Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 3107: Người không như cũ

Cùng đi ra với Long Nhiên, có Long Ly, Ly Long Vương.
Còn có Long Giới Chi Chủ mới, Băng Sương Long Đế.
Lại thêm một vị cường giả Đế Quân, hơn nữa là Long Giới Giới Chủ đến!
Mặc dù trải qua trận đại chiến giữa Long và Phượng, Long Giới tổn thất nhiều nguyên khí, đã suy bại, nhưng chiến lực của Long tộc, vẫn không có ai dám khinh thường!
Tới tận lúc này, Thạch Khuyết Tiên Vương vẫn có chút không hiểu.
Cường giả của nhiều giới diện xuất hiện như vậy, chỉ là vì hai Chân Linh tới từ Thiên Hoang Đại Lục, chuyện này thực sự là có chút không chân thực.
Nhìn vẻ mặt của những vị Đế Quân, Giới Chủ này, giống như là cũng không biết Tô Tiểu Ngưng và Dạ Linh!
Đến tột cùng là ai, có năng lực lớn như vậy, có thể triệu tập cường giả của những siêu cấp giới diện này tới?
Ngay lúc Thạch Khuyết Tiên Vương còn đang nghi hoặc, ở sau lưng bọn Long Nhiên, lại có hai bóng người đi ra.
Trong đó có một vị tóc đen áo bào màu xanh, mặt mày thanh tú, nhìn giống như là một thư sinh.
Một người khác người mặc đạo bào màu xám, mặt trắng không râu, trong tay cầm một cây quạt xếp, ánh mắt linh động, nhìn loạn bốn phía.
Tô Tiểu Ngưng nhìn thấy vị nam tử mặc áo xanh kia, trong nháy mắt hốc mắt đã đỏ lên, nước mắt rơi như mưa, môi đỏ hơi mở ra, khẽ gọi một tiếng: "Ca!"
Nhớ nhung, khốn khổ, gian nan, bi thương, uất ức trong những năm này. . . Đủ loại tình cảm, đều ở bên trong tiếng gọi này.
Huynh muội hai người bước vào tu hành, một đường long đong, trải qua mưa gió, sau khi từ biệt từ trên Thiên Hoang Đại Lục, cuối cùng lại trùng phùng vào lúc này.
Tô Tử Mặc nhìn thấy Tiểu Ngưng, bên trong đôi mắt hiện lên sự ấm áp.
Huynh muội bọn họ vốn có 3 người.
Mà mỗi một lần hai người trùng phùng, không khỏi sẽ nhớ đến đại ca Tô Hồng đã từng bảo vệ bọn họ một đường trưởng thành.
Tô Hồng từng ở trước mặt Tô Tử Mặc mất đi, khi đó, hắn bất lực.
Hắn sẽ tuyệt đối không để cùng loại bi kịch, xảy ra ở trên người Tiểu Ngưng.
Ở trong lòng Tô Tử Mặc, mặc kệ là Tiểu Ngưng tu luyện tới cảnh giới nào, từ đầu đến cuối đều là tiểu cô nương thích quấn ở bên cạnh hắn, vĩnh viễn chưa trưởng thành kia.
"Đại ca!"
"Mau tới đây, chỉ chờ ngươi thôi á!"
Bọn Lão Hổ nhìn thấy Tô Tử Mặc, cũng lộ ra vẻ mặt kích động, lớn tiếng gọi.
Thấy cảnh này, chẳng biết tại sao, trong đầu Thạch Khuyết Tiên Vương, đột nhiên hiện lên một suy nghĩ kỳ quái.
Có lẽ, tu sĩ mặc áo bào màu xanh này, mới là mấu chốt?
Nhưng rất nhanh, hắn đã phủ định ý nghĩ này.
Người này nhìn qua chỉ là Động Thiên đại thành, cảnh giới còn thấp hơn hắn một bậc, làm sao có thể triệu tập những siêu cấp đại giới này ra mặt giúp hắn.
"Người này nhìn có chút quen mắt a."
Nhưng ngay lúc này, trong đám người bên phía Đan Tiêu Cung, có người nhỏ giọng nghị luận.
"Ta nhớ ra rồi, năm đó ở trên Cửu Tiêu Đại Hội, ta từng gặp hắn một lần, hắn là Tô Tử Mặc của Càn Khôn Thư Viện!"
"Là Tạo Hóa Thanh Liên kia à? Ta nghe nói hắn bị Tông chủ của Thư Viện đuổi giết, chạy vào trong Đế Mộ, đã người chết đạo tiêu tan."
"Không đúng, người này là Tô Trúc của Kiếm Giới, ta từng gặp hắn ở Phụng Thiên Giới!"
Một vị Chân Linh trầm giọng nói: "Năm đó ở trong Tà Ma Chiến Trường, ta từng tận mắt nhìn thấy, người này lúc còn là Không Minh Kỳ, một mình đánh ngã hơn 20 vị Vô Thượng Chân Linh, ấn tượng quá sâu!"
Tô Tử Mặc?
Tô Trúc?
Thạch Khuyết Tiên Vương nhíu chặt lông mày, cảm thấy đau đầu.
Nghe được cái tên Tô Trúc này, Vân Trúc chỉ cười cười, ánh mắt nhìn Tô Tử Mặc có chút phức tạp.
Hoang Võ Đế Quân, Huyết Điệp Yêu Đế từng công khai xuất hiện, dắt tay nhau tung hoành 3000 giới, đánh đâu thắng đó, nàng tự nhiên là đã sớm nghe nói chuyện này.
Trong lòng Vân Trúc cũng biết, nàng tuy là Thư Tiên, nhưng so sánh với Huyết Điệp Yêu Đế, lại là xa xa không kịp.
Huống chi, từ chỗ Đào Yêu biết được, Tô Tử Mặc và Huyết Điệp Yêu Đế đã sớm quen biết từ lâu.
Thậm chí Tô Tử Mặc bước vào tu hành, có thể đi đến một bước này, nguyên nhân rất lớn, đều là muốn đuổi theo bước chân của Huyết Điệp Yêu Đế.
Duyên phận giữa nàng và Tô Tử Mặc, cũng chỉ có thể dừng ở đây.
"Áo không còn mới, người không như cũ."
Vân Trúc cúi đầu, cười nhạt một tiếng.
Có lẽ là do đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, đã nhìn thấu chuyện nhi nữ tình trường, đối với việc này, nàng cũng hiểu rất rõ.
Coi như hai người có duyên không phận, Tô Tử Mặc ở trong lòng nàng, cũng khác biệt so với những người khác.
"A? Vị đạo sĩ kia, không phải là người của Thiên Hoang Đại Lục chúng ta hay sao?"
"Đúng, gọi là gì nhỉ, là một người kể chuyện."
Lão Hổ thấy người đi theo Tô Tử Mặc kia có chút quen mắt, cất lời nghị luận.
Dạ Linh liếc mắt một cái, đã nhận ra thân phận của người này, nói: "Đó là Lâm Huyền Cơ."
Lúc trước, Lâm Huyền Cơ, Tô Tử Mặc, Dạ Linh từng ở trong cấm địa của Long tộc trên Thiên Hoang, ăn một quả trứng rồng.
Đương nhiên, phần lớn đều bị Tô Tử Mặc và Dạ Linh ăn, Lâm Huyền Cơ chỉ liếm được một chút dư thừa.
Về sau, Lâm Huyền Cơ còn có ý định với hắn, muốn bắt cóc hắn!
Tô Tử Mặc tới hơi chậm một chút, là bởi vì trên đường gặp được Lâm Huyền Cơ, bị trì hoãn một lát.
Lâm Huyền Cơ vốn ở Càn Khôn Thư Viện.
Theo như lời hắn nói, có ngày hắn xem thiên tượng, thấy thần tinh mọc lên ở phương đông, khí trùng Đẩu Ngưu, tuế tinh suy thoái, đã biết được Đan Tiêu Tiên Vực tất sẽ có đại họa, thế là bấm ngón tay tính toán. . .
