Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 646: Tin tức về Lưu Ly cung

Tô Tử Mặc trở lại trên lưng Hoàng Kim Sư Tử, chuẩn bị rời đi.
Đường Thi Vận khẽ cắn môi anh đào, cố lấy dũng khí, ôm quyền nói: “Tô đạo hữu, hôm nay sắc trời đã tối, nên mau chóng tìm lối ra. Nếu hiểu lầm đã được giải trừ, không bằng chúng ta kết bạn đồng hành, cũng tiện chăm sóc lẫn nhau.”
Ở trong chiến trường Thượng Cổ, ban đêm chính là thiên hạ của rất nhiều yêu thú, dị chủng!
Nơi này, cứ cách trăm năm là sẽ mở ra một lần, vạn vật sinh trưởng rất tốt, tẩu thú hoành hành, rất nhiều sinh linh mạnh mẽ, đều thức tỉnh từ trong cơn ngủ mê!
Đối với đại đa số tu sĩ thì đi lại vào ban đêm ở trong chiến trường Thượng Cổ chẳng khác gì là tự tìm đường chết.
Đương nhiên, Tô Tử Mặc lại chẳng sợ hãi gì chuyện này!
Hắn đang muốn mở miệng cự tuyệt, Đường Thi Vận lại nói: “Ta biết cách nơi đây gần nhất có một tòa cổ thành, đại khái đi tầm một ngày là tới, đây là điểm dừng chân của rất nhiều tu sĩ.”
Ở trong chiến trường Thượng Cổ, sẽ có rất nhiều cổ thành tồn tại từ thời đại Thượng Cổ, có thể dùng để chống cự hung thú.
Nếu có đại tông môn hay thế lực mạnh mẽ ở trong cổ thành trấn thủ, thậm chí có thể chống lại phần lớn thú triều trùng kích!
Đường Thi Vận nói: “Hơn nữa ta nghe nói, những năm gần đây, tòa cổ thành này vẫn luôn bị Lưu Ly cung chiếm cứ.”
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc khẽ nhướn mi, giống như có chút động tâm.
Nhìn thấy biến hóa rất nhỏ này, trong lòng Đường Thi Vận rất vui vẻ, lại vội vàng nói:
“Lưu Ly cung là một trong những siêu cấp tông môn của Tiên môn, là tông môn luyện thể cường đại nhất trong Tu Chân giới, môn hạ chân truyền đệ tử của họ thậm chí có thể tay không chém giết hung thú! Có siêu cấp tông môn này trấn thủ cổ thành, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.”
Tô Tử Mặc vốn dĩ không cảm thấy hứng thú gì với cổ thành kia.
Nhưng khi nghe được mấy chữ Lưu Ly cung, hắn đã thay đổi chủ ý.
Ở trên đại lục Thiên Hoang, hắn cũng đã nói, 13 thành nước Yến, nợ máu trả bằng máu!
Tô Tử Mặc gật gật đầu, nói: “Được, vậy làm phiền ngươi dẫn đường.”
“Không có việc gì, không phiền phức.”
Đường Thi Vận vui mừng khấp khởi vội nói.
Một bên khác, Chúc Việt vẫn còn thở dốc, nhưng đã dần dần hồi phục lại.
Hắn vốn không bị thương tích gì, nghỉ ngơi một hồi là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Nhưng nghe được Đường Thi Vận nói chuyện cùng Tô Tử Mặc, sắc mặt của Chúc Việt lại càng âm trầm!
Hắn cúi thấp đầu, tóc dài che khuất khuôn mặt, trong đôi mắt lấp lóe hàn quang, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
Hiện tại hắn có hai lựa chọn.
Thứ nhất chính là tạm thời ẩn nhẫn lại, đợi tìm hiểu về người này nhiều một chút, rồi lại tìm cơ hội.
Thứ hai là xuất thủ ngay lúc này, toàn lực bộc phát ra tu vi, trực tiếp phóng xuất ra Kim Đan dị tượng, không cho người này cơ hội tới gần người!
Chúc Việt do dự thật lâu, cuối cùng vẫn không có động thủ.
Hắn thực sự không đoán được, Tô Tử Mặc còn có chuẩn bị gì hay không.
Nếu người này còn có át chủ bài cường đại chưa lộ ra mà hắn lại tùy tiện xuất thủ, chỉ sợ không chỉ đơn giản là mất mặt, mà là mất mạng!
Ánh mắt Tô Tử Mặc vẫn luôn vô tình hay cố ý nhìn tới trên người Chúc Việt.
Chúc Việt căn bản không biết, hắn vừa mới đi một vòng ở Quỷ Môn quan!
Hắn cho là mình đã giấu rất kỹ, nhưng thật tình lại không biết, linh giác của Tô Tử Mặc quá mức khủng bố, chỉ cần xuất hiện địch ý đối với hắn là hắn sẽ cảm thụ được!
Chỉ cần Chúc Việt có chút dị động thì lúc này hắn đã là một người chết!
Sắc trời lờ mờ, bóng đêm dần buông xuống.
“Đi thôi, trước tiên tìm nơi đặt chân, nghỉ ngơi một đêm.”
Tô Tử Mặc vỗ vỗ Hoàng Kim Sư Tử dưới người, nói ra: “Ngươi đi tìm.”
“A.”
Hoàng Kim Sư Tử hữu khí vô lực ứng tiếng.
Nó là thuần huyết hung thú, tự nhiên hiểu rõ ràng nhất ở bên trong chiến trường Thượng Cổ này, có nơi nào tương đối an toàn.
Huống chi nó bị Tô Tử Mặc hàng phục, thu làm tọa kỵ, cảm thấy mất hết mặt mũi, hận không thể tránh đi tất cả yêu thú.
Thế là Hoàng Kim Sư Tử chở Tô Tử Mặc, chạy vội ở phía trước.
Đám người Nam Đẩu phái theo sát phía sau.
Cũng không lâu sau, mấy người đi tới dưới một ngọn núi, tìm kiếm được một hang động.
Hoàng Kim Sư Tử đứng ở cửa hang, trừng lớn mắt, vểnh tai, không ngừng ngửi ngửi trong động, muốn điều tra xem bên trong đến có những sinh linh khác hay không.
“Đi vào đi, bên trong trống không.”
Không chờ nó điều tra ra cái gì, Tô Tử Mặc đã vỗ xuống đầu to của nó.
Tô Tử Mặc tu luyện bí điển Đại Hoang Yêu Vương, dù là thị lực hay thính lực hoặc khứu giác, hắn đều nhạy cảm hơn Hoàng Kim Sư Tử nhiều!
Hoàng Kim Sư Tử bán tín bán nghi, thận trọng đi vào, dạo qua một vòng, quả nhiên không có phát hiện ra thứ gì bất thường.
Trong huyệt động có rất nhiều lối rẽ, nhưng trước sau lại tương thông, có hai cái cửa ra.
Như thế cũng tốt, nếu thật sự bị tập kích thì cũng có thể có đường lui.
Tô Tử Mặc nói ra: “Các ngươi nghỉ ngơi ở gần cửa vào bên này đi, ta đi ra cửa vào phía sau núi, đến hừng đông, chúng ta tập hợp ở chỗ này rồi xuất phát.”
“Được.”
Đường Thi Vận gật gật đầu.
Trầm ngâm một chút, Đường Thi Vận lại kèo Tô Tử Mặc đến bên cạnh, liếc qua Hoàng Kim Sư Tử cách đó không xa, nhỏ giọng nói ra: “Tô đạo hữu, ngươi không ký kết huyết thệ với con Hoàng Kim Sư Tử kia, khó tránh khỏi có chút khinh địch!”
Tô Tử Mặc cười cười nhưng không giải thích.
Đường Thi Vận thấy Tô Tử Mặc thờ ơ, lại nhắc nhở: “Dù sao nó cũng là thuần huyết hung thú, mặc dù tạm thời khuất phục ngươi, nhưng dã tính khó thuần. Lúc nghỉ ngơi, ngươi tốt nhất đừng cách nó quá gần, nhất định phải cẩn thận nó thí chủ!”
“Ừ, đã biết.”
Dù sao Đường Thi Vận cũng có ý tốt, Tô Tử Mặc cũng không tiện điểm phá, lập tức gật đầu đồng ý.
Sau đó, Tô Tử Mặc và Hoàng Kim Sư Tử rời khỏi nơi đây, sau bảy lần quặt tám lần rẽ thì mới đi tới cửa vào ở phía sau sơn động.
Bóng đêm dần nồng.
Bên ngoài sơn động, tiếng hung thú gầm liên tiếp vang lên!
Thỉnh thoảng sẽ có tiếng hung cầm dồn dập tiếng kêu to vang lên, bén nhọn chói tai.
Tiếng trườn bò của một số côn trùng bò sát cũng làm cho người ta rùng mình.
Hoàng Kim Sư Tử ngủ đến mức ngã chỏng vó lên trời, nước bọt chảy ròng.
Tô Tử Mặc gối hai tay sau ót, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích, giữ vững cái tư thế này đã hai canh giờ, giống như đã sớm chìm vào giấc ngủ.
Đột nhiên!
Trong bóng tối, Hoàng Kim Sư Tử lật người lại, không phát ra một chút âm thanh nào, chậm rãi mở hai mắt ra.
Đôi mắt này sáng đến mức làm người ta sợ hãi, nào có một chút buồn ngủ nào!
Nó vẫn luôn không ngủ!
Ngày mai sẽ đến cổ thành mà người tu chân tụ tập, nó sẽ không có cơ hội đào tẩu nữa.
Cho nên, đêm nay là cơ hội duy nhất!
Hoàng Kim Sư Tử nhìn qua Tô Tử Mặc nằm cách đó không xa đang ngủ say, chần chừ một lúc, thầm nghĩ: “Được rồi, nể tình ngươi không ép ta ký kết huyết thệ, tối nay tạm tha ngươi một mạng.”
Hoàng Kim Sư Tử chậm rãi đứng dậy, rón rén đi về phía bên ngoài sơn động.
Nó chưa kịp rời đi, bên trong hang núi đã vang lên một giọng nói.
“Ngươi muốn đi đâu thế?”
Hoàng Kim Sư Tử giật mình, bị dọa đến mức lông vàng toàn thân đều dựng lên, căn bản không dám quay đầu nhìn lại, run giọng đáp: “Đi, đi ra bên ngoài đi tiểu.”
Sau lưng không có âm thanh đáp lại, giống như đã chấp nhận câu trả lời này rồi.
Hoàng Kim Sư Tử như được đại xá, cố gắng trấn định tâm thần, không chút hoang mang đi ra sơn động, đi vào bên cạnh một tảng đá xanh, vừa làm ra vẻ đang đi tiểu vừa quay đầu nhìn lại g phía sơn động.
Bên trong màn đêm u ám, không có động tĩnh gì, yên tĩnh.
“Hừ hừ, ta nói đi tiểu mà ngươi lại tin tưởng à!”
Hoàng Kim Sư Tử cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ trong lòng: “Cuối cùng vẫn là trí tuệ của ta cao hơn một bậc, chờ ngươi kịp phản ứng, ta đã sớm chạy đi ngàn dặm!”
Hoàng Kim Sư Tử xoay người, đang muốn đào tẩu, lại theo bản năng ngửa đầu liếc qua.
Chỉ thấy trên cổ thụ cách đó không xa, một thư sinh thanh sam đang ngồi trên chạc cây, hai mắt tỉnh táo, nhàn nhã vung vẩy hai chân, cười như không cười nhìn qua nó.
“Ôi mẹ ơi!”
Hoàng Kim Sư Tử bị dọa đến mức đặt mông ngồi ở trên mặt đất, tâm thần bối rối, mở miệng trực tiếp nói ra tiếng người...
Bạn cần đăng nhập để bình luận