Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2243: Một đao thông thần

Một trăm vị Địa Tiên cường giả đồng thời tiến hành quyết đấu, chia làm bảy vòng, cuối cùng xác định xếp hạng Địa bảng.
Đây là quy tắc hiệu suất cao nhất, tương đối hợp lý.
Có thể tránh cho thiên kiêu yêu nghiệt có lực chiến đấu hàng đầu sớm gặp nhau, dẫn đến một người bị loại, thứ tự không chính xác.
Giống như xếp đệ nhất cùng thứ hai ở đấu vòng loại, rất khó gặp nhau ở mấy vòng trước.
Tạ Linh nhẹ điểm đầu ngón tay, khuấy động ra từng tia chân nguyên, chui vào trên mặt đất trong sân rộng.
Ầm ầm!
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, chỉ thấy trong sân rộng lớn kia, có năm mươi khối đá xanh ngay ngắn chỉnh tề từ từ dâng lên, lơ lửng ở giữa không trung.
Khối đá xanh vuông vức to lớn này là chiến trường để Địa Tiên tranh đấu, hoàn toàn đủ chỗ.
"Chư vị chuẩn bị một chút, dựa theo số thứ tự đá xanh tương ứng trên chiến trường, có thể trèo lên tranh đấu."
Tạ Linh cất giọng nói.
Ở giữa mỗi một tảng đá xanh đều có một con số.
Viết 'Nhất', chính là tiên trận của trận chiến đầu, do Địa Tiên đứng đầu đấu vòng loại cùng người thứ một trăm, tranh đấu trên chỗ đá xanh này.
Thứ hạng của Tô Tử Mặc là sáu mươi tám, sẽ quyết đấu cùng Địa Tiên xếp thư ba mươi ba, ở trên chiến trường đá xanh thứ ba mươi ba.
Nhắc tới cũng trung hợp, đối thủ của hắn là người của Tiết gia từng giao thủ trên đường dài vương thành- Đậu Uyên.
Lần lượt từng bóng người thả người nhảy lên, đứng vững trên chiến trường đá xanh, đại chiến chạm một cái sẽ lập tức bùng nổ.
"Trong bài danh chiến, tu sĩ sẽ không bị quá nhiều quy tắc hạn chế, có thể vận dụng pháp bảo, phù lục, đan dược, cũng có thể đấu sinh tử!"
Tạ Linh trầm giọng nói: "Chỉ là nếu đối phương rời khỏi trên tảng đá thì không thể lại ra tay truy giết."
Đối với những việc này, đông đảo tu sĩ sớm đã biết được.
Nếu rời đi phạm vi đá xanh, còn có người động thủ, rất nhiều Thiên Tiên ở đây, bao gồm cả Tạ Linh đều có thể ra tay ngăn cản.
"Bài danh chiến Địa bảng, chính thức bắt đầu!"
Tạ Linh thấy trên chiến trường đá xanh, một trăm Địa Tiên đã đến đủ, thì khẽ quát một tiếng.
Oanh! Oanh! Oanh!
Đương! Đương! Đương!
Tạ Linh vừa mới nói xong, trên hơn ba mươi chiến trường đá xanh trong nháy mắt bộc phát đại chiến, thần thông pháp bảo va chạm liên tiếp vang lên, đinh tai nhức óc!
Mặc dù là bài danh chiến, cũng là có cơ chế giống đấu vòng loại.
Chỉ cần thua một ván là sẽ không có cơ hội tiến vào vòng thứ hai.
Cho nên, mỗi một tu sĩ đều cố gắng dốc hết sức.
Mà khi đại chiến vừa mới bộc phát, có một chiến trường đã phân ra thắng bại.
Tiên trận đầu tiên.
Phong Ẩn chỉ dùng một chiêu đã đánh bay Địa Tiên thứ một trăm từ trên chiến trường đá xanh, thậm chí đối phương không có kịp phản ứng!
Thân pháp tốc độ của Phong Ẩn nhanh đến kinh người!
Đối với một màn này, đám người xem cuộc chiến cũng không ngạc nhiên chút nào, đều âm thầm gật đầu.
Không ít tu sĩ đều chuyển động ánh mắt, bọn hắn không nhìn về phía chiến trường thứ hai, chiến trường thứ ba, mà nhìn tới chiến trường thứ ba mươi ba.
Hai người trên chiến trường này cũng không trực tiếp giao thủ.
Đầu tiên Đậu Uyên nhẹ chắp tay, nói: "Tô đạo hữu, lực chiến đấu của tại hạ khẳng định là không sánh bằng ngươi. Chỉ là dù thắng hay bại, đều sẽ có xếp hạng, tại hạ chỉ có thể dốc toàn lực chiến một trận, xin hãy tha lỗi."
Đậu Uyên cũng tận mắt nhìn thấy trận đại chiến kinh thiên trong Cửu Trọng Thiên kia.
Hắn biết rõ nếu Tô Tử Mặc ở trạng thái đỉnh phong, hắn hoàn toàn không phải là đối thủ, mà bây giờ, hắn có một cơ hội thủ thắng.
"Tới đi."
Vẻ mặt Tô Tử Mặc lạnh nhạt.
Mặc dù biết rõ Tô Tử Mặc đang rơi vào trạng thái suy yếu, hắn cũng không dám khinh thường, bàn tay vỗ lên trên túi trữ vật, lập tức rút ra bản mệnh pháp bảo của chính mình!
Trong tay hắn cầm một thanh trường đao lóe ra hàn quang lạnh thấu xương, trên thân đao khắc đường vân huyền diệu, khí tức lăng lệ cường thịnh.
Pháp bảo Địa giai Tiên thiên!
Địa Tiên có tư cách tham gia bài danh chiến, gần như trong tay mỗi người đều có một pháp bảo Địa giai tiên thiên!
Một số Địa Tiên đến từ tông môn thế lực Thiên cấp, xuất thân bất phàm, có lẽ không chỉ có một kiện.
Giống như là Xích Hồng quận chúa, chỉ là pháp bảo Địa giai tiên thiên đã có tới ba kiện!
Có hai kiện đến từ Viêm Dương tiên quốc, còn một kiện đến từ Càn Khôn thư viện.
Đậu Uyên tế ra bản mệnh pháp bảo, lại đồng thời bóp nát một tấm phù lục hộ thân, ở bên thân hắn, trong nháy mắt hình thành một màn chắn dày đặc phù văn.
Oanh!
Vừa mới làm xong hai việc này, chỉ thấy Tô Tử Mặc đạp mạnh chân xuống đá xanh, bên tai Đậu Uyên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Sau một khắc, Tô Tử Mặc đã đi tới gần!
Dù không sử dụng bất kỳ thân pháp bí thuật nào, chỉ dựa vào lực lượng nhục thân, tốc độ bộc phát ra cũng cực kỳ đáng sợ!
Bạch!
Vẻ mặt Đậu Uyên bình tĩnh, quát lớn một tiếng, vung trường đao trong tay chém tới Tô Tử Mặc.
Một đao này có lực lượng vô cùng lớn, bắn ra khí thế cực kỳ cương mãnh!
Cùng một thời gian, đường vân trên thân đao đột nhiên sáng lên, nở ra ánh sáng rực rỡ vô cùng sáng chói, giống như mặt trời chói chang chiếu vào hai mắt Tô Tử Mặc!
Đao này tên là Manh Đao, đường vân trên thân đao dùng nguyên khí thôi động thì sẽ nở rộ ra tia sáng chói mắt trong lúc chiến đấu.
Đối thủ không có phòng bị, sẽ xuất hiện trạng thái mù ngắn ngủi.
Chỉ là ngũ giác của Thanh Liên chân thân quá mạnh.
Huống chi trong hai mắt Tô Tử Mặc lại dung hợp hai đại thần thạch.
Tia sáng từ Manh Đao đối với hắn hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng nào.
Tô Tử Mặc chẳng thèm nháy mắt lấy một cái, chỉ nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, cuốn lấy Manh Đao rồi giật mạnh!
Ông!
Manh Đao rung động không ngừng, giống như đang rên rỉ.
Trong lòng Đậu Uyên kinh hãi, lòng bàn tay đau xót, bàn tay không cầm nổi Manh Đao nữa, thanh đao đã bị Tô Tử Mặc dùng tay không kéo lấy!
Bạch!
Sau khi Tô Tử Mặc đoạt được đao, trở tay đâm một đao, chém rụng xuống tới!
Ra tay đoạt đao, thuận thế chém lại, tất cả động tác liền mạch như nước chảy mây trôi, không có chút cảm giác vướng víu nào.
Giống như Đậu Uyên tự đưa trường đao trong tay cho Tô Tử Mặc vậy.
Soạt!
Một ánh đao thoáng hiện, giống như sóng lớn vỗ bờ, lại như thủy triều cuồn cuộn, khí thế to lớn!
Hào quang rực rỡ.
Trước mắt Đậu Uyên đã không nhìn thấy thân đao cùng Tô Tử Mặc nữa.
Chỉ có thủy triều cao tới ngàn trượng, thanh thế doạ người, bộc phát ra từng tiếng gào thét, hung tợn đập tới đây, đụng trên người hắn!
Oanh! Oanh! Oanh!
Từng đợt thủy triều nối liền, mãnh liệt không ngừng!
Đậu Uyên không chỉ mù, ngay cả ngũ giác của hắn đều đã hạ thấp tới cực hạn.
Dường như hắn đã rơi vào thủy triều mênh mông cuồn cuộn ngất trời, dù có vô số thần thông bí pháp, mặc dù có ngàn vạn thủ đoạn cũng không thể tự khống chế, chỉ có thể chìm nổi theo thủy triều!
"Dao pháp như thế... Đúng là rất kinh diễm!"
"Không ngờ tên đệ tử thư viện này còn có thủ đoạn này, chưa từng nghe nói trong thư viện có đao pháp thượng thừa gì?"
"Một Đao Thông Thần sao? !"
Hàm nghĩa của Một Đao Thông Thần chính là lực lượng một đao này có thể chống đỡ lại thần thông!
Những tu sĩ xem cuộc chiến đều truyền đến từng tiếng thán phục.
Chỉ là Đậu Uyên đều không nghe được những âm thanh này.
Ba!
Đột nhiên, toàn thân Đậu Uyên chấn động, giật mình tỉnh lại.
Thủy triều cao ngất trước mắt đã hoàn toàn biến mất không còn nữa, tất cả giống như chỉ là ảo giác.
Mà hắn đã rơi xuống từ trên chiến trường đá xanh, ngã trên mặt đất, phù lục hộ thân trên người không biết đã vỡ vụn từ bao giờ.
Bại.
Không chút bất ngờ nào.
Tranh!
Đúng lúc này, một đạo hàn quang lóe lên, chui vào mặt đất trước người hắn.
Là Tô Tử Mặc tiện tay ném Manh Đao trước người hắn.
"Ai."
Ánh mắt Đậu Uyên phức tạp, rút Manh Đao, hơi hơi chắp tay với Tô Tử Mặc, nói: "Đa tạ đạo hữu thủ hạ lưu tình."
Nói xong, Đậu Uyên lui về phía sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận