Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 918: Chờ cơ hội

Trên linh chu, người duy nhất có thể giữ vững tỉnh táo chỉ có Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc chinh chiến đến nay, luôn vô địch trong những người cùng giai, chưa từng bại một lần, tự thân sớm đã lắng đọng ra một loại khí thế vô địch, tâm tính cứng cỏi, khó mà rung chuyển.
Huống chi ban đầu ở bên trong Vạn Yêu cốc, khi tranh đoạt Thiên Sát Kiếm quyết, hắn còn từng giao thủ cùng rất nhiều bá chủ và cả ba Pháp Tướng Đạo Quân hàng đầu.
Mặc dù lần đó chỉ tranh phong trong thời gian ngắn ngủi, hơn nữa là được Cực Hỏa Đạo Quân giúp đỡ.
Vì đã có kinh nghiệm như thế nên lúc này chính thức đối mặt với Pháp Tướng Đạo Quân, hắn cũng sẽ không bị hù dọa đến mức trong lòng đại loạn.
Ba người Nam Cung Lăng sống hơn hai trăm tuổi, nhưng lại không có kinh nghiệm này.
Đối mặt với Pháp Tướng Đạo Quân thì sinh lòng tuyệt vọng, lại bị lão giả của Minh Hỏa Điện nói ba câu hai lời chấn nhiếp.
Ba người thất kinh, đã hoàn toàn sụp đổ!
Lão giả Minh Hỏa Điện híp hai mắt, rơi vào trên người Tô Tử Mặc ở linh chu, bắt đầu cười hắc hắc.
"Tiểu oa oa, ngươi mới sống hơn một trăm tuổi đã có tâm tính như thế, đúng là khó được."
Lão giả Minh Hỏa Điện cười quái dị một tiếng, lời nói xoay chuyển: "Ngươi còn có thể trấn định như thế là đang chờ cường giả Bách Luyện Môn tới cứu à?"
Tô Tử Mặc im lặng.
Hắn tin tưởng bốn người bọn hắn đi một ngày chưa về, Bách Luyện Môn nhất định sẽ cảnh giác!
Nói không chừng lúc này đã có cường giả của tông môn chạy đến cứu giúp!
Lão giả Minh Hỏa Điện nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Không ngại nói cho ngươi, dù Bách Luyện Môn kịp phản ứng thì cũng không kịp rồi!"
Vẻ mặt ba người Nam Cung Lăng đầy tuyệt vọng.
Giống như tất cả mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của lão giả Minh Hỏa Điện này, bọn hắn không có một chút cơ hội chạy trốn nào!
Hai người Liễu Hàm Yên cùng Như Huyên không thể động đậy, chỉ yên lặng rơi lệ, thân thể run rẩy.
"Lão đầu tử, ta nhìn ngươi có vẻ là thọ nguyên không nhiều, dầu hết đèn tắt."
Tô Tử Mặc nhìn lão giả Minh Hỏa Điện, đột nhiên cười lạnh một tiếng: "Ha ha, coi như chúng ta vẫn lạc, ngươi còn có thể sống bao lâu, ba mươi năm, một trăm năm?"
Nghe thấy Tô Tử Mặc cười lạnh mỉa mai như thế, Nam Cung Lăng hơi ghé mắt, trong lòng thầm nghĩ: "Tiểu sư thúc thật sự là không sợ trời không sợ đất, đã rơi vào hoàn cảnh như thế rồi mà hắn vẫn có thể cười được."
"Loại khí phách thấy chết không sờn này, ta thật đúng là không bằng."
Nghĩ đi nghĩ lại, Nam Cung Lăng cắn răng, nhiệt huyết dâng lên, thầm nghĩ nói: "Dù sao cũng chết, còn không bằng cứ chửi cho sướng miệng trước khi chết!"
Nghĩ đến đây, Nam Cung Lăng cũng không thèm nhịn nữa, chửi ầm lên: "Lão cẩu nhà ngươi dù tu luyện tới Pháp Tướng cảnh cũng có tác dụng ghẻ gì, còn không phải cũng sắp chết! Ha ha ha ha, ta ở phía dưới chờ ngươi, lão già lọm khọm!"
Lão giả Minh Hỏa Điện tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
Tô Tử Mặc và Nam Cung Lăng nói hai câu này xem như đã đâm vào nỗi đau của lão.
Cảnh giới của lão có cao hơn cũng không chống lại được sức mạnh của thời gian.
Sắc mặt lão giả Minh Hỏa Điện âm trầm, ánh mắt sâu kín, lạnh giọng nói: "Coi như ta chỉ còn lại tám mươi năm thọ nguyên, cũng sống được lâu hơn so với mấy oắt con các ngươi!"
Nghe đến đó, trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, hắn hơi cúi đầu, không để bại lộ sát ý trong mắt mình.
Lão giả Minh Hỏa Điện cắn răng nói: "Các ngươi yên tâm, trước khi ta chết, nhất định trước sẽ giết mấy oắt con các ngươi!"
Vừa dứt lời, mi tâm lão giả Minh Hỏa Điện lấp lóe một chút, phóng ra một luồng cực kì khủng bố khổng lồ, ầm ầm ép xuống, xông vào thức hải của bốn người Tô Tử Mặc!
"Ừm!"
Ba người Nam Cung Lăng chấn động, Nguyên Thần bị luồng thần thức này va chạm một chút đã ảm đạm rất nhiều, hôn mê bất tỉnh tại chỗ.
Tô Tử Mặc cũng mềm nhũn ngã xuống.
"Đi!"
Lão giả Minh Hỏa Điện vung đạo bào, cuốn bốn người Tô Tử Mặc tới một đám mây đen lớn, mang theo bảy tên Phản Hư Đạo Nhân, rất nhanh đã biến mất tại chỗ.
Linh chu vốn chở bốn người Tô Tử Mặc, lúc này mất đi pháp lực chèo chống nên chỉ có thể lơ lửng một lát rồi nhanh chóng rơi xuống.
Đêm tối lại lần nữa khôi phục bình tĩnh.
...
Mây đen chở đám người Tô Tử Mặc một đường phi nhanh.
"Lần này chúng ta xem như đã lập được đại công, bắt được ba người này, chẳng khác nào là bắt được mệnh môn của Xích Tinh Đạo Quân ở Bách Luyện Môn!"
"Đúng vậy, may mắn mà có Du tiền bối xuất thủ."
"Không sai, chúng ta cũng được hưởng ké ánh sáng của Du tiền bối."
Bảy tên Phản Hư Đạo Nhân nịnh nọt một hồi.
Lão giả Minh Hỏa Điện chắp hai tay sau lưng, mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói: "Đối phó với bốn oắt con Nguyên Anh cảnh mà còn có thể thất thủ thì thời gian sống vạn năm của ta đúng là sống uổng rồi!"
Tô Tử Mặc vốn đã ngất xỉu nằm ở một bên lại vẫn nghe được rõ ràng những âm thanh ở chung quanh này, mặc dù ý thức của hắn thanh tỉnh nhưng lại không nhúc nhích, cố gắng khống chế tâm thần cảm xúc của chính mình.
Ngay cả tim đập, huyết dịch lưu động, đều duy trì ở một trạng thái cố định!
Nếu chỉ đối mặt với Phản Hư Đạo Nhân, hắn cũng không cần cẩn thận như vậy.
Nhưng lão giả Minh Hỏa Điện là Pháp Tướng Đạo Quân!
Mặc dù lão đã tới tuổi xế chiều nhưng Tô Tử Mặc cũng không dám khinh thường!
Hắn không ngất đi, còn có thể giữ được tỉnh táo, cũng không phải là do lão giả Minh Hỏa Điện thất thủ.
Trong thức hải của hắn, Nguyên Thần tóc đen đúng là đã bị chấn đến choáng váng.
Mặc dù có Tạo Hóa Thanh Liên bảo vệ, Nguyên Thần tóc đen cũng không thể ngăn cản được thần thức của lão giả Minh Hỏa Điện trùng kích!
Nhưng bên trong thức hải của Tô Tử Mặc còn có một Nguyên Thần khác!
Tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương ngưng tụ ra m Thần tóc đỏ!
Lúc này, m Thần tóc đỏ đang trốn trong góc thức hải, vẻ mặt tỉnh táo, tùy thời mà động, kiên nhẫn chờ đợi cơ hội.
Chỉ cần nắm chặt cơ hội này, muốn trấn sát lão giả Minh Hỏa Điện cũng không phải không có khả năng!
Đương nhiên, tất cả những việc này phải làm trước khi trở về Minh Hỏa Điện.
Nếu tiến vào địa bàn Minh Hỏa Điện, dù hắn có thể đem trấn sát lão giả Minh Hỏa Điện cùng bảy tên Phản Hư Đạo Nhân còn lại, cuối cũng nhất định cũng sẽ kinh động đến cường giả Minh Hỏa Điện, vẫn sẽ bị bắt về.
Bọn hắn một đường phi nhanh đã hơn một canh giờ rồi.
Tô Tử Mặc biết đại khái vị trí của Minh Hỏa Điện, nếu Pháp Tướng Đạo Quân thao túng pháp khí, toàn lực đi đường, chừng hai canh giờ là có thể đến!
Thời gian đã rất gấp gáp!
Một khi tiến vào Minh Hỏa Điện, dù hắn có thủ đoạn thông thiên cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết!
Trong lòng Tô Tử Mặc cũng đã có chút nóng nảy.
Thậm chí hắn đang nghĩ, hiện tại có nên đứng dậy chém giết một lần hay không!
Nhưng rất nhanh hắn đã từ bỏ suy nghĩ này.
Mảnh mây đen này rất lớn, bốn người Tô Tử Mặc bị đặt ở giữa đám mây đen, bảy tên Phản Hư Đạo Nhân cách bọn họ rất gần, nhưng lão giả Minh Hỏa Điện lại đứng phía trước đám mây đen.
Hai người cách nhau chừng mười trượng!
Chỉ cần Tô Tử Mặc có chút dị động, còn chưa kịp tới gần lão giả Minh Hỏa Điện, khẳng định lão đã cảm giác được rồi.
Kế hoạch này tám chín phần mười đều sẽ thất bại!
Tô Tử Mặc không ngừng trấn định tâm thần, tiếp tục chờ đợi!
Thời gian kéo càng lâu, cơ hội cho hắn càng ít đi.
Nhưng bây giờ hắn chỉ có thể chờ!
Đối mặt với Pháp Tướng Đạo Quân, hắn không có cơ hội xuất thủ lần thứ hai.
Một khi thất sách, người bị chết không chỉ là chính hắn, còn có ba người Nam Cung Lăng!
Đúng lúc này, lão giả Minh Hỏa Điện đột nhiên xoay người lại, đi về phía Tô Tử Mặc.
"Du tiền bối."
Bảy tên Phản Hư Đạo Nhân vội vàng khom người hành lễ.
Lão giả Minh Hỏa Điện gật đầu, từ trên cao nhìn xuống bốn người Tô Tử Mặc, ánh mắt sâu kín, không biết đang suy nghĩ những cái gì.
"Tiền bối, có vấn đề gì sao?"
Một tên Phản Hư Đạo Nhân nhỏ giọng hỏi.
"Đáng tiếc nhục thân tốt như vậy, đáng tiếc thọ nguyên ta sắp hết."
Lão giả Minh Hỏa Điện lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, ngồi xổm xuống, duỗi bàn tay khô gầy ra, xoa bóp cánh tay Tô Tử Mặc, liếm môi nói: "Nếu để ta gặp được sớm mấy năm, ta thà rằng bỏ qua nhục thân của mình, cũng phải chiếm lấy thân thể hắn!"
"Thật sao ?"
Lão giả Minh Hỏa Điện vốn đang tự mình thổn thức cảm khái, không ngờ lại đột nhiên nghe được tiếng đáp lại đầy sát ý lạnh thấu xương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận