Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1924: Thê mỹ Băng Điệp

"Ra tay!"
Trong tay nam tử mặc thiết giáp cầm trường mâu, chỉ về phía hồ điệp tuyết trắng, lạnh lùng ra lệnh.
Mấy trăm Địa Tiên cường giả phía sau hắn nhao nhao tản ra, lao đến hồ điệp tuyết trắng, thân hình còn ở giữa không trung đã đánh ra từng pháp bảo rực rỡ ánh sáng chói mắt!
Hô!
Trong hầm mỏ, nguyên khí sôi trào mãnh liệt.
Không ít Địa Tiên không dám khinh thường, lập tức ngưng tụ đại thần thông rồi đánh ra.
Mặc dù đối mặt với một con hồ điệp nhìn như suy nhược nhưng nam tử mặc thiết giáp cũng không có ý nương tay, hắn thôi động nguyên thần, trên trường mâu bắn ra vạn đạo ánh sáng.
Toàn bộ quặng mỏ không ngừng vang lên tiếng nổ ầm ầm, vách đá run rẩy như muốn sụp đổ, chôn vùi toàn bộ sinh linh ở phía dưới!
Lực thần thông khủng bố bắn ra!
Mặc dù Tô Tử Mặc không nhận ra được đạo thần thông này, nhưng thông qua uy lực của nó, trong nháy mắt đã đoán được đây là một đạo tuyệt thế thần thông!
Người này quả nhiên là Thiên Tiên cường giả!
Loại đại chiến cấp bậc này dù chỉ tràn ra chút gợn sóng cũng có thể đánh hắn trọng thương, thậm chí là trấn sát hắn.
Nhưng sau lưng hắn đã không có đường lui, muốn tránh cũng không thể tránh được!
Dù Trấn Ngục đỉnh có thể ngăn cản được trùng kích chính diện, nhưng dù sao không có nắp, ở trên chiến trường hỗn loạn, căn bản không thể bảo vệ hắn chu toàn.
Đột nhiên!
Hồ điệp tuyết trắng giữa không trung khẽ vỗ cánh.
Một đôi cánh nhìn không lớn này chỉ khẽ vỗ, một luồng khí lạnh khủng bố dùng mắt trần cũng có thể thấy tràn ra, luồng khí trắng xoá một mảnh, sương mù bừng bừng!
Tạch tạch tạch!
Trong khắp hầm mỏ, nhiệt độ chợt hạ xuống, hàn ý lạnh thấu xương, rất nhiều pháp bảo còn chưa kịp đánh tới đã bị một tầng sương lạnh giăng kín, đóng băng ở giữa không trung.
Ngay cả rất nhiều thần thông bí pháp cũng bị luồng khí lạnh này đông cứng!
Thiên Tiên cường giả duy nhất là nam tử mặc thiết, đánh ra tuyệt thế thần thông cũng không thể hóa giải lực lượng của hai luồng khí lạnh này.
Tất cả ánh sáng đều bị dập tắt!
Trên trường mâu của nam tử mặc thiết giáp cũng ngưng kết ra một bông tuyết, dọc theo thân mâu, nhanh chóng lan về phía bàn tay hắn rồi đến cánh tay, thậm chí là toàn thân.
Quá nhanh.
Khi nam tử mặc thiết giáp kịp phản ứng lại thì bàn tay hắn đã bị đông lạnh cùng trường mâu!
"Rút lui!"
Nam tử mặc thiết giáp biến sắc, hét lớn một tiếng.
Chỉ tiếc tất cả đều đã đã chậm.
Luồng khí lạnh tuyết trắng đánh tới, mấy trăm Địa Tiên cường giả giữa không trung đã bị đông cứng toàn bộ, trên người giăng kín bông tuyết sương lạnh, giống như bị đông cứng thành từng tượng băng hình người!
Vẻ mặt những tượng băng này đầy kinh hãi, trong đôi mắt lộ rõ vẻ hoảng sợ, tất cả đều bị đóng băng, thời gian giống như ngừng trôi vậy.
Tô Tử Mặc trợn mắt hốc mồm.
Lúc đầu hắn còn lo lắng rằng mình sẽ bị cuốn vào chiến trường, bị trận đại chiến này ảnh hưởng đến.
Không ngờ con hồ điệp tuyết trắng kia vừa ra tay, chỉ bắn ra hai luồng khí lạnh mà không có một pháp bảo, một chút lực lượng nào có thể xuyên qua thân hình của nó!
Mấy trăm tượng băng hình người bắt đầu rơi xuống.
Hồ điệp tuyết trắng lại vỗ cánh lần nữa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Những tượng băng hình người kia ầm ầm nổ tung, ngay ở trước mắt Tô Tử Mặc, rất nhiều Địa Tiên cường giả vỡ vụn thành từng khối băng tuyết trắng, chậm chậm rơi xuống.
Một màn này không có một chút máu tươi nào chảy ra, băng điệp bay múa, nhìn có chút thê mỹ.
Đây chính là mấy trăm vị Địa Tiên cường giả, trong nháy mắt đã toàn bộ bỏ mình, hình thần đều diệt!
Tô Tử Mặc trốn trong Trấn Ngục đỉnh, không nhịn được rùng mình một cái.
Phía dưới quặng mỏ, người duy nhất vẫn còn sống chính là nam tử mặc thiết giáp có tu vi Thiên Nguyên cảnh kia.
Chỉ là sau hai lần ra tay của hồ điệp tuyết trắng, vị Thiên Tiên cường giả này cũng không chịu nổi.
Trường mâu của hắn, rồi cả thiết giáp cũng ngưng kết ra một tầng băng, dày đặc khí lạnh, gần như hoàn toàn muốn bao phủ hắn lại!
Oanh!
Nam tử mặc thiết giáp vận chuyển khí huyết, gầm nhẹ một tiếng, toàn thân rung mạnh, thoát ra từ trong tầng băng, vô số khối băng bị chấn nát, vẩy ra bốn phía!
Sắc mặt nam tử mặc thiết giáp đã tái nhợt, há miệng ho mấy lần, phun ra máu tươi, đều là khối băng màu máu to bằng móng tay, tỏa ra khí lạnh.
Bạch!
Vẻ mặt nam tử mặc thiết giáp đầy hoảng sợ, không chút do dự, xoay người bỏ chạy, phóng thích ra một đạo Độn thuật, chui vào trong đất, biến mất không thấy gì nữa.
Đám người này tới cũng nhanh, đi lại càng nhanh hơn.
Mấy trăm Địa Tiên cường giả bỏ mình, Thiên Tiên duy nhất lại trọng thương bỏ chạy.
Con hồ điệp tuyết trắng này bị phong ấn trong mỏ Nguyên Linh này, không biết đã ngủ say bao nhiêu năm, hôm nay vừa mới thức tỉnh, lực chiến đấu còn chưa khôi phục lại đỉnh phong.
Nếu không thì nam tử mặc thiết giáp kia chỉ sợ cũng khó thoát khỏi cái chết!
Hồ điệp tuyết trắng này khủng bố như thế, cũng không trách được khi phía dưới khu mỏ quặng đào ra sinh linh cổ xưa lại kinh động tới cả quận thủ Thanh Vân quận tự mình chạy đến.
Hồ điệp tuyết trắng không truy sát nam tử mặc thiết giáp mà lại xoay người lại, đối mặt với Tô Tử Mặc.
Trong lòng Tô Tử Mặc run lên.
Nếu hồ điệp tuyết trắng muốn giết hắn, thì nó không cần ra tay hai lần, chỉ vỗ nhẹ cánh là đủ rồi!
Hồ điệp tuyết trắng vỗ cánh, nhưng không phóng thích ra sát chiêu gì, chỉ trong chớp mắt lại đi tới trước người Tô Tử Mặc.
Một người một điệp chỉ cách nhau trong gang tấc, cứ như vậy nhìn nhau.
Dừng lại một chút, hồ điệp tuyết trắng bay chung quanh Tô Tử Mặc vài vòng, giống như đang cảm thụ được cái gì, cũng không ra tay với Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc không nhúc nhích, trấn định tâm thần, cố gắng giữ vững tỉnh táo.
"Tại hạ vô ý quấy rầy, lần này kinh động đến tiền bối, cũng là trời xui đất khiến."
Tô Tử Mặc cười lớn một tiếng rồi mở miệng giải thích.
Hồ điệp tuyết trắng không nói lời nào, cũng không để ý đến Tô Tử Mặc, sau khi bay quanh vài vòng, lại bay đến gần bắp chân bị thương của Tô Tử Mặc.
Đến lúc này, Tô Tử Mặc mới nhớ tới, bắp chân của hắn bị tơ nhện cắt thương, nhiễm phải kịch độc.
Hắn cúi đầu nhìn lại, không khỏi khẽ giật mình.
Trước khi đại chiến xảy ra, kịch độc trên miệng vết thương ở bắp chân đã khuếch tán ra đến, lan tràn đến bắp đùi.
Mà bây giờ, loại kịch độc này lại dừng lại ở bắp đùi, cũng không tiếp tục khuếch tán.
Tô Tử Mặc có thể cảm nhận được loại kịch độc này đáng sợ, chỉ là Thanh Liên chân thân hoàn toàn không ngăn cản nổi.
Bây giờ, kịch độc bị khống chế, rõ ràng là do có ngoại lực tác động đến.
Hắn nghĩ lại thì đoán được nguyên do trong đó.
Bởi vì hồ điệp tuyết trắng thức tỉnh, nhiệt độ trong hầm mỏ này cực thấp, trong cơ thể Thanh Liên chân thân cũng bị khí lạnh ăn mòn, huyết mạch đều gần như bị đông cứng.
Trong tình huống này, kịch độc cũng không thể khuếch tán.
Hồ điệp tuyết trắng bồi hồi gần bắp chân, phe phẩy cánh.
Mỗi một lần vỗ cánh đều sẽ bắn ra một luồng lạnh khí, tràn vào bắp đùi Tô Tử Mặc.
Bắp đùi bị nhiễm kịch độc vốn đã biến thành màu tím đen.
Mà bây giờ, màu tím đen trên đùi đang lùi dần từng chút một.
Cùng lúc đó, miệng vết thương từ từ chảy ra một dòng máu màu tím đen, tản ra mùi tanh hôi làm người ta buồn nôn!
Thấy một màn như vậy, trong lòng Tô Tử Mặc mừng rỡ.
Những khí lạnh này còn mạnh hơn so với kịch độc của Xích Huyết Tri Chu!
Con hồ điệp tuyết trắng này vậy mà đang giúp hắn khử độc chữa thương!
Cũng không lâu sau, máu độc ở miệng vết thương trên bắp chân đã chảy hết.
Cả bắp đùi cũng đã khôi phục tri giác.
Không có kịch độc ăn mòn, lực tự lành khủng bố của Thanh Liên chân thân một lần nữa thể hiện đi ra, vết thương đang nhanh chóng khép kín!
Không bao lâu sau, hắn có thể khôi phục như lúc ban đầu!
"Đa tạ tiền bối."
Tô Tử Mặc vội vàng nói lời cảm tạ.
Nếu không có hồ điệp tuyết trắng hỗ trợ khử độc, cỗ Thanh Liên chân thân này cũng có thể bị phế bỏ!
Bạn cần đăng nhập để bình luận