Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2039: Đối thủ chân chính

Cảm xúc của Lôi hoàng đột nhiên biến thành có chút trầm thấp, đứng thẳng trên đỉnh núi, nhìn về phương xa, ánh mắt phức tạp, yên tĩnh không nói.
Hồi lâu sau, Lôi hoàng mới nhẹ giọng nói: "Ta muốn rời khỏi Thần Tiêu đại lục."
Phong Tử Y vội vàng nói: "Gia gia muốn đi đâu, chúng ta cùng một chỗ."
"Ngươi mới là hồn của Tàn Dạ."
Táng Dạ Chân Tiên nói: "Ngươi ở đâu, Tàn Dạ ở chỗ đó."
Lôi hoàng hơi lắc đầu, nói: "Các ngươi không thể đi cùng ta."
"Vì sao không thể..."
Phong Tử Y hỏi ra những lời này, nhưng trong lòng mình cũng dần đoán được đáp án.
Lôi hoàng than nhẹ nói: "Mục tiêu của An Thế vương, Thiên Hình vương là ta, các ngươi đi theo ta, bất cứ lúc nào cũng có thể vẫn lạc. Chỉ khi ta và các ngươi tách ra, chúng ta mới đều có khả năng sống sót."
Táng Dạ Chân Tiên cùng Lôi hoàng tương giao nhiều năm, rất nhanh đã hiểu được ý tứ trong đó.
Một thân một mình Lôi hoàng cũng chưa hẳn có thể thoát khỏi hai Tiên Vương.
Nếu mang theo Táng Dạ Chân Tiên và Phong Tử Y, ông muốn hành động cũng không tiện, mục tiêu lại càng lớn, rất dễ bị đuổi kịp, đến lúc đó ba người bọn hắn đều phải chết!
Tô Tử Mặc trầm ngâm một chút, hỏi: "Nếu như Lôi hoàng tiền bối có thể đột phá đến Động Thiên cảnh, trở thành Tiên Vương thì sao? Lúc đó có thể trấn áp An Thế vương cùng Thiên Hình vương không? Có phải có thể không cần đào vong ?"
"Động Thiên phong Vương ?"
Lôi hoàng cười cười lắc đầu, nói: "Muốn bước vào Động Thiên, trở thành Tiên Vương nào có dễ như vậy. Lần này ta được ngươi cho Thất Hà Tiên Tham, tu dưỡng một khoảng thời gian, thương thế có thể khỏi hẳn."
"Nhưng năm đó ta từng thất bại khi phong vương, muốn lại lần nữa thử đột phá tới Động Thiên, độ khó sẽ tăng lên gấp trăm lần, nghìn lần! Nếu không có cơ duyên lớn thì cả đời này của ta đều chưa chắc có thể chạm tới Động Thiên cảnh!"
Tô Tử Mặc im lặng không nói gì, có chút tiếc hận.
Mặc dù Lôi hoàng đx thoát khốn, nhưng biến cố năm đó vẫn khiến ông hắn bị trọng thương khó mà bù đắp!
Chính là hơn 40 vạn năm bị trấn áp ở trong Thập Tuyệt Ngục, ai có thể đền bù tổn thất được?
Lôi hoàng lại nói: "Huống chi, dù ta có thể bước vào Động Thiên phong vương, ta cũng phải rời đi nơi này. Đối thủ của ta không phải một hai Tiên Vương..."
Lôi hoàng muốn nói lại thôi.
Sau lưng An Thế vương, Thiên Hìn vương là toàn bộ Đại Tấn tiên quốc.
Dù Lôi hoàng phong vương nhưng thế đơn lực bạc nên rất khó cùng chống lại cả một tiên quốc!
"Chuẩn bị đi nơi nào ?"
Táng Dạ Chân Tiên hỏi: "Nơi nào ở chín đại tiên vực? Hay ở chỗ Lâm Chiến kia?"
Lâm Chiến chính là Nhân hoàng.
Dừng lại một chút, Táng Dạ Chân Tiên lại nói: "Nhưng ta nghe nói, mấy ngàn năm trước, không biết sao Lâm Chiến lại bị thương rất nặng."
"Hắn vốn có cơ hội bước vào Đế cảnh, bởi vì bị thương như thế nên mất đi cơ hội trở thành Tiên Đế, không biết rõ hôm nay đã khỏi hẳn chưa nữa?."
Nghe đến đó, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động.
Mấy ngàn năm trước ?
Chẳng lẽ là lần Nhân hoàng hạ giới kia ?
Tô Tử Mặc lập tức kể lại chuyện năm đó về vạn tộc đại hội ở Thiên Hoang.
Lôi hoàng, Táng Dạ Chân Tiên nghe xong đều rất kinh ngạc!
"Lâm Chiến, thật sự không hổ danh là vạn cổ Nhân hoàng!"
Táng Dạ Chân Tiên cảm khái một tiếng.
Lôi hoàng thở dài nói: "Không thành Đế cảnh, lại cưỡng ép hạ giới, chắc chắn sẽ phải chịu thiên địa pháp tắc phản phệ, loại thương thế này, có lẽ cả đời đều khó mà khỏi hẳn. Còn muốn xưng đế thì khó! Khó! Khó!"
Một lần kia, Nhân hoàng hạ xuống Thiên Hoang, bị thiên địa pháp tắc hủy đi nhục thân, cuối cùng trọng thương rời đi.
Tô Tử Mặc không ngờ lần hạ giới kia lại khiến Nhân Hoàng chịu ảnh hưởng lớn như vậy, khiến hắn bỏ lỡ cơ hội trở thành Tiên Đế!
Nhưng dù là như thế, Nhân hoàng vẫn không do dự, hạ xuóng Thiên Hoang, cứu vãn Nhân tộc trong thời khắc nguy nan, ngăn cơn sóng dữ!
Đến tận lúc này, Tô Tử Mặc mới ý thức tới, Nhân hoàng hạ giới đã phải bỏ ra cái giá cao cỡ nào.
Dựa theo lời Lôi hoàng nói, tổn thương do thiên địa pháp tắc mang tới vô cùng có khả năng sẽ theo Nhân hoàng cả đời, sau này đều không có cơ hội bước vào Dế cảnh!
Lôi hoàng lắc đầu nói: "Lâm Chiến không bảo vệ được ta, nếu ta tới chỗ của hắn, ngược lại sẽ liên lụy hắn."
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc không nhịn được hỏi nói: "Đại Tấn tiên quốc mặc dù có thế lực khổng lồ, nhưng cũng chỉ ở Thần Tiêu tiên vực, lẽ nào cánh tay của Tấn vương còn có thể duỗi được xa như vậy ?"
"Ngươi thật sự cho rằng chỉ có Tấn vương nghĩ muốn ta chết ?"
Lôi hoàng hỏi ngược một câu.
Tô Tử Mặc khẽ giật mình.
Vẻ mặt Lôi hoàng đầy cô đơn, cười cười, nói: "Năm đó ta bế quan ở Thần Tiêu cung, chuẩn bị đột phá Chân Tiên, bước vào Động Thiên. Nếu không có người kia ngầm đồng ý, Thiên Hình vương căn bản không có cơ hội, hắn cũng không dám động thủ với ta."
Tô Tử Mặc hơi há miệng, trong mắt lộ ra vẻ bừng tỉnh, có chút chấn kinh.
Mặc dù Lôi hoàng không nói rõ, nhưng người mà ông nhắc tới kia có lẽ chính là chủ nhân của Thần Tiêu tiên vực-Thần Tiêu Tiên Đế!
Phong Tử Y từng nói năm đó Lôi hoàng như mặt trời giữa trưa, giành được vị trí vô thượng Chân Tiên, thậm chí được Thần Tiêu Tiên Đế thu vào môn hạ.
Nói cách khác, Lôi hoàng xem như đệ tử của Thần Tiêu Tiên Đế!
Nếu không có Thần Tiêu Tiên Đế ngầm đồng ý, làm sao Thiên Hình vương dám động thủ với đệ tử Tiên Đế ở Thần Tiêu cung?
Lôi hoàng bị trọng thương, đạo quả vỡ vụn, bị trấn áp ở bên trong Thập Tuyệt Ngục.
Mà Tấn Vương lại thượng vị, xây dựng Đại Tấn tiên quốc, Thiên Hình vương cũng được trọng dụng.
Hai người đều không bị bất kỳ trừng phạt nào!
Chuyện này càng thêm chắc chắn suy đoán của Lôi hoàng!
Lôi hoàng mới vừa nói, đối thủ của ông không phải chỉ có một hai Tiên Vương, lúc đó ông muốn nói lại thôi, không tiếp tục nói hết.
Bây giờ, Tô Tử Mặc mới ý thức tới, Lôi hoàng không chỉ phải đối mặt với Đại Tấn tiên quốc, mà còn phải đối mặt với cả Thần Tiêu tiên vực, còn có thể là một thế lực to lớn không thể tưởng tượng!
Hoành nguyện của Lôi hoàng đã tác động tới lợi ích của tất cả tiên nhân bản địa thượng giới, làm dao động căn cơ của bọn hắn.
Cho nên, Lôi hoàng phải chết!
Nghĩ như thế, đừng nói là Thần Tiêu tiên vực, toàn bộ Cửu Tiêu tiên vực, đều không có khả năng chấp nhận Lôi hoàng.
"Chuẩn bị đi nơi nào?"
Táng Dạ Chân Tiên hỏi: "Cực Lạc Tịnh Thổ ?"
Thiên giới chia làm ba vực lớn, phân biệt là Cửu Tiêu tiên vực, Cực Lạc Tịnh Thổ cùng Ma Vực, ba vực này lấy một gốc thánh thụ làm trung tâm, rễ của thánh thụ nối liền ba vực với nhau, hình thành một giới diện lớn.
Ở Cửu Tiêu tiên vực, tu tiên giả chiếm đa số.
Mà ở Cực Lạc Tịnh Thổ thì phần lớn đều là tăng lữ sa di.
Ở Ma Vực, đều là tu sĩ ma môn.
"Loại tình huống như ta này, Cực Lạc Tịnh Thổ sợ là cũng không chứa chấp ta."
Lôi hoàng trầm ngâm một chút, trong mắt lóe lên một tia quả quyết, trầm giọng nói: "Ta chuẩn bị đi Ma Vực!"
"Ma Vực!"
Táng Dạ Chân Tiên giật mình, nói: "Ma Vực phần lớn đều là ma tu vô cùng hung ác, khát máu tàn bạo, làm việc chỉ dựa vào tâm ý, hoàn toàn không nói đạo lý, khắp nơi đầy rẫy nguy cơ, từng bước hung hiểm, ngươi đi nơi đó..."
"Ha ha."
Lôi hoàng cười cười, nói: "Cửu Tiêu tiên vực bề ngoài thì có một đám chính nhân quân tử ra vẻ đạo mạo, nhưng chuyện mà bọn hắn làm cũng không khá hơn ma tu. Những nhân mạng trong tay người tu tiên này cũng không ít hơn người ở Ma Vực!"
Tô Tử Mặc âm thầm gật đầu.
Không nói chuyện khác, chỉ nói tới hội Đi Săn kia thôi, để hơn vạn sinh linh từhạ giới chém giết lẫn nhau để tìm niềm vui, cũng đủ khiến người khác sợ run.
"Huống chi, theo ta được biết, người ở Ma Vực chưa hẳn đều là ác nhân."
Lôi hoàng lại nói: "Có một tu sĩ giống như ta vậy, vì tiên phật hai đạo không chấp nhận, nên chỉ có thể tiến về Ma Vực để tu hành."
Bạn cần đăng nhập để bình luận