Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1093: Trở về Bắc vực

Long Hài cốc.
Từ Tô Tử Mặc và Long Dương đánh xong một trận, không đến một tháng sau, Chúc Long trưởng lão đã ra mặt, phong Tô Tử Mặc là thiếu chủ của Chúc Long nhất mạch, ban tên là —— Long Chúc!
Lại qua nửa năm, Tô Tử Mặc đã hoàn toàn dung nhập vào Long Hài cốc.
Thứ nhất là vì trận chiến kia nửa năm trước giúp hắn dương danh Long tộc, đạt được không ít Long tộc tán thành, đặc biệt là người trong Chúc Long nhất mạch.
Thứ hai, thiếu chủ Chúc Long tộc có địa vị tôn quý, hơn xa những Long tộc khác.
Thứ ba, Tô Tử Mặc đã trở thành đệ nhất Tiềm Long bảng!
Còn có một chuyện là Long Dương đã rơi xuống vị trí thứ hai Tiềm Long bảng, sau khi bị đánh bại, chẳng những không trở mặt cùng Tô Tử Mặc, ngược lại còn rất thân cận với Tô Tử Mặc.
Mỗi khi có người muốn khiêu chiến Tô Tử Mặc, Long Dương đều sẽ chủ động cản lại.
Mà trong nửa năm qua, Long tộc cùng Long Dương giao thủ, đều bị đánh bại.
Ngay cả người thứ hai trên Tiềm Long bảng cũng không đánh bại được thì càng không cần phải nói tới chuyện khiêu chiến đệ nhất Tiềm Long bảng!
Không chỉ là Long Dương, Long Tịch của Ly Long tộc cũng thường xuyên chạy tới khu vực của Chúc Long nhất mạch.
Hơn nữa tính tình dữ dằn cũng thay đổi trở nên ôn nhu rất nhiều, khiến bầy long tấm tắc lấy làm kỳ lạ, không ngừng hâm mộ.
Nhưng Tô Tử Mặc lại cảm thấy có chút không chịu đựng nổi.
Cho dù bộ thân thể này chính là Long tộc chân thân, hắn cũng không có ý định kết làm đạo lữ với Long tộc.
Trưởng lão Chúc Long tộc thúc giục chuyện thông gia, hắn vẫn luon không chịu đồng ý, bị thúc quá phiền lại dứt khoát bế quan không ra.
Trong nháy mắt, mười năm đã trôi qua.
...
Dưới đáy Táng Long Cốc.
Sáng sớm, ánh bình minh vừa chiếu xuống, ánh sáng chiếu xuống trên người một vị tu sĩ tóc đen trong cổ tháp.
Tô Tử Mặc chậm rãi mở hai mắt ra, thở ra một hơi thật dài.
Mười năm trước, hắn mới vừa bước vào Phản Hư cảnh, tái tạo nhục thân.
Mười năm sau, hắn đã tu luyện tới Phản Hư cảnh trung kỳ đỉnh phong!
Tốc độ tu luyện này, có thể nói là tương đương kinh khủng.
Phải biết rằng tu vi cảnh giới càng tu luyện về phía sau, muốn tăng lên lại càng khó khăn.
Lúc trước ở Nguyên Anh cảnh, Tô Tử Mặc tu luyện từ Nguyên Anh sơ kỳ tới Nguyên Anh trung kỳ đỉnh phong, đã tốn ròng rã một trăm năm!
Mà tới Phản Hư cảnh, hắn chỉ dùng mười năm!
Khi ở Nguyên Anh cảnh, Tô Tử Mặc không chỉ tu hành, mà còn phải không ngừng nuôi dưỡng Tạo Hóa Thanh Liên.
Mà bây giờ, Tạo Hóa Thanh Liên đã biến mất, chỉ còn lại một đài sen trụi lủi và năm mươi tư hạt sen, không cần nuôi Nguyền Thần nữa.
Kể từ đó, tốc độ tu vi tăng lên của Tô Tử Mặc đã tăng mạnh!
Thứ hai, khi ở Nguyên Anh cảnh, hắn tu luyện đỉnh cấp công pháp của Tiên Phật nhị môn.
Mà đến Phản Hư cảnh, hắn tu luyện đỉnh cấp công pháp của Tiên Phật Ma ba môn!
Công pháp Ma môn còn tới từ một vị Bán Tổ ma môn.
Trong đó, trong « Đạo Tâm Chủng Ma Kinh » có những kinh nghiệm tâm đắc, căn bản không cần Tô Tử Mặc cảm ngộ.
Thôn phệ trí nhớ của Bán Tổ Ma môn, giống như là thể hồ quán đỉnh, hắn có thể trực tiếp lĩnh ngộ rất nhiều tinh túy áo nghĩa trong bộ ma công này!
Kể từ đó, chỉ mới mười năm trôi qua, hắn đã tu luyện tới Phản Hư cảnh trung kỳ đỉnh phong!
Dừng lại ở cảnh giới này đã một tháng.
Tô Tử Mặc đã dần cảm nhận được bình cảnh.
Tiếp tục bế quan tu hành ở dưới đáy Táng Long Cốc, chỉ sợ có hao phí thêm mười năm, mấy chục năm đều chưa hẳn có thể đột phá bình cảnh này.
Huống chi, hắn tĩnh cực tư động, bây giờ trở về Bắc vực, vừa vặn đi thăm một chút cố nhân ở Bắc vực.
Tạm biệt cùng Viên Bi lão tăng và Quỷ Tóc Đỏ, Tô Tử Mặc rời đi đáy Táng Long Cốc, bay về phía Đại Chu Vương thành.
Lần này, hắn trở về Bắc vực thì không cần tránh né ẩn núp nữa.
Một trận chiến ở Truyền đạo chi địa có ảnh hưởng cực lớn.
Mà sau đó, Đế thị Bán Tổ bị trọng thương, Đại Năng của Hỗn Nguyên Tông vẫn lạc, Hợp Thể Đại Năng của mấy siêu cấp tông môn thua chạy khỏi Táng Long Cốc, đã ảnh hưởng càng lớn đối với toàn bộ Tu Chân giới!
Chí ít, cho đến trước mắt, không có tông môn nào dám lại giơ cao cơ hiệu tru sát dị tộc để nhằm vào hắn.
Cũng không có Pháp Tướng Đạo Quân, Hợp Thể Đại Năng nào dám vượt biên giới tùy tiện xuất thủ đối với hắn!
Ngoại trừ cùng giai chém giết.
Đương nhiên, trong mắt đông đảo tu sĩ, Tô Tử Mặc đã rơi từ trên thần đàn xuống.
Không có Thần Hoàng cốt, mất đi nhục thân, mất đi Tạo Hóa Thanh Liên Tô Tử Mặc trong mắt của quần tu đã không được tính là thiên kiêu nữa!
Cho dù có thể còn sống trở về, cũng chỉ là một bóng dáng phai mờ, không đáng giá nhắc tới.
Lúc này, vẫn chưa có người nào ý thức được, yêu nghiệt từng khiến vô số thiên kiêu run rẩy e ngại đã trọng sinh trở về!
Sau khi tiến vào Đại Chu cương vực, Tô Tử Mặc cũng không sốt ruột, trên đường đi vẫn khong ngứng thăm thú ngắm nhìn non sông tốt đẹp.
Những năm gần đây, Đại Chu được Cơ Dao Tuyết quản lý đã càng ngày càng phát triển hơn trước kia, quốc lực cường thịnh, bách tính an cư lạc nghiệp.
Hơn một trăm năm trước, liên quân ba triều Đại Thương, Đại Hạ, Đại U xâm lấn Đại Chu đã bị Tô Tử Mặc mai táng ở Thương Lang sơn mạch.
Sau chiến dịch này, quốc vận Đại Chu đã bắt đầu cường thịnh!
Trong lòng Tô Tử Mặc cũng cảm thấy cao hứng thay Cơ Dao Tuyết.
Duyên phận giữa hai người vốn không cạn, nhưng cuối cùng lại không thể cùng đi trên một đường.
Cơ Dao Tuyết thân là thiên tử Đại Chu, đương nhiên cần phải khai sáng ra một vương triều cường thịnh, thái bình thịnh thế.
Mà Tô Tử Mặc phải không ngừng tu hành, truy cầu Đại Đạo hư vô phiêu miểu, đuổi kịp bước chân của Điệp Nguyệt!
Dù vậy, ở trong lòng Tô Tử Mặc, Cơ Dao Tuyết cũng có địa vị cực kỳ trọng yếu.
Hắn không quên lúc trước khi hắn còn chưa ngưng khí, ánh mắt Cơ Dao Tuyết nhìn hắn không có bất kỳ khinh thường nào.
Hắn không quên Cơ Dao Tuyết tặng cho hắn khối Thiên Bảo lệnh bài kia.
Hắn càng không quên một trăm năm trước, từng có một nữ tử, hàng năm đều sẽ mặc kệ nguy hiểm để đi tới Táng Long Cốc.
Nếu không có Cơ Dao Tuyết, cơ hội gặp mặt lần cuối giữa hắn và Tô Hồng cũng không có!
Tô Hồng là đại ca hắn.
Lúc trước, Lưu Ly Cung đuổi giết hắn.
Không có dám liên quan gì đến đến, lại càng không dám thu lưu Tô Hồng.
Chỉ có Cơ Dao Tuyết liều chết cứu lấy Tô Hồng, giấu huynh ấy trong Vương thành Đại Chu, một lần giấu chính là hai mươi năm.
Đủ loại tình nghĩa, Tô Tử Mặc đều ghi tạc trong lòng.
Đời này, có lẽ hắn cùng Cơ Dao Tuyết sẽ không có kết quả gì.
Nhưng chỉ cần hắn vẫn còn sống, hắn sẽ bảo vệ nàng cả đời bình an!
Cũng không lâu sau, Tô Tử Mặc đột nhiên dừng chân.
Trên không trung cách đó không xa, có một tầng mây đen tỏa ra oán khí rất nặng nề!
Thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, bay về phía bên kia.
Cũng không lâu sau, hắn đã đến nơi này.
Đây là một thôn trang không lớn không nhỏ, có chừng hơn bốn mươi hộ dân.
Mà lúc này, trên mặt đát ở trong thôn lại có vô số cỗ thi thể nằm ngổn ngang!
Mỗi bộ thi thể đều đã hư thối, trên người mọc đầy nhọt độc, phần bụng vỡ ra, máu tươi từ đó chảy xuôi ra ngoài, sớm đã khô cạn.
Mỗi bộ thi thể đều trừng lớn hai mắt, chết không nhắm mắt, tử trạng thê thảm, nhìn thấy mà giật mình!
Những máu tươi này vậy mà đều là màu đen!
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày, tản ra thần thức, bao phủ phía trên toàn bộ thôn trang.
Trong thôn trang có hơn một trăm nhân khẩu, dù là nam nữ lão ấu, tất cả đều đã chết bất đắc kỳ tử, không còn một người sống!
Mỗi người đều có tử trạng tương tự nhau, trên người mọc nhọt độc, máu biến thành mau đen, phần bụng vỡ ra, giống như là bị con gì xé rách!
Vết này không giống như yêu thú nào đó gây nên.
Nhưng trên thân thể những phàm nhân kia, Tô Tử Mặc cũng không có cảm nhận được khí tức của người tu chân lưu lại.
Những phàm nhân này bị chết một cách rất quỷ dị!
Sắc mặt Tô Tử Mặc âm trầm.
Đây là chuyện ở thế gian, vốn không có quan hệ gì với hắn.
Nhưng nhìn thấy những phàm nhân tay không tấc sắt này, gặp phải tai vạ bất ngờ như thế, trong đầu của hắn không khỏi nhớ tới lúc trước bách tính ở Yến Quốc đã từng gặp kiếp nạn.
Cảnh tượng như vậy, càng khiến hắn kiên định muốn lập đạo!
Bạn cần đăng nhập để bình luận