Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2793: Kỷ nguyên Đấu Chiến

"Chi chi chi ?"
Khỉ con này còn chưa biết nói, nhìn thấy đám người Tô Tử Mặc cũng không hề phòng bị cảnh giác, trong miệng chỉ a a kêu loạn, giống như là đang hỏi thăm cái gì đó.
Trong con ngươi đen kịt của khỉ con, thỉnh thoáng lóe lên một vệt ánh đỏ nhàn nhạt.
Chú ý tới ánh đỏ này, tâm thần Tô Tử Mặc khẽ run lên.
Mắt của khỉ con này có điểm đặc biệt này!
Những người khác của Kiếm giới nhìn thấy con khỉ con này, cũng có chút kinh ngạc.
Vương Động nói: "Nhìn bộ dạng này, khỉ con này hẳn là đời sau của tội linh, thuộc về Huyết Viên nhất tộc. Ánh đỏ trong con ngươi kia chính là điểm đặc thù chỉ Huyết Viên nhất tộc mới có."
Công Tôn Vũ nói: "Huyết Viên nhất tộc, ở vạn tộc sinh linh có xếp hạng không thấp, đặc biệt là sau khi trưởng thành, thức tỉnh huyết mạch thiên phú của Huyết Viên nhất tộc, khi sa vào trạng thái cuồng bạo, lực chiến đấu sẽ tăng vọt, thậm chí có thể chống lại chủng tộc cấp cao nhất trong vạn tộc!"
Đến lúc này, Tô Tử Mặc mới biết rõ hóa ra Hầu Tử lại thuộc về Huyết Viên nhất tộc ở thượng giới.
Thái Lai Kiếm Tiên nói: "Ta nghe nói, Huyết Viên nhất tộc ở đã từng xưng bá ba ngàn giới ở một kỷ nguyên, lực chiến đấu vô địch!"
"Đúng là có chuyện này."
Giác Kiến Tăng khẽ gật đầu, nói: "Kỷ nguyên kia tên là kỷ nguyên Đấu Chiến. Lúc đó Huyết Viên nhất tộc sinh ra một vị tuyệt thế cường giả, đấu chiến ba ngàn giới, tung hoành vô địch, cuối cùng phong làm Đấu Chiến Đại Đế!"
Trong đầu Tô Tử Mặc dần dần hiện ra một bóng người tay cầm côn dài, nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt!
Lúc trước, khi Võ Đạo bản tôn độ kiếp, kiếp thứ mười đã từng ngưng tụ ra một vượn già có lực chiến đấu cái thế, bây giờ nghĩ lại thì hẳn là Đấu Chiến Đại Đế!
Giác Kiến Tăng than thở một tiếng, nói: "Vị Đấu Chiến Đại Đế này cả đời đều chiến đấu, đấu cùng trời, đấu cùng đất, thậm chí chiến đấu cùng vạn tộc sinh linh, cho đến khi chết trận, khó trách làm người thổn thức."
Nghe đến đây, lông mày Tô Tử Mặc nhíu lại, nhịn không được hỏi: " Vị cường giả của Huyết Viên tộc này đã trở thành Đại Đế thì ai có thể giết chết hắn ?"
"Không rõ."
Giác Kiến Tăng lắc lắc đầu, nói: "Vị Đấu Chiến Đại Đế này bị mê hoặc tâm trí ? Chọn nhập bọn cùng tà ma, đối địch cùng vạn tộc, đương nhiên thiên đạo sẽ không tha."
"Chính bởi vì hắn nhập bọn cùng tà ma, Huyết Viên tộc bị liên luỵ, suýt nữa đã diệt tuyệt."
"Ở kỷ nguyên Đấu Chiến, Huyết Viên giới là siêu cấp đại giới mạnh mẽ nhất. Bây giờ sau vô số kỷ nguyên đi qua, Huyết Viên giới vẫn không thể khôi phục lại. Hiện tại chỉ có thể coi là giới diện cao cấp."
Vương Động nói: " Huyết Viên tộc trong Tà Ma Chiến Trường chính là đời sau của Huyết Viên tội linh từ kỷ nguyên Đấu Chiến năm đó, phải chịu lỗi vì tổ tiên phạm vào tội lớn ngập trời."
"Huyết Viên giới tính là may mắn rồi."
Công Tôn Vũ nói: "Từ xưa đến nay, không biết có bao nhiêu giới diện, bao nhiêu chủng tộc hoàn toàn bị chôn vùi trong trận hạo kiếp kia."
Tần Chung nói: "Từ xưa tà không thắng chính, Đấu Chiến Đại Đế thì thế nào ? Dám nhập bọn cùng tà ma thì cuối cùng cũng không thể địch lại ý chí cùng lực lượng của vạn tộc sinh linh!"
"Vậy đây là tội linh đời sau, giết đi."
Trầm Việt rút trường kiếm ra, chuẩn bị giết chết con khỉ con kia.
"Chờ chút!"
Tô Tử Mặc đột nhiên lên tiếng.
"Tô phong chủ ? Làm sao vậy ?"
Trầm Việt quay đầu hỏi nói.
Những người khác cũng đều nhìn về phía Tô Tử Mặc.
Tô Tử Mặc nói: "Con khỉ con này mới sinh mấy tháng, cho dù giết đi cũng không có chiến công gì, tha cho nó một mạng đi."
Kỳ thực, trong đầu hắn từng lóe qua một suy nghĩ, con khỉ con kia có thể có quan hệ máu mủ gì cùng Hầu Tử không?
Mặc dù khả năng này không tính là lớn, nhưng chỉ cần có một phần vạn khả năng ? Tô Tử Mặc cũng không thể để con khỉ con này chết ở đây!
Tô Tử Mặc mặc kệ tà ma, tội linh gì đó.
Hắn chỉ biết rõ Hầu Tử là huynh đệ đầu tiên hắn kết giao ở Thiên Hoang đại lục.
Khi hắn còn nhỏ yếu, không đủ mạnh mẽ, Hẩu Tử từng liều mạng cứu hắn ở trong miệng Thương Lang và dưới kiếm của tu sĩ Trúc Cơ!
Con khỉ con này nếu là con của Hầu Tử, hắn quyết không cho phép người ngoài tổn thương.
"A di đà phật."
Giác Kiến Tăng ngâm khẽ một tiếng phật hiệu, nói: "Tô phong chủ nhân từ."
Nhưng Trầm Việt lại không cho là đúng.
Trầm Việt nói: "Con con khỉ này hiện tại không có lực uy hiếp, nhưng cuối cùng cũng có một ngày, nó sẽ trưởng thành, trở thành tội linh hung tàn máu tanh."
"Thừa dịp nó còn nhỏ, giết chết nó đi cũng tính là diệt trừ một tai hoạ, để tránh có sinh linh khác ở ba ngàn giới chết trong tay nó."
"Thẩm huynh, bỏ qua đi."
Vương Động ở một bên khuyên nhủ: "Một con khỉ con mà thôi."
Kỳ thực, đám người Lâm Tầm Chân, Vương Động đều không có ý định ra tay.
Đối phó với một con khỉ con mới sinh mấy tháng, sâu trong nội tâm của bọn hắn vẫn có chút mâu thuẫn.
Con khỉ con này như đứa bé sơ sinh, như một tờ giấy trắng, còn chưa hiểu được thị phi đen trắng, càng không có cừu hận gì, đối với đám người xa lạ như bọn họ mà còn không có tâm phòng bị.
Giết chết một con khỉ con như vậy giống như sát hại một đứa bé tay không tấc sắt.
Mấy người Lâm Tầm Chân, Vương Động là Chân Tiên, tự nhiên khinh thường việc này.
Trầm Việt thấy Vương Động khuyên nhủ, thì cũng không kiên trì nữa, hơi hơi nhún vai, nói: "Tùy thôi, dù chúng ta không giết nó, ở trong Tà Ma Chiến Trường, một con khỉ con như thế có thể sống bao lâu ?"
Nói xong, Trầm Việt đi ra bên ngoài sơn động.
Không đi ra bao xa, trong lối rẽ tối đen đột nhiên có một bóng đen xông tới Trầm Việt, trong miệng phát ra một tiếng gầm nhẹ!
Trầm Việt phản ứng cực nhanh, lập tức nghiêng người lui lại, trở tay tế ra tiên kiếm, đâm về phía bóng đen kia.
Trong chốc lát, một kiếm này đã sinh ra mấy chục đường kiếm, trong nháy mắt bao phủ bóng đen kia đi vào.
Phốc phốc!
Bóng đenkia kêu lên một tiếng đau đớn, trên người bắn ra mấy tia máu!
Nhưng bóng đen lại không có dấu vết lui lại, ngược lại càng trở nên càng cuồng bạo, hai mắt lóe ra ánh đỏ, giống như không muốn sống tiếp tục nhào tới Trầm Việt!
Mấy người Lâm Tầm Chân nhanh chân chạy qua đến, tập trung nhìn vào.
Bóng đen kia lại là một con vượn mẹ có thân hình cao lớn, trên người dính đầy vết máu và bụi đất, trừ vết thương mà Trầm Việt vừa mới chém ra, còn có vô số vết thương cũ còn chưa kết vảy.
Bắp đùi vượn mẹ là bị thương nặng nhất, thịt chung quanh vết thương đều đã hư thối, lộ ra xương trắng bên trong, đi đường đều cà nhắc.
"Nghiệt súc tìm chết!"
Vẻ mặt Trầm Việt băng lãnh.
Mặc dù vượn mẹ này cũng có tu vi Động Hư kỳ, nhưng thương thế quá nặng, căn bản cũng không phải là đối thủ của Trầm Việt.
Trầm Việt lại lần nữa chém tới.
Một kiếm này kinh diễm không gì sánh được, trong nháy mắt bắn ra hàng ngàn hàng vạn đạo kiếm ảnh, hư hư thực thực, căn bản không nhìn ra chân thân của tiên kiếm!
Bị ánh kiếm chiếu rọi, vượn mẹ chỉ cảm thấy hai mắt đau nhói, hai hàng huyết lệ chảy xuống.
Nhưng nó vẫn cố gắng trợn to hai mắt, liều lĩnh xông lên!
Nó muốn bảo vệ con của mình, cho dù là đánh bạc tính mạng!
Ánh mắt Trầm Việt lạnh nhạt, đáy mắt lướt qua một tia khinh thường.
Một kiếm này của hắn đã phóng thích ra toàn bộ ý cảnh của Huyễn kiếm đạo, đừng nói con vượn mẹ này đang bị thương nặng, dù nó ở trạng thái toàn thịnh đều không ngăn nổi chiêu này!
Chân thân tiên kiếm giấu trong vô số kiếm ảnh hư hư thực thực, đâm thẳng tới ấn đường vượn mẹ.
Khi tiên kiếm của hắn sắp đâm vào ấn đường của vượn mẹ, một ánh sáng xanh biếc rực rỡ đột