Lâm Huyền Cơ ba hoa miệng lưỡi ở trước mặt Tô Tử Mặc, nước bọt bay loạn, nếu không phải là Tô Tử Mặc ngắt lời hắn, không biết hắn sẽ nói đến năm nào tháng nào nữa. . .
Sau khi bị Tô Tử Mặc đánh gãy, Lâm Huyền Cơ liếm môi, vẫn còn có chút chưa thỏa mãn.
Mặc kệ là như thế nào, Lâm Huyền Cơ có thể tính được hành trình của bọn họ, hơn nữa còn có thể ở giữa đường tìm thấy bọn họ, quả thật là có chút thủ đoạn.
Nói tới chuyện này, Lâm Huyền Cơ có chút đắc ý.
Lâm Huyền Cơ chạy tới, chào hỏi mọi người, sau khi nhìn thấy Linh Lung Tiên Vương, đột nhiên biến sắc.
Linh Lung Tiên Vương từng nghe thấy Tô Tử Mặc đề cập qua về người này, lúc này đang giống như cười mà không phải cười nhìn hắn.
"Lâm Huyền Cơ bái kiến Linh Lung sư tổ!"
Lâm Huyền Cơ đi tới trước mặt Linh Lung Tiên Vương, cúi đầu bái.
"Mau đứng dậy đi."
Linh Lung Tiên Vương tranh thủ hắn đỡ dậy, cười nói: "Ngươi cũng đã là Động Thiên Tiên Vương, đã đến thượng giới, không cần phải quan tâm bối phận dưới hạ giới nữa."
Lâm Huyền Cơ tu luyện công pháp đặc thù, đông đảo cường giả ở đây, nhưng không có bao nhiêu người có thể nhìn thấu tu vi của hắn.
Không nghĩ tới, bị Linh Lung Tiên Vương liếc mắt đã nhìn ra!
Lâm Huyền Cơ có thể tu luyện nhanh như vậy, cũng là bởi vì Huyền Lão không giữ lại chút nào truyền dạy.
"Ngươi chính là người kể chuyện đời này của Huyền Cơ Cung đi."
Linh Lung Tiên Vương cười hỏi.
"Đúng vậy!"
Lâm Huyền Cơ gật gật đầu, nói: "Sao Linh Lung sư tổ biết được?"
Linh Lung Tiên Vương cười nói: "Nhìn ngươi nói nhiều như vậy, đoán chừng là không có chỗ kể chuyện, nhịn gần chết rồi đi."
"Linh Lung sư tổ thật sự là thần cơ diệu toán, anh minh thần võ, thông minh hơn người, liệu sự như thần. . ."
Lâm Huyền Cơ mở miệng chính là không ngừng nịnh hót, thiên hoa loạn trụy.
Linh Lung Tiên Tử nghe được đều hơi đỏ mặt, tức giận quát: "Dừng lại!"
Lâm Huyền Cơ ho nhẹ một tiếng.
Kỳ thật, thật sự là Linh Lung Tiên Vương đã nói trúng, những năm gần đây, hắn đều nghẹn sắp điên rồi!
Tiếp nhận truyền thừa của Huyền Lão, trở thành trưởng lão thứ mười của Càn Khôn Thư Viện, không thể tùy tiện xuất đầu lộ diện, chớ nói chi là đi khắp nơi kể chuyện.
Huyền Lão bị Tông chủ của Thư Viện đánh trọng thương, lại truyền thụ đạo pháp cho hắn, tinh lực bị tiêu hao rất nhiều, tuổi thọ đã không còn nhiều.
Lâm Huyền Cơ lại không dám nói với Huyền Lão, sợ Huyền Lão không chịu nổi, bị mình lải nhải chết. . .
Thế là, những năm gần đây, Lâm Huyền Cơ kìm nén đến mức tương đối khó chịu.
Lần này rốt cục mượn cơ hội Thần Tiêu Tiên Vực tổ chức Đại Hội Vạn Năm, Càn Khôn Thư Viện khởi hành tiến về tham gia, mới thừa cơ chạy tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận