Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2936: Một đêm

"Không nhắc tới chuyện tu luyện nữa."
Điệp Nguyệt nói: "Nói chuyện về ngươi đi, nói từ trấn nhỏ ở Thiên Hoang đại lục c kia, ta rất hiếu kỳ, những năm gần đây, ngươi rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, mới đi tới một bước này."
Điệp Nguyệt chính là có xuất thân bình thường, từ chủng tộc yếu đuối, một đường tu hành, thành đế vị ngày hôm nay.
Nàng hiểu rất rõ một đường tu hành đến nay, chính mình đã trải qua bao nhiêu khó khăn.
Tô Tử Mặc đến từ tiểu thiên thế giới, có thể phi thăng tới thượng giới đã quá mức khó khăn, bây giờ còn có thể đi tới một bước này, thật sự đi đến Đại Hoang, đứng ở trước mặt nàng.
Đến tận khi nhìn thấy Tô Tử Mặc, Điệp Nguyệt vẫn không dám tin tưởng.
"Tốt."
Tô Tử Mặc gật đầu, kể lại những chuyện chính mình đa trải qua từ khi tu hành đến nay, nhưng người hắn từng gặp, kể từng chuyện với Điệp Nguyệt.
Điệp Nguyệt muốn nghe, Tô Tử Mặc cũng muốn chia sẻ với Điệp Nguyệt.
Hắn có thể đi tới một bước này, chính là bởi vì Điệp Nguyệt đã từng thay hắn nghịch thiên cải mệnh!
Tô Tử Mặc nói đến Phiếu Miểu Phong, nói đến chính mình tiên yêu đồng tu, gặp phải nguy cơ, chuyện này trước khi Điệp Nguyệt rời đi đã từng có dự liệu.
Hắn nói đến Đại Chu vương triều, nhắc tới qua Thẩm Mộng Kỳ, cũng nhấc tới chiến trường thượng cổ, Táng Long Cốc, nhắc tới hai câu nói mà Điệp Nguyệt lưu lại ở đáy Táng Long Cốc kia.
Hắn nói tới bố võ muôn dân, Côn Lôn Khư, cũng nói đến Đại Minh tăng cùng Huyết Ma Đạo Quân.
Dù Tô Tử Mặc gặp phải nguy hiểm thế nào, Điệp Nguyệt cũng chỉ yên tĩnh lắng nghe, từ đầu đến cuối vẻ mặt vẫn như thường.
Bởi vì nàng biết rõ, Tô Tử Mặc có thể tới trước mặt nàng, vậy khẳng định là hắn đã vượt qua nguy cơ, biến nguy thành an.
Nhưng khi nàng nghe tới chuyện khi Tô Tử Mặc phi thăng tới thượng giới, bị tông chủ thư viện cùng Vân U Vương chặn giết, nàng vẫn hơi nhíu nhíu mày, vẻ mặt thoáng lạnh đi.
Điệp Nguyệt động sát cơ.
Phân thân của Vân U Vương bị hủy trong tay nàng.
Căn nguyên của trận chặn giết này có vô số liên hệ cùng nàng.
Mà Vân U Vương biết rõ thân phận của nàng mà vẫn dám ra tay với Tô Tử Mặc!
"Không sao."
Tô Tử Mặc dường như hiểu được suy nghĩ của Điệp Nguyệt, lạnh nhạt nói: "Tông chủ thư viện bị ta đánh trọng thương, đã chạy trốn ẩn nấp, không dám hiện thân."
"Còn Vân U Vương kia, ta tự nhiên sẽ tới tìm hắn, không vội nhất thời."
Ở trong lòng Tô Tử Mặc, một tên Vân U Vương còn không đáng để Võ Đạo bản tôn phải tự mình ra tay.
Lúc trước, Vân U Vương chặn giết Long hoàng chân thân cùng Thanh Liên chân thân, Long hoàng đã bị hủy, dung Thanh Liên chân thân hợp với Long hoàng nguyên thần, tự nhiên sẽ đi kết thúc mối ân oán này!
Điệp Nguyệt gật đầu, lại không nói gì, chỉ khẽ nhunhu ấn đường, dường như có chút mệt mỏi.
"Ngươi hình như hơi mệt rồi, muốn nghỉ chút không ?"
Tô Tử Mặc thấy được dị thường trên người Điệp Nguyệt, nhẹ giọng hỏi.
Điệp Nguyệt đúng là đã mệt rồi.
Những năm gần đây, nàng gần như một thân một mình chống đỡ cả Đông Hoang, ngăn chặn bước chân chinh phạt của'Thương', đấu lại Thanh Viêm Đế Quân.
Mặc dù có chín dãy núi, có chín Yêu Đế đi theo, nhưng chân chính có thể chống lại Đế Quân đỉnh phong của phe đối phương, cũng chỉ có một mình nàng.
Chỉ là ở trước mặt người ngoài, từ trước tới giờ Điệp Nguyệt sẽ không lộ ra vẻ mệt mỏi, càng sẽ không lộ ra vẻ yếu đuối.
Chỉ khi ở trước mặt Tô Tử Mặc, nàng mới có thể buông lỏng.
Giống như năm đó ở Bình Dương trấn, đó là khoảng thời gian nàng chưa bao giờ có, cũng là khoảng thời gian mà nàng cảm thấy nhẹ nhõm tự tại nhất.
Không có gió tanh mưa máu, không có áp lực sinh tồn, không có cường địch, cũng không có vô tận chinh chiến cùng sát phạt.
Bình Dương trấn mặc dù không lớn, nhưng đối với nàng thì nơi đó giống như một tòa thế ngoại đào nguyên, có thể quên đi tất cả.
"Có hơi mệt một chút."
Điệp Nguyệt hơi hơi nghiêng người, khẽ tựa đầu lên vai Tô Tử Mặc, rồi nói: "Ngươi tiếp tục nói chuyện khi phi thăng tới thượng giới..."
Khi Điệp Nguyệt dựa tới, trong lòng Tô Tử Mặc thoáng run lên, thân thể biến thành cứng ngắc.
Mấy sợi tóc xanh của nữ tử đong đưa theo gió, chạm nhẹ vào hai má hắn.
Bên người truyền đến mùi thơm nhàn nhạt, khiến tâm hắn loạn như ma.
Mặc dù Tô Tử Mặc tu hành nhiều năm, nhưng cũng là nam tử huyết khí phương cương, lúc này không tránh được sẽ suy nghĩ miên man.
Hắn hơi liếc mắt, nhìn tới nữ tử đang dựa vào vai mình, đột nhiên khẽ ngây người một chút.
Điệp Nguyệt đã ngủ lấy rồi.
Tu luyện tới cảnh giới như bọn họ, có thể không cần ngủ nghỉ gì, thậm chí bọn họ có thể duy trì tỉnh táo hàng ngàn hàng vạn năm.
Nhưng chỉ cần là người, dù tu vi cảnh giới đạt tới mức nào, dù sao vẫn sẽ có lúc muốn nghỉ ngơi nghỉ ngơi, để thả lỏng tinh thần, hưởng thụ bình tĩnh.
Ở Tu Chân giới, tu sĩ tu luyện tới Nguyên Anh cảnh là có thể không ăn ngũ cốc, ăn mây uống sương, đạt tới trình độ ích cốc.
Nhưng dù đạt tới Phản Hư Đạo Quân, Hợp Thể Đại Năng, hoặc là Chân Linh, Tiên Đế ở thượng giới, tất cả vẫn sẽ nhấm nháp một ít sơn hào hải vị, rượu ngon món ngon.
Việc này cũng không phải vì muốn lấp đầy bụng, mà đơn thuần là hưởng thụ thế gian mỹ vị.
Nhìn Điệp Nguyệt đang ngủ say, tất cả tạp niệm trong lòng Tô Tử Mặc lập tức biến mất không còn trong khoảnh khắc.
Trong lòng hắn chỉ dâng lên một trận thương tiếc.
Không biết rốt cuộc đã bao lâu rồi Điệp Nguyệt không nghỉ ngơi, tinh thần mệt mỏi cỡ nào, phải thừa nhận áp lực lớn bao nhiêu mới có thể thiếp đi trong thời gian ngắn như vậy.
Mà Điệp Nguyệt có thể ngủ ở bên canh hắn.
Chuyện này đã chứng minh một việc.
Điệp Nguyệt vô cùng tín nhiệm hắn.
Ở bên cạnh hắn, Điệp Nguyệt có thể hoàn toàn buông đề phòng xuống, hoàn toàn buông lỏng xuống tới.
Tô Tử Mặc không đành làm ra hành động gì quá mạnh sợ đánh thức Điệp Nguyệt, hắn chỉ yên tĩnh ngồi ở kia, làm bạn cùng Điệp Nguyệt.
Khi Tô Tử Mặc mang ba người lão hổ chạy đến đây thì đêm đã khuya.
Một đêm trôi qua.
Khi ánh bình minh vừa ló rạng, ánh sáng xuyên qua chân trời, Điệp Nguyệt mới ung dung tỉnh lại.
Điệp Nguyệt mới tỉnh, vẻ mặt không còn vẻ cường thế quân lâm thiên hạ, coi trời bằng vung, nàng giống như một nữ tuwr bình thường, rời khỏi vai Tô Tử Mặc, tóc xanh hơi rối, sắc mặt có chút mờ mịt.
Nàng nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc một lát, dường như mới dần dần ý thức được chuyện gì.
Điệp Nguyệt ngẩng đầu, lộ ra cái cổ trắng như tuyết, nhẹ nhàng duỗi người về sau, cho dù là áo bào đỏ rộng lớn cũng không che giấu được dáng người uyển chuyển thướt tha kia.
Ngủ một đêm, tinh thần trạng thái của Điệp Nguyệt rõ ràng tốt hơn trước đó rất nhiều.
Rất nhanh, vẻ mờ mịt trên mặt Điệp Nguyệt nhanh chóng tán đi, khí thế trên người im lặng biến hóa, đã khôi phục như thường.
"Rất lâu rồi không được nghỉ ngơi như vậy."
Điệp Nguyệt tự nói.
Tô Tử Mặc nhìn Điệp Nguyệt, chậm rãi hỏi: "Ngươi bị thương sao ?"
Điệp Nguyệt ngủ một đêm.
Tô Tử Mặc ở bên cạnh nhìn nàng, bồi nàng một đêm.
Một đêm thời gian, Tô Tử Mặc tự nhiên có thể dò xét được, Điệp Nguyệt ngẫu nhiên lộ ra vẻ mệt mỏi, không chỉ là bởi vì không nghỉ ngơi trong thời gian dài, mà còn bởi vì nàng bị thương!
Nếu không, với tu vi của Điệp Nguyệt, khi Tô Tử Mặc vừa mới giáng lâm, nàng đã có thể phát hiện ra.
Chớ nói chi tới chuyện hắn còn ở dãy núi Thái A đại chiến một trận cùng hai đại Yêu Đế.
"Ừm."
Điệp Nguyệt gật gật đầu, cũng không giấu diếm.
Ở trước mặt Tô Tử Mặc, nàng cũng không cần ẩn giấu.
"Thanh Viêm Đế Quân làm ?"
Tô Tử Mặc hỏi.
"Nếu chỉ có một mình hắn thì còn không thể làm ta bị thương."
Điệp Nguyệt lắc đầu, nói: "Bên cạnh hắn còn có bảy cường giả Đế Quân đỉnh phong, xưng là Thất Túc Long đế, trong số các Đế Quân đỉnh phong, cũng thuộc về cường giả đỉnh tiêm."
Có thể thương tổn được Điệp Nguyệt đã chứng minh được một điểm này.
Nhưng Điệp Nguyệt đã bị thương, Thanh Viêm Đế Quân dẫn đầu 'Thương ', vì sao không thừa cơ chiếm cứ Đông Hoang?
Dường như nhìn ra nghi hoặc của Tô Tử Mặc, Điệp Nguyệt lạnh nhạt nói: "Ta đã bị thương, bọn hắn cũng không khả năng toàn thân rút lui."
Bạn cần đăng nhập để bình luận