắt đã sụp đổ khi Dương Nhược Hư xuất quan.
Dù ở đây có hơn vạn người, nhưng cũng giống như vụn cát thôi!
Phương Thanh Vân tuy là đệ tử nội môn, nhưng lúc này, đối mặt với Dương Nhược Hư trong tay cầm Hạo Nhiên kiếm, khí thế cũng có chỗ không địch lại.
"Hóa ra thương thế của Dương sư đệ đã khỏi hẳn, thật sự là đáng mừng."
Phương Thanh Vân ứng biến cực nhanh, không có ý định chính diện tranh phong cùng Dương Nhược Hư, mà là lui một bước, chắp tay chúc mừng.
Dương Nhược Hư lạnh lùng nhìn Phương Thanh Vân, không thèm trả lời, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, vẻ mặt nghiêm nghị.
Lúc này vốn đang là buổi trưa, mặt trời chói chang treo cao.
Nhưng lúc này, lại có mây đen cuồn cuộn tụ tập trên không thư viện, sắc trời dần dần tối xuống.
"Đây là..."
Đám người Phương Thanh Vân phát hiện ra một màn này, vẻ mặt chấn kinh!
"Muốn độ kiếp rồi!"
Trong đám người, có người kinh hô một tiếng.
Tiếng kêu này vang lên như một viên đá kích thích ngàn cơn sóng, đám người trong nháy mắt nổ tung!
"Dương Nhược Hư gặp phải kiếp nạn này, vậy mà nhân họa đắc phúc, vượt qua được một bước mấu chốt nhất, sắp bước vào Chân Nhất cảnh!"
"Hừ! Nào có dễ dàng như vậy! Từ xưa đến nay, không ít độ kiếp, nhưng có thể vượt qua Lục Cửu Thiên Kiếp để ngưng tụ đạo quả, bước vào Chân Nhất cảnh, thành tựu Chân Tiên cũng chỉ có ba thành!"
"Mặc kệ như thế nào, dù sao Dương Nhược Hư cũng đã đi đến một bước này, mà có nhiều người, ngay cả cơ hội độ kiếp đều không có."
"Không ngờ trong mấy trăm ngàn đồng môn ở nội môn, Dương sư huynh lại là người thứ nhất độ kiếp. Nếu độ kiếp thành công, Phương sư huynh cũng sẽ bị bỏ lại đằng sau rồi."
Nghe tiếng nghị luận chung quanh, sắc mặt Phương Thanh Vân âm trầm, trong ánh mắt vừa khiếp sợ, lại có đố kỵ.
Chỉ là dị tượng trên bầu trời đã hấp dẫn chú ý của mọi người, nên cũng không có ai chú ý tới hắn.
Chỉ thấy bóng người Dương Nhược Hư, chậm rãi bay lên, muôn người chú ý!
...
Ở chân truyền chi địa, trước Mặc Khuynh động phủ, một vị nam tử chắp tay mà đứng, thân hình thẳng tắp, mày kiếm mắt sáng, khí độ bất phàm, chính là Nguyệt Hoa Kiếm Tiên.
Cách đó không xa, Mặc Khuynh tiên tử ngự không bay đến.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên vội vàng nghênh đón, trên mặt đầy ý cười, nói: "Sư muội, những ngày này ta vẫn luôn lo lắng cho muội, nếu muội vẫn không về, ta đã chuẩn bị xông vào A Tì Địa Ngục kia một lần rồi!"
"Được sư huynh nhớ mong."
Mặc Khuynh gật đầu, vẻ mặt lạnh nhạt.
Nàng nói lời này mặc dù khách khí, nhưng giữa song phương lại tựa như cách xa vạn dặm, dường như còn xa lạ hơn trước đó rất nhiều.
Vẻ mặt Nguyệt Hoa Kiếm Tiên cứng đờ, nhưng rất nhanh đã khôi phục nụ cười, hỏi nói: "Sư muội lần này tới địa ngục, có thể tìm được đồ vật mình muốn không?"
"Ừm."
Mặc Khuynh có chút không yên lòng đáp một tiếng.
Vẻ mặt Nguyệt Hoa Kiếm Tiên lại biến đổi, nhíu mày hỏi: "Sư muội đạt được Vô Ưu quả rồi ?"
"Ta không đạt được Vô Ưu quả."
Mặc Khuynh hơi kinh ngạc, có chút mê hoặc, hơi lắc đầu, không hiểu rõ vì sao Nguyệt Hoa Kiếm Tiên lại suy đoán như vậy.
Đây đúng là tình hình thực tế, Vô Ưu quả đều bị Tô Tử Mặc cầm đi.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên thở phào một hơi, yên lòng, lại khẽ cười một tiếng, nói: "Ngược lại là ta suy nghĩ nhiều."
"Sư huynh nếu không có chuyện gì thì ta đi về nghỉ trước."
Mặc Khuynh lạnh nhạt nói.
Câu nói này là đang muốn hạ lệnh tiễn khách.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên tự nhiên hiểu được, nhưng hắn lại không hề rời đi, mà chủ động mời: "Sư muội, Dương sư đệ của nội môn trọng thương ngã gục, không chống đỡ được rồi bao lâu, chúng ta cùng đi xem đi."
"Dương sư đệ ?"
Mặc Khuynh có chút nghi hoặc, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng.
"Tiếp tục giả vờ đi, ta lại muốn xem xem, ngươi còn có thể giả vờ bao lâu!"
Trong lòng Nguyệt Hoa Kiếm Tiên cười lạnh một tiếng, nhưng lại cười nói: "Chính là Dương Nhược Hư sư đệ."
"Hắn sao ?"
Mặc Khuynh nhẹ chau lông mày cao, lắc đầu nói: "Sư huynh đi thôi, ta không đi được."
Trong suy nghĩ của nàng, mình và Dương Nhược Hư chỉ là đồng môn bình thường, lại chưa quen thuộc, cũng không cần thiết đi xem.
Càng huống chi, Tô sư đệ đã đưa Vô Ưu quả qua đó, Dương Nhược Hư sẽ không có nguy hiểm gì.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên vốn chỉ muốn đi cùng Mặc Khuynh tiên tử tới chỗ Dương Nhược Hư để xem hắn vùng vẫy giãy chết, lại không nghĩ rằng Mặc Khuynh hoàn toàn không có hứng thú.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên thấy Mặc Khuynh có vẻ không quan tâm chút nào đối với an nguy của Dương Nhược Hư, thần sắc không giống giả mạo, trong lòng hắn cũng dâng lên một tia khó hiểu.
"Chuyện gì thế?"
"Chỗ nào xảy ra vấn đề rồi?"
Khi Nguyệt Hoa Kiếm Tiên đang trầm ngâm, lòng có cảm giác, ánh mắt chuyển động, nhìn về phía nội môn thư viện.
Chỉ thấy bên kia mây đen dày đặc, uy áp cuộn trào mãnh liệt, lôi điện lấp lóe.
Trong nội môn thư viện có người độ kiếp!
"Có lẽ là tiểu tử Phương Thanh Vân kia."
Trong lòng Nguyệt Hoa Kiếm Tiên thầm nói, quay đầu nhìn Mặc Khuynh tiên tử, mời: "Sư muội, nội môn có người độ kiếp, chúng ta không ngại đi qua quan sát một phen."
"Ta không đi."
Mặc Khuynh hơi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Một người độ kiếp có gì tốt mà nhìn ?"
Hơn nữa nàng vốn không thích tham gia náo nhiệt, ở chỗ độ kiếp kia khẳng định sẽ có vô số người vây xem, nàng lại càng không muốn hiện thân.
Mặc Khuynh tiên tử cũng không tạm biệt, trực tiếp quay người đi về động phủ của mình, chỉ lưu cho Nguyệt Hoa Kiếm Tiên một bóng lưng.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên nhiều lần mời, đều bị từ chối, cảm giác rất là mất hứng, nụ cười dần dần biến mất.
Đúng lúc này, một đạo lưu quang chạy nhanh đến, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã đi đến trước người Nguyệt Hoa Kiếm Tiên, chính là chân truyền đệ tử của thư viện-Tiếu Ly.
"Sư huynh..."
Tiếu Ly từ xa đã một tiếng.
"Chuyện gì?"
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên nhíu mày hỏi.
"Không có..."
Tiếu Ly thấy Nguyệt Hoa Kiếm Tiên có chút bực bội, do dự một chút.
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên nhìn về phía nội môn thư viện môn, thuận miệng hỏi nói: "Nội môn là ai độ kiếp rồi ? Phương Thanh Vân sao ?"
"Không phải."
Tiếu Ly lắc lắc đầu, chần chờ nói: "Là... Dương Nhược Hư."
Sắc mặt Nguyệt Hoa Kiếm Tiên biến đổi, phong mang trên người bỗng nhiên bạo phát, phóng thích ra ngoài, ánh mắt băng lãnh, nhìn chằm chằm vào Tiếu Ly chậm rãi hỏi: "Là ai ?"
"Dương Nhược Hư."
Tiếu Ly nuốt nước miếng.
"Nguyên thần của hắn bị trọng thương, thế mà còn có thể đột phá độ kiếp ?" m điệu Nguyệt Hoa Kiếm Tiên đột nhiên biến thành cực kỳ bén nhọn.
Tiếu Ly nói: "Nghe nói là dùng Vô Ưu quả, nên nguyên thần khỏi hẳn."
Vô Ưu quả!
Sắc mặt Nguyệt Hoa Kiếm Tiên âm trầm, truy vấn nói: " Vô Ưu quả ở đâu ra? !"
Tiếu Ly nói: "Là Tô Tử Mặc ở nội môn, chính là người ngàn năm trước ngưng tụ cấp mười đạo tâm bậc thang, được tông chủ thu làm ký danh đệ tử, tiến về A Tì Địa Ngục lấy được."
"Là hắn!"
Nguyệt Hoa Kiếm Tiên dần dần híp lại hai mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận