Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1189: Thôi diễn Võ Đạo

"Sau chuyện ngày hôm này, có lẽ Bắc vực sẽ được yên tĩnh một đoạn thời gian."
Lão Tiên Hạc cảm khái một tiếng.
Tô Tử Mặc và Huyền Vũ Đạo Quân đánh xong một trận, một số thượng môn đại tộc như Tinh Nguyệt Tông, Hỏa Vân cốc đã biểu thị sẽ không còn so đo ân oán ngày xưa nữa.
Mà bây giờ, sáu Hợp Thể Đại Năng đã thân vẫn đạo tiêu, tin tức này không bao lâu sau sẽ truyền khắp toàn bộ Bắc vực, các thượng môn thế gia hẳn là cũng sẽ an tĩnh lại.
"Những năm gần đây, Bắc vực luôn rung chuyển bất an, chư hầu cùng xuất hiện, chiến hỏa không ngừng."
Tô Tử Mặc nói: "Sau đó lại trải qua họa vu cổ, tam đại vương triều bị lật đổ, Bắc vực đã tổn thương nguyên khí nặng nề, hy vọng có thể có một khoảng thời gian yên tĩnh lại để nghỉ ngơi lấy sức."
"Tử Mặc, sau này có tính toán gì ?"
Cơ Dao Tuyết hỏi.
"Đúng vậy a, Huyền Vũ đã chết, món nợ máu của mười ba thành Yến địa đã báo, cũng coi như giải quyết xong một tâm nguyện. Ca, sau này huynh định làm gì?" Tiểu Ngưng cũng phụ họa hỏi.
Lão Tiên Hạc cười nói: "Không bằng theo ta về Phiếu Miểu Phong, hơn một trăm năm trước, ngươi sợ liên luỵ tông môn nên bị ép rời đi, bây giờ có thể trở về rồi."
"Tốt!"
Niệm Kỳ vội vàng gật đầu nói.
Tô Tử Mặc trầm ngâm không nói.
"Hay là theo chúng ta đi Yêu vực!"
Hầu tử nhếch miệng nói: "Lần này đi ra, Linh Hổ dùng Phong Yêu Đồ, gần như đã mang hết đám yêu thú ở Khiếu Nguyệt Sơn tới đây! Chúng ta đi Yêu vực Cuồng Sư Lĩnh ở Bắc vực cũng có thể chiếm núi làm vương, làm lĩnh chủ một phương!"
"Lĩnh chủ một phương?"
Linh Hổ lắc lắc đầu, bĩu môi, cao giọng nói: "Lần này huynh đệ chúng ta tề tụ, kiểu gì cũng phải lăn lộn ra làm một bá chủ chứ!"
"Không sai!"
Lần này, hầu tử lại không có đả kích Linh Hổ.
Cơ Dao Tuyết cười mà không nói.
Dù là ở Cuồng Sư Lĩnh hay ở Phiếu Miểu Phong, tóm lại vẫn ở Bắc vực.
Chỉ cần ở Bắc vực, cơ hội để bọn hắn gặp mặt chắc chắn sẽ có.
Từ đầu đến cuối Tô Tử Mặc đều không có trả lời, ánh mắt nhìn qua một chỗ, lâm vào trầm tư.
Hồi lâu sau, hắn mới áy náy cười một tiếng, nói: "Ta phải đi một nơi khác, rời đi một đoạn thời gian."
"A! Đi thì sao? Nguy hiểm sao ?"
Vẻ mặt Tiểu Ngưng đầy lo lắng, vội lên tiếng hỏi.
"Không sao."
Tô Tử Mặc cười nói: "Nơi đó không có người ngoài, cực kì an toàn."
Dừng lại một chút, Tô Tử Mặc hít sâu một cái, ánh mắt kiên định, chậm rãi nói ràng: "Có một việc đã đến lúc hoàn thành rồi!"
"Cái gì ?"
Đám người theo bản năng hỏi.
"Thôi diễn võ đạo!"
Tô Tử Mặc chậm rãi gằn rõ từng chữ.
Trong lòng mọi người đều chấn động.
Bọn hắn đều biết rõ đạo tâm của Tô Tử Mặc.
Hoang Võ lập đạo, bố võ thương sinh, tám chữ này, toàn bộ Tu Chân giới đều rõ ràng!
Nhưng mọi người càng hiểu rõ là con đường này gian nan đến mức nào!
Đây là đang mở ra một con đường mà tiền nhân chưa bao giờ đi qua!
Thôi diễn ra đạo và pháp thuộc về riêng mình!
"Việc này quá khó khăn."
Dạ Linh hiếm khi lên tiếng, lúc này cũng khẽ lắc đầu rồi nói.
Từ xưa đến nay, có bao nhiêu tiên hiền cường giả đã nếm thử việc này, dù hao hết thọ nguyên vẫn không có thu hoạch!
Mà Tô Tử Mặc chỉ là Phản Hư cảnh.
"Đúng vậy."
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Cho nên chuyến đi này, ta cũng không biết rõ lúc nào mới có thể trở về."
"Công tử muốn đi đâu ?"
Niệm Kỳ hỏi nói.
"Truyền đạo chi địa!"
Tô Tử Mặc trầm giọng nói: "Ta lại muốn tới truyền đạo chi địa, nơi đó còn có rất nhiều truyền thừa thời Thượng Cổ mà ta còn chưa lĩnh ngộ. Đạt được những truyền thừa khác, dung hợp đời này, những gì đã từng nhìn thấy, nghe thấy, học được, nhận thấy, ngộ ra, ta sẽ dùng tất cả khả năng để thôi diễn võ đạo!"
Đây là kết quả sau khi Tô Tử Mặc nghĩ sâu tính kỹ.
Bây giờ tu vi của hắn đã là Phản Hư cảnh viên mãn.
Mà truyền đạo chi địa là không gian tự thành, trong đó có rất nhiều phong ấn, nếu hắn bước vào Pháp Tướng cảnh thì không thể tiến vào bên trong.
Hiện nay là cơ hội cuối cùng!
Lần này, đám người không thuyết phục cũng không ngăn cản.
Đây là đạo tâm của Tô Tử Mặc.
Là việc hắn phải đi hoàn thành!
"Huynh đệ chúng ta thật vất vả mới gặp được nhau, giờ lại muốn tách ra."
Linh Hổ có chút buồn bực.
"Lại không phải đi nơi nào nguy hiểm địa phương, sớm muộn gì vẫn có thể gặp lại."
Hầu tử lại rất thoải mái, nói: "Vậy chúng ta sẽ đi Cuồng Sư Lĩnh dạo một vòng, nếu tâm tình tốt thì chiếm núi làm vương, ở một đoạn thời gian. Chờ ngươi đi ra, đi Cuồng Sư Lĩnh tìm chúng ta, trực tiếp nhắc tên của chúng ta, khẳng định sẽ dễ dùng!"
"Tốt."
Tô Tử Mặc cười một tiếng, quay đầu hỏi: "Tiểu Ngưng có tính toán gì ?"
"Ở lại Bắc vực một thời gian, nhìn xem họa vu cổ còn lưu lại hậu họa gì không."
Tiểu Ngưng kéo cánh tay Cơ Dao Tuyết, nói: "Vừa vặn ở bên Dao Tuyết tỷ tỷ, nếu là Bắc vực vô sự, ta sẽ về Đan Dương Môn nhìn xem."
"Tính ra đã hơn một trăm năm ngươi không trở về rồi, cũng nên trở về nhìn xem."
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Đại Chu đã thu phục được cả tam đại vương triều, chính sự rất bận rộn, Cơ Dao Tuyết tự nhiên sẽ ở lại Đại Chu.
Niệm Kỳ trở về Phiếu Miểu Phong.
Đám người đã định đi hướng, trong nháy mắt đã quyết định ra nơi sắp đến.
"Công tử."
Đúng lúc này, một giọng nói rụt rè vang lên.
Đám người theo tiếng kêu nhìn lại.
Chỉ thấy bên trong đám người có một đồng tử để tóc trái đào đang nhìn Tô Tử Mặc, gương mặt đỏ bừng, giống như có chút khẩn trương, nắm góc áo, nhỏ giọng hỏi: "Ta, ta đi nơi nào nha ?"
"Tiểu Đào Yêu đương nhiên là theo chúng ta đi rồi!"
Thanh Thanh bóp gương mặt trắng nõn nà của Đào Yêu một chút, cười nói: "Ngươi là yêu mà, đi theo chúng ta lăn lộn, mang ngươi ăn ngon uống sướng!"
Sắc mặt Đào Yêu càng đỏ, nhưng không lên tiếng.
Tô Tử Mặc mỉm cười, hỏi: "Ngươi muốn đi đâu ?"
"Ta, ta có thể đi theo công tử, đi truyền đạo chi địa không ?" Đào Yêu nháy đôi mắt trong veo như nước, vẻ mặt tràn đầy mong đợi hỏi một câu.
"Không được."
Tô Tử Mặc lắc đầu.
Cũng không phải tâm hắn hung ác, mà là truyền đạo chi địa có ý chí của Đại Năng tồn tại.
Đào Yêu đi vào đó, khí huyết pháp lực bị áp chế, hoàn toàn không có ích đối với hài đồng này.
Mà địa phương hắn muốn đi còn là một chỗ cấm địa trong truyền đạo chi địa, người khác căn bản không vào được!
"A."
Đào Yêu hơi thất vọng.
Tô Tử Mặc nói: "Nếu không, ngươi theo mấy người Thanh Thanh đi Cuồng Sư Lĩnh?"
Đào Yêu hơi nghiêng đầu, giống như đang nỗ lực tự hỏi.
Sau nửa ngày, hắn hỏi: "Ta nếu là rời đi, những gia gia nãi nãi, thúc thúc thẩm thẩm ở Bình Dương trấn kia, ai đến bảo vệ bọn hắn chứ ?"
Nghe được vấn đề này, ánh mắt Tô Tử Mặc nhìn Đào Yêu cũng nhu hòa hơn.
"Không có người."
Tô Tử Mặc lắc đầu.
"Vậy ta vẫn ở lại đây đi! Ở lại Bình Dương trấn!"
Đào Yêu nói nghiêm túc nói.
Thanh Thanh nói ràng: "Thế nhưng là ngươi sẽ rất cô đơn, chỉ có một mình ngươi làYêu tộc."
"Không biết."
Đào Yêu lộ ra nụ cười thuần khiết, nói: "Những gia gia nãi nãi trong trấn, đối với ta khá tốt, bọn hắn cũng không sợ ta, còn nói với ta thật nhiều chuyện trước kia của công tử đâu!"
Những lão nhân ở Bình Dương trấn đều rất cảm kích đối với Tô gia, đối với Nhị công tử Tô gia.
Khi Tô Hồng là Yến vương đã bảo vệ Bình Dương trấn, để nơi đây không bị chiến hỏa quấy nhiễu.
Càng về sau, khi liên quân ba triều xâm lấn, Nhị công tử Tô gia lại hiện thân, chôn liên quân ba triều ở Thương Lang sơn mạch, ở trong trấn đã trấn sát rất nhiều Nguyên Anh Chân Quân đuổi theo tới đây!
Một màn kia có không ít người nhìn thấy.
Trong đó một số đứa bé còn sống đến bây giờ, cũng đều hơn một trăm tuổi, chính là những lão nhân ở Bình Dương trấn này.
Bọn hắn thậm chí còn mơ hồ đoán được Bình Dương trấn có thể bình yên vô sự trong thời loạn thế này, cũng là vì có chút liên quan cùng Tô gia Nhị công tử.
Truyền thuyết liên quan tới Tô nhị công tử thành tiên, bọn hắn vốn truyền miệng để kể cho nhau nghe.
"Được."
Tô Tử Mặc khẽ vuốt trán Đào Yêu, ôn nhu nói: "Ngươi ở lại Bình Dương trấn, chờ ta trở về."
"Ừm!"
Đào Yêu hai mắt tỏa sáng, dùng sức gật gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận