Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1819: Điên cuồng cướp đoạt

Tô Tử Mặc cưỡi Đại Hoàng, chậm chậm đi vào khi rừng rậm này.
Bởi vì cành lá cổ thụ rậm rạp, che khuất bầu trời, trong rừng rậm gần như không có ánh nắng chiếu xuống, chung quanh u ám tĩnh lặng.
Trên mặt đất có không ít chạc cây lá cây phủ kín, bàn chân giẫm lên phát ra một chút tiếng vang xột xoạt, trong hoàn cảnh tĩnh mịch này lại biến thành cực kỳ rõ ràng.
Bước chân Đại Hoàng càng ngày càng chậm.
Chẳng biết tại sao, bên trong khu rừng rậm này tản ra một loại khí tức cực kỳ quỷ dị, làm trong lòng người ta cảm thấy cực kỳ đè nén!
Đoạn Thiên Lương đi theo phía sau Đại Hoàng, sắc mặt tái nhợt, không ngừng đưa mắt nhìn chung quanh, vẻ mặt khẩn trương, trên trán đã chảy ra một tầng mồ hôi hột.
Trong rừng rậm này cực kỳ yên tĩnh, cũng không có hung thú gì.
Nhưng trong lòng Đại Hoàng cùng Đoạn Thiên Lương lại không an lòng!
"Răng rắc!"
Đột nhiên, dưới chân Đoạn Thiên Lương truyền đến một tiếng vang giòn, trong rừng rậm âm u này, tiếng động kia có vẻ cực kỳ chói tai!
Toàn thân Đoạn Thiên Lương cứng đờ, theo bản năng cúi đầu nhìn lại.
Chỉ thấy dưới chân hắn lại giẫm lên một đoạn xương trắng đứt gãy!
Đoạn xương trắng này cũng không biết đã ở đây bao nhiêu năm, chỉ thấy nó cực kỳ yếu ớt, chỉ giẫm nhẹ một cái đã gẫy thành hai đoạn.
Đoạn xương trắng này bị vô số lá cây bao trùm, Đoạn Thiên Lương chỉ tập trung chú ý chung quanh, nên cũng không chú ý tới dưới chân.
"Không sao, không sao."
Đoạn Thiên Lương trấn định tâm thần, cười lớn một tiếng, nhỏ giọng nói, tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng không đi được hai bước, dưới chân hắn lại truyền đến tiếng xương nứt vang!
Hắn lại dẫm lên một đoạn xương trắng rồi!
Sắc mặt Đoạn Thiên Lương có chút thay đổi.
"Lão đại, ngươi chờ một chút."
Đoạn Thiên Lương nhẹ giọng nói, nhìn thoáng qua bốn phía, trong tay bắt pháp quyết, vung ống tay áo, bốn phía đột nhiên nổi lên mấy cỗ gió lốc, cuộn lên lá rụng trên mặt đất.
Những lá rụng kia bắt đầu bay lên, Đoạn Thiên Lương cùng Đại Hoàng thấy được một màn trên đất, bị dọa đến sắc mặt đại biến!
Trong rừng rậm trên mặt đất, từng đống xương trắng phủ kín khắp nơi, dường như nhìn không thấy bờ!
Hí!
Đoạn Thiên Lương hít một ngụm khí lạnh.
Nơi này nguy hiểm đến mức nào, mới có thể có nhiều sinh linh vẫn lạc như vậy!
"Lão... Lão.... Lão đại, chúng ta rút lui đi."
Trong giọng nói của Đoạn Thiên Lương đều đang khẽ run.
Không chờ hắn nói chuyện, Đại Hoàng đã không chịu nổi cảm giác sợ hãi này, dù Tô Tử Mặc không ra lệnh, hắn cũng đã bắt đầu lui lại.
Nhưng hắn chưa đi được mấy bước, đã phát hiện đường lui của mình đã hoàn toàn bị chặn kín rồi!
Những nhánh cây kia vốn không nhúc nhích, lúc này lại giống như có được sinh mệnh vậy, giống như từng linh xà tráng kiện, quấn cùng một chỗ, chặn lại hết đường lui của bọn hắn!
Trên thân những cổ thụ này, đột nhiên tràn ra từng luồng huyết tinh.
Trên vỏ cổ thụ lại dần nổi lên một đường vân như là mạch máu, bên trong là máu tươi màu đỏ chảy xuôi!
"Xong rồi! Mệnh của ta dừng ở đây thôi!"
Vẻ mặt Đoạn Thiên Lương hoảng sợ, mất hết can đảm.
Cổ thụ trong rừng rậm này, lại dựa vào thôn phệ sinh linh để tu hành sinh trưởng!
Ba ngàn thế giới, không thiếu cái lạ.
Trong rừng rậm đứng sừng sững này, những năm gần đây, không biết rõ chúng đã thôn phệ bao nhiêu hung thú.
Hung thú lâm vào trong đó, không thể còn sống đi ra, toàn bộ đều sẽ bị bọn chúng thôn phệ hết huyết nhục tinh khí không còn một mảnh!
Từ đầu đến cuối, Tô Tử Mặc cưỡi trên lưng Đại Hoàng, vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Linh giác của hắn quá cường đại rồi!
Trước khi tiến vào vùng rừng rậm này, hắn đã cảm giác được, chỗ rừng rậm này có gì đó quái lạ.
Tình cảnh trước mắt này cũng nằm trong dự đoán của hắn.
Thấy vô số chạc cây màu xanh biếc đang quấn quanh tới trên người mình, Đoạn Thiên Lương cùng Đại Hoàng, Tô Tử Mặc đột nhiên mở miệng.
"Cỏ cây nhất tộc, tu hành không dễ."
Tô Tử Mặc chậm chậm nói: "Ta không muốn hủy đi đạo hạnh của các ngươi, các ngươi cũng không cần đến làm ta khó xử."
Vô số chạc cây thoáng dừng lại.
Sau đó, giữa những cổ thụ này vậy mà tản ra một cảm xúc giống như đùa cợt!
Ngay cả Đại Hoàng cùng Đoạn Thiên Lương đều có thể cảm thụ được!
Sau một khắc, càng có nhiều chạc cây hơn phá không xông tới, giống như là từng con rắn độc màu xanh biếc, quấn quanh tới Tô Tử Mặc!
"Nếu đã như vậy, thì không nên trách ta."
Tô Tử Mặc nhảy xuống khỏi người Đại Hoàng, hai chân giẫm trên mặt đất, thôi động khí huyết, cả người dường như đã biến mất không thấy gì nữa.
Ở nơi đó lúc này là một gốc thanh liên màu xanh biếc xông lên trời, toàn thân tràn ngập ánh sáng, hừng hực chói mắt!
Trong chốc lát, vô số chạc cây vội dừng lại, giống như đã thấy được chuyện gì cực kỳ đáng sợ, theo bản năng co vào.
"Hút cho ta!"
Tô Tử Mặc thôi động khí huyết, trong hai chân dường như tràn ra vô số sợi rễ, chui vào lòng đất, quấn quanh lên đông đảo cổ thụ, điên cuồng hấp thu sinh mệnh tinh hoa của những cổ thụ kia!
Phải biết rằng Tạo Hóa Thanh Liên là thần minh duy nhất trong thiên địa của cỏ cây nhất tộc.
Lúc trước ở đại lục Thiên Hoang, cường giả Huyết Đằng tộc mong muốn thôn phệ huyết mạch Tô Tử Mặc, cuối cùng lại bị thôn phệ ngược lại.
Những cổ thụ này, còn lâu mới cường đại bằng Huyết Đằng tộc!
Đây là cướp đoạt tinh khí!
Trong cỏ cây nhất tộc, nếu cỏ cây đồng thời sinh trưởng, thì loại nào cường đại cũng sẽ cướp đoạt tinh khí tinh hoa của các cỏ cây khác.
Giống như trồng trọt trong linh điền, linh nông cần thường xuyên nhổ cỏ, chính là vì lo lắng cỏ dại sẽ cướp đoạt tinh khí của Bồi Nguyên thảo cùng Vũ Lâm hoa, ảnh hưởng tới hai loại tiên thảo sinh trưởng.
Mà bây giờ, bên trong phiến rừng rậm này, một gốc Tạo Hóa Thanh Liên cửu phẩm đang điên cuồng hấp thu tinh khí chung quanh, những cổ thụ kia căn bản là không ngăn cản nổi!
Dưới ánh mắt nhìn chăn chú của Đại Hoàng cùng Đoạn Thiên Lương, những nhánh cây mò về bọn hắn đã khô héo trước, sau đó rủ xuống.
Ngay sau đó, những cổ thụ chung quanh cũng đân dần ố vàng, khí tức sinh mệnh đang nhanh chóng trôi qua!
Phiến rừng rậm này vốn giống như là một vùng biển cả u ám.
Nhưng cũng không lâu sau, vùng biển cả này bắt đầu dần dần ố vàng, cuối cùng lan tràn ra toàn bộ rừng rậm!
Trong biển cả khô héo này, chỉ có một mảnh khu vực ở trung tâm nở ra ánh sáng sáng chói!
Nơi đó đang có một gốc Tạo Hóa Thanh Liên đang chập chờn phát sáng!
Đoạn Thiên Lương cùng Đại Hoàng không giống như là tu sĩ trên đại lục Thiên Hoang, căn bản chưa từng nghe qua truyền thuyết vềTạo Hóa Thanh Liên.
Nhưng lúc này, một người một chó cũng đều ý thức được, gốc sen xanh trước mắt này tuyệt đối là tồn tại nghịch thiên!
Trong vài canh giờ, phiến rừng rậm này đã hoàn toàn khô héo.
Tất cả cổ thụ đều Tô Tử Mặc cướp đoạt tinh khí mà chết!
Tô Tử Mặc một lần nữa hóa ra thân hình, phun ra một ngụm khí thật dài.
Hấp thu luyện hóa tinh khí của phiến rừng rậm này, tu vi cảnh giới của hắn cũng có tiến bộ không nhỏ!
Tạo Hóa Thanh Liên quá mức bá đạo.
Nếu hắn không khống chế, mặc cho Thanh Liên chân thân cướp đoạt tinh khí của cỏ cây chung quanh để sinh trưởng tu hành, chỉ sợ toàn bộ cỏ cây ở Long Uyên tinh đều bị hắn thôn phệ!
Đương nhiên, Tô Tử Mặc còn không gây ra thanh thế lớn như vậy.
Đoạn Thiên Lương đã sớm nhìn mà choáng váng.
Đại Hoàng đứng ở một bên, cũng run lẩy bẩy.
Lúc đầu hắn còn suy nghĩ tìm cơ hội chạy trốn.
Nhưng bây giờ, hắn đã đánh mất suy nghĩ này.
Thư sinh thanh tú trước mắt này hoàn toàn chính là một tên ma quỷ, chỉ cần một ý niệm, là có thể luyện hóa hắn, kết cục của hắn chắc sẽ không khác gì những cây khô chung quanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận