Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2446: Vẽ một bức tranh cho hắn

"Sư tỷ đang cười à?"
Tô Tử Mặc đang chú ý kể chuyện, khóe mắt trong lúc vô tình quét qua khuôn mặt thanh nhã tuyệt tục của Mặc Khuynh, hơi kinh ngạc.
Hắn nháy mắt mấy cái, chính diện nhìn lại, phát hiện ra Mặc Khuynh đang ngồi ngay ngắn ở đó, vẻ mặt lạnh nhạt, giống như là nụ cười hiện lên ở trên khóe miệng vừa rồi, chỉ là ảo giác của hắn.
Tô Tử Mặc cũng không nghĩ nhiều.
Dù sao thì trận chiến ở Lãng Phong Thành, xác thực là không có gì để cười cả.
Càng huống chi, Mặc Khuynh sư tỷ đắm chìm ở trong Họa Đạo, tính tình lạnh nhạt, thanh tâm quả dục, rất ít khi tức giận, cũng rất ít khi hiển lộ ra cảm xúc vui sướng hân hoan.
Nàng sao có thể vì trận đại chiến ở Ngọc Tiêu Tiên Vực, lại lộ ra nụ cười?
"Ta thấy tình thế không ổn, nên chạy trở về đến trước, về sau nghe nói Hoang Võ cũng đã toàn thân rút lui."
Tô Tử Mặc thở dài ra một hơi, rốt cục đã kể xong chuyện.
Mặc Khuynh hơi hơi cúi đầu, hỏi: "Vậy sau đó Hoang Võ có liên hệ gì với ngươi không?"
"Không."
Tô Tử Mặc hơi hơi nhún vai.
Điều này thì hắn cũng không nói sai, từ sau khi Võ Đạo Bản Tôn tiến vào A Tị Địa Ngục, vẫn còn chưa chủ động liên hệ với hắn.
Hắn có quá nhiều chuyện ở bên này, cũng không thể chú ý được Võ Đạo Bản Tôn.
Mặc Khuynh ngồi im không nói, nửa ngày sau cũng không nói câu nào, không biết là đang suy nghĩ những gì.
Tô Tử Mặc cũng không tiện đuổi Mặc Khuynh ra ngoài, chỉ có thể có chút khó hiểu cùng ngồi bên cạnh.
Cũng không biết là đã trôi qua bao lâu, đột nhiên Mặc Khuynh xoay đầu lại, nhìn Tô Tử Mặc, hơi chần chờ hỏi: "Tô sư đệ, ngươi, ngươi có biết dung mạo của Hoang Võ Đạo hữu là bộ dáng gì không?"
Tô Tử Mặc hơi chột dạ, trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể giả bộ không biết, để lừa dối cho qua chuyện.
Tô Tử Mặc đang chuẩn bị tùy tiện lừa gạt một câu, nhưng hắn mới ngẩng đầu lên, lại nhìn thẳng vào hai con ngươi của Mặc Khuynh.
Đôi mắt này xanh trong như nước, trong sáng chân thật động lòng người, giống như là một bức hoạ đẹp nhất ở trên thế gian này.
Nhìn đôi mắt này, lời nói dối trong miệng Tô Tử Mặc, trong lúc nhất thời không thể nói ra được.
Hắn tránh đi ánh mắt của Mặc Khuynh, đưa tay bưng chén trà bên cạnh lên, để che dấu gợn sóng trong lòng, hỏi: "Tại sao sư tỷ lại hiếu kỳ với dung mạo của Hoang Võ?"
Mặc Khuynh nói: "Ta muốn vẽ cho hắn một bức họa."
"Khụ khụ!"
Tô Tử Mặc vừa mới uống một ngụm trà, nghe được câu này, trong nháy mắt đã bị sặc, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.
Vẻ mặt của Mặc Khuynh vẫn bình tĩnh, giọng nói lạnh nhạt, giải thích: "Chỉ là vì Hoang Võ đạo hữu từng cứu ta, ta không có gì để báo đáp hắn, chỉ có tặng hắn một bức hoạ, để bày tỏ tâm ý."
"Như thế à."
Tô Tử Mặc ổn định tâm thần, thầm nghĩ: "Ngược lại là mình đã suy nghĩ nhiều rồi."
Tô Tử Mặc ho nhẹ một tiếng, nói: "Sư tỷ tùy tiện tìm một bức đưa cho hắn là được rồi, tác phẩm của sư tỷ, mỗi một bức đều là trân phẩm ở trên thế gian."
"Như vậy sao được?"
Mặc Khuynh lắc đầu, nghiêm túc nói: "Nếu như muốn tặng tranh, tự nhiên phải biểu đạt ra thành ý, có thể nào tùy tiện ứng phó được."
Tô Tử Mặc nói: "Vậy sư tỷ lại một lần nữa vẽ thêm một bức là được rồi, hỏi thăm dung mạo của Hoang Võ làm gì?"
"Ta muốn vẽ chính là bản thân Hoang Võ."
Mặc Khuynh bật thốt.
"Vẽ chân dung?"
Tô Tử Mặc trừng to hai mắt, lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Mặc Khuynh, theo bản năng hỏi: "Sư tỷ, ngươi, không phải là cho tới bây giờ ngươi vẫn luôn không vẽ chân dung hay sao?"
Nhắc đến chuyện này, Mặc Khuynh hơi hơi cúi đầu, tránh đi ánh mắt của Tô Tử Mặc, nhẹ giọng nói: "Bởi vì đạt được « Thần Quỷ Tiên Ma Đồ », ở trên Họa Đạo lại có cảm ngộ mới, cho nên ta mới muốn nếm thử vẽ chân dung một chút."
Tô Tử Mặc ngẩn ra, trong đầu đã hỗn loạn tưng bừng.
Dù cho hắn ngu ngốc đến đâu, lúc này cũng đã hiểu được, vì sao Mặc Khuynh sư tỷ lại hai lần chạy đến động phủ của hắn, truy hỏi chuyện liên quan tới Võ Đạo Bản Tôn...
"Nếu như ngươi không nói thì cũng không sao, ta về trước."
Mặc Khuynh đột nhiên đứng dậy, đi ra bên ngoài động.
Tô Tử Mặc cũng vội vàng đứng dậy, đưa Mặc Khuynh đưa ra ngoài cửa.
Nhìn Mặc Khuynh biến mất ở trong tầm mắt, Tô Tử Mặc mới như trút được gánh nặng.
Nhưng rất nhanh, hắn lại cảm thấy một trận đau đầu.
Không thể nào...
Đây là có chuyện gì?
Trong lúc nhất thời, Tô Tử Mặc cũng không biết nên xử lý chuyện này như thế nào.
Theo lẽ thường, trực tiếp ngả bài với Mặc Khuynh chuyện hắn là Hoang Võ, là biện pháp đơn giản nhất để giải quyết chuyện này.
Nếu như Mặc Khuynh sư tỷ biết rõ hắn chính là Hoang Võ, hơn phân nửa cũng sẽ không thèm quan tâm hắn nữa, sẽ lập tức tắt hy vọng.
Nhưng Võ Đạo Bản Tôn là bí mật của hắn, cũng là con át chủ bài lớn nhất của hắn.
Hắn còn không muốn lộ ra sớm.
Suy nghĩ rất lâu, Tô Tử Mặc cũng chỉ có thể lựa chọn tạm thời bỏ qua.
Dù sao thì Võ Đạo Bản Tôn và Mặc Khuynh đang ở hai nơi trời nam đất bắc, mỗi người một nơi, cũng không thể gặp nhau được.
Sau này hắn ở trong Thư Viện bế quan tu hành, tránh mặt Mặc Khuynh sư tỷ một chút là được.
Thời gian lâu dài, đoán chừng Mặc Khuynh sư tỷ sẽ quên mất chuyện này.
Ngay lúc này, Võ Đạo Bản Tôn bên kia đột nhiên truyền đến một trận cảm ứng.
Võ Đạo Bản Tôn đến A Tị Địa Ngục, lợi dụng sinh linh địa ngục bên trong, không bao lâu sau đã giết chết vị Tiên Vương đuổi giết vào theo.
Sau đó, Võ Đạo Bản Tôn cũng không ở lại trong A Tị Địa Ngục, mà lại trực tiếp trở về Thiên Hoang Tông.
Lần này, thu hoạch của Võ Đạo Bản Tôn cũng không nhỏ, đạt được một cái túi trữ vật của Tiên Vương còn không nói, còn có mấy ngàn viên Đạo Quả!
Mỗi một viên Đạo Quả, đều chứa đựng đạo pháp cả đời của Chân Tiên, cực kỳ trân quý.
Đặt ở trong tu chân giới, sẽ khiến cho vô số Chân Tiên phải tranh đoạt!
Mà Võ Đạo Bản Tôn vì rèn đúc Chân Võ Đạo Thể, tiếp tục cảm ngộ pháp môn của Võ Đạo, số lượng Đạo Quả cần có quả là khổng lồ tới mưucs khó có thể tưởng tượng!
Lần này Võ Đạo Bản Tôn kêu gọi Thanh Liên Chân Thân bên này, là có chuyện quan trọng khác.
Ngàn năm trước, tin tức Phong Tàn Thiên bước vào Động Thiên, phong làm Thiên Nộ Tiên Vương, sớm đã truyền đến Cửu Tiêu Tiên Vực.
Nhưng trôi qua thời gian lâu như vậy, từ đầu đến cuối vẫn không có tin tức của Chân Tiên Táng Dạ và Phong Tử Y, cũng không thấy hai người chạy tới Ma Vực hội hợp với Phong Tàn Thiên.
Chân Tiên Táng Dạ chính là cố nhân trên Thiên Hoang cùng thời với Phong Tàn Thiên, Phong Tử Y chính là cháu gái của Phong Tàn Thiên, là thân nhân duy nhất trên đời này.
Trong lòng Phong Tàn Thiên nhớ mong, còn từng tiến về Thần Tiêu Tiên Vực để tìm kiếm.
Chỉ là, Thần Tiêu Tiên Vực bao la vô biên, nếu như Phong Tàn Thiên lần lượt tìm kiếm, không khác nào là mò kim đáy biển.
Mà nếu hắn toả ra thần thức của Tiên Vương để tìm kiếm, rất nhanh sẽ làm cho mấy vị Tuyệt Thế Tiên Vương của Đại Tấn Tiên Quốc hợp lực đuổi giết!
Phong Tàn Thiên mới sơ thành Động Thiên, còn không phải là đối thủ của rất nhiều Tiên Vương, ở phía dưới sự bất đắc dĩ, chỉ có thể lui về Ma Vực.
Phong Tàn Thiên làm việc ở Thần Tiêu Tiên Vực có rất nhiều chỗ không tiện, cho nên, hắn muốn để cho Tô Tử Mặc có được thân phận là đệ tử của Thư Viện, tìm hiểu tin tức của Chân Tiên Táng Dạ và Phong Tử Y một chút.
Ở trong động phủ, sau khi đạt được những tin tức này, Tô Tử Mặc im lặng không nói.
Đây đúng là một việc lớn!
Theo lẽ thường, nếu như Chân Tiên Táng Dạ và Phong Tử Y không có việc gì, nghe được tin tức Phong Tàn Thiên đã đặt chân ở Ma Vực, đứng vững gót chân, khẳng định là sẽ tiến về Ma Vực.
Nhưng thời gian đã trôi qua ngàn năm, đều không có tin tức gì của hai người.
Tô Tử Mặc nhớ lại một chuyện, lúc trước khi mà Đại Tấn Tiên Quốc truy nã đuổi giết hắn, cũng đồng thời triển khai điên cuồng vây quét với tổ chức 'Tàn Dạ' do Chân Tiên Táng Dạ khai sáng!
Người dẫn đội, chính là Quận vương Nguyên Tá.
Cho dù Chân Tiên Táng Dạ và Phong Tử Y vẫn còn sống, những năm gần đây, tình cảnh của hai người, cũng sẽ vô cùng không ổn!
Theo tình hình trước mắt mà nói, khả năng duy nhất có thể đoán ra được chính là, chí ít thì Chân Tiên Táng Dạ và Phong Tử Y vẫn chưa bị rơi vào trong tay Đại Tấn Tiên Quốc.
Nếu không thì, khẳng định là Đại Tấn Tiên Quốc sẽ dùng hai người để ép Phong Tàn Thiên!
Bạn cần đăng nhập để bình luận