Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 842: Thân cận một chút

Trung tâm Hoang Vu có uy lực lớn nhất.
Khi phạm vi mở rộng thì uy lực sẽ giảm dần.
Khi gợn sóng lan đến chỗ đám vượn già, năng lực suy giảm thọ nguyên đã là cực kỳ nhỏ rồi.
Có lẽ sau một nhịp hô hấp chỉ suy giảm mấy năm.
Nhưng pháp thuật có thể tước đoạt thọ nguyên của sinh linh, ngay cả yêu ma cao cấp đều không ngăn cản nổi cũng thực sự có chút doạ người!
Đặc biệt là vượn già.
Lực chiến đấu của ông mặc dù vẫn còn, khí huyết vẫn cường thịnh, nhưng thọ nguyên còn thừa lại không nhiều, cực kỳ mẫn cảm đối với chuyện thọ nguyên suy giảm!
Vượn già đang muốn xông lên trước, đánh giết bốn người Đại hộ pháp, vẻ mặt lại đột nhiên đại biến, thả người nhảy lên, chạy ra khỏi phạm vi gợn sóng bao phủ.
Vượn già nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, ánh mắt phức tạp, trong mắt lộ ra vô tận rung động.
Lần này thật sự đã khiến ông phải kinh hãi!
Ông đã sống mấy ngàn năm, thân là chúa tể một phương, có cảnh tượng nào chưa từng thấy qua chứ?
Liền xem như bên cạnh bốn vị hộ pháp phản bội, trong lòng của hắn vẫn là không có chút rung động nào.
Nhưng một yêu ma cấp thấp nho nhỏ trước mắt lại có thể khiến ông chấn kinh!
Nếu không phải lúc đầu Tô Tử Mặc lựa chọn giúp ông thì có lẽ lúc này ông đã coi là Tô Tử Mặc là người mà Đại hộ pháp tìm đến để nhằm vào ông!
Đạo này pháp thuật mặc dù không có uy hiếp trí mạng đối với yêu ma cao cấp.
Nhưng có thể vượt qua hai đại cảnh giới, ảnh hưởng đến yêu ma cao cấp, mà lại là cưỡng ép, không giảng đạo lý lập tức cắt giảm thọ nguyên, bản thân chuyện này đã đủ doạ người rồi!
Đây đã vượt qua phạm trù pháp thuật bình thường!
Tô Tử Mặc nhìn thấy ánh mắt vượn già, tinh thần chấn động, tỉnh táo lại.
Xoạt!
Tô Tử Mặc hơi chuyển động ý nghĩ một chút, gợn sóng đã biến mất không thấy gì nữa.
Vừa mới thu hồi Hoang Vu, hắn đã thấy hơi choáng đầu, đáy lòng sinh ra cảm giác mệt mỏi, m Thần tóc đỏ đã ảm đạm đi rất nhiều.
Chiêu pháp thuật này mặc dù có uy lực kinh khủng, nhưng lại tiêu hao Nguyên Thần thực sự quá kinh người!
Tu vi cảnh giới của hắn còn chưa đủ.
Nếu chờ hắn tu luyện tới Dương Thần thiên, loại tình huống này sẽ tốt hơn rất nhiều.
Gợn sóng quỷ dị kia đã biến mất, vượn già thở nhẹ một hơi, thả người nhảy lên, bàn tay nhô ra chụp vào Đại hộ pháp ở giữa không trung.
Đại hộ pháp cũng mới vừa mới tỉnh táo lại đã vội vàng xoay người chạy trốn.
"Rống!"
Vượn già há miệng rít lên một tiếng.
Ni mi tâm của ông lấp lóe, bắn ra một tia sáng vàng đâm về sau ót của Đại hộ pháp cái ót.
Nguyên Thần bí thuật!
Đại hộ pháp cũng cao minh, lập tức ngưng tụ Nguyên Thần, mi tâm bắn ra một luồng gợn sóng thần thức cực kỳ bén nhọn, ngưng tụ thành một cọng lông xanh ở giữa không trung!
Sưu!
Lông xanh phá không.
Trong chớp mắt, tia sáng vàng và cọng lông xanh va chạm vào nhau.
Lặng yên không một tiếng động.
Chỉ dừng lại một chút, lông xanh đã hóa thành hư vô, tia sáng vàng cũng tan ra trong hư không, hóa thành điểm sáng màu vàng kim khắp trời.
Trong đó, vẫn có mấy chục điểm sáng màu vàng kim chui vào sau ót Đại hộ pháp, xông vào trong thức hải, tạo ra từng đợt sóng cả!
"A!"
Nguyên Thần củ Đại hộ pháp bị công kích khiến hắn phải kêu đau một tiếng, thân hình lay động, suýt nữa đã ngã lộn nhào từ giữa không trung.
Khí tức tử vong để hắn cố gắng trấn định lại, chịu đựng đau đớn tiếp tục chạy trốn về phía trước.
Nhưng chỉ trong chớp nhoáng trì hoãn này, vượn già đã đuổi kịp!
Oanh!
Bàn tay khổng lồ ép xuống, thanh thế doạ người, giống như là sao băng rơi xuống vậy, chung quanh truyền đến tiếng không khí nổ tung.
Đại hộ pháp đập tay vào túi trữ vật, lại lần nữa tế ra một pháp khí.
"Lên!"
Đại hộ pháp cắn vào đầu lưỡi, phun ra một ngụm tinh huyết vào kiện pháp khí này.
Kiện pháp khí này nhanh chóng nở lớn, nhìn giống như mảnh xương của yêu thú nào đó, vô cùng cứng rắn lên ngăn cản trên đỉnh đầu chính mình.
Ầm!
Bàn tay rơi xuống, ầm ầm đánh vào pháp khí kia.
Răng rắc!
Pháp khí nổ tung!
Đại hộ pháp giống như bị sét đánh, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Vượn già bước nhanh về phía trước, lại lần nữa vương bàn tay che trời ra, trực tiếp đánh xuống đầu lâu của Đại hộ pháp, dùng sức bóp!
Phốc phốc!
Đầu của Đại hộ pháp đầu giống như một quả dưa hấu bị bóp nát, máu tươi bắn khắp trời.
Nguyên Thần tịch diệt!
Yêu ma cao cấp mất mạng!
Vượn già quay người, giết tới ba người còn lại!
Quá nhanh!
Dù cùng là yêu ma cao cấp, nhưng Đại hộ pháp ở trước mặt vượn già nhìn đã tới tuổi xế chiều như thế mà gần như không có lực hoàn thủ.
Sau hai ba lần va chạm đã bị bóp nát đầu lâu rồi!
Khi Đại hộ pháp bỏ mình, trong ba hộ pháp còn lại, một tên mới bị trọng thương mới vừa đứng dậy, còn có một tên bị đại hán mặt trắng đường.
Vị cuối cùng còn chưa chạy được bao xa đã bị vượn già đuổi kịp.
Thấy cảnh này, Tô Tử Mặc biết rõ một trận chiến này đã kết thúc.
Bầy yêu cũng ý thức được điểm này, có người dừng tay, có kẻ chạy trốn, có người bắt đầu trợ giúp Tô Tử Mặc.
Thế cục đã hoàn toàn nghịch chuyển!
Tô Tử Mặc đã dừng tay.
Tất cả mọi chuyện ở nơi này đã không có quan hệ gì với hắn nữa, hắn đứng nguyên tại chỗ, trong đầu không ngừng nhớ đến cảm giác trong nháy mắt khi phóng thích Hoang Vu.
Cẩn thận cảm ngộ, không ngừng thôi diễn.
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng la giết chung quanh đã dần dần dừng lại.
"Lãnh chúa của Khiếu Nguyệt Sơn, ngươi tên là gì ?"
Bên tai có một âm thanh vang lên, Tô Tử Mặc lại giống như không nghe thấy.
Vẫn là Cô Vân nhẹ nhàng đẩy hắn, hắn mới tỉnh lại, đưa mắt nhìn quanh bốn phía.
Trận đại chiến này đã kết thúc.
Trên khu đất bằng rộng lớn kia, khắp nơi đều là hài cốt, máu me đầm đìa, nhìn cực kỳ thảm liệt.
Có không ít yêu ma đang dọn dẹp chiến trường.
Vượn già đứng phía trước cách đó không xa, một bên chân chất mấy cỗ thi thể, nhìn thân hình chính là mấy hộ pháp đã mất mạng.
Người vừa lên tiếng hỏi lại là đại hán mặt trắng bên người vượn già.
"Ta gọi là Mặc."
Tô Tử Mặc đáp nói.
"Ngươi bản thể là gì, sao ta không thấy vậy ?" Đại hán mặt trắng không chút kiêng kỵ đánh giá Tô Tử Mặc, lại truy hỏi một câu.
Tô Tử Mặc trầm mặc.
Vấn đề này hắn không thể trả lời.
Thấy Tô Tử Mặc không lên tiếng, đại hán mặt trắng nhíu lông mày, muốn nỏi cơn tức giận, vượn già bên cạnh đột nhiên ho nhẹ một tiếng.
"Linh Nhi, không cần hỏi."
Vượn già khoát khoát tay, thâm ý nhìn Tô Tử Mặc, nói: "Ta tin tưởng có thể khiến một Hung Giao cam tâm tình nguyện thần phục đi theo, bản thể của ngươi khẳng định không phải phàm vật!"
Tô Tử Mặc cười cười, không nói tiếp.
Linh Hổ bên cạnh nhìn đại hán mặt trắng, liếc mắt, bí mật truyền âm nói: "Lớn lên có dáng vẻ thế này, cao lớn thô kệch, còn gọi Linh Nhi, thật sự là buồn nôn!"
"Các ngươi đến đây."
Vượn già vẫy tay.
Đám người Tô Tử Mặc đi qua.
Vượn già nhìn lướt qua mấy người Tô Tử Mặc, cuối cùng rơi vào trên đầu vai hầu tử, nói: "Cây gậy trên vai ngươi kia, có thể để cho ta xem hay không?"
Đám người Linh Hổ lập tức khẩn trương lên.
Không phải lão đầu này muốn cướp trường côn Thiên Quân của Hầu ca chứ?
Hầu tử không hề nghĩ ngợi, trực tiếp đưa tới.
Chớ nhìn hắn kiệt ngạo bất tuần, nhưng cũng có nguyên tắc, người khác kính hắn ba phần, hắn sẽ kính lại người một trượng.
Vượn già là chúa tể một phương, trong giọng nói của ông khi nãy vẫn đang thương lượng cùng hầu tử, chỉ một điểm này, hầu tử đã sinh lòng hảo cảm.
Vượn già nhận lấy trường côn, nhìn khắp trên dưới hồi lâu, trong thời gian này, ngẫu nhiên còn nhìn hầu tử một chút, thỉnh thoảng chút gật đầu, trong miệng nói ràng: "Rất tốt, rất tốt."
Đám người nghe mà như lọt vào sương mù.
Không hiểu vượn già này đang nói Thiên Quân rất tốt, hay nói hầu tử rất tốt.
Chẳng biết tại sao, hầu tử bị ánh mắt của vượn già nhìn mà thấy run rẩy.
Người bên ngoài có lẽ không cảm giác được, nhưng hầu tử luôn có cảm giác, ánh mắt của vượn già nhìn hắn dường như còn có thâm ý gì đó!
"Trường côn này không tệ."
Vượn già trẻ Thiên Quân cho hầu tử, vẻ mặt hiền lành, cười híp mắt nói: "Ngươi cùng Linh Nhi là đồng tộc, nếu có nghi hoặc gì khi tu hành, ngươi có thể hỏi thăm bất cứ lúc nào, sau này có thể thân cận hơn một chút."
Nghe được câu này, vẻ mặt mấy người Tô Tử Mặc lập tức trở nên cực kỳ cổ quái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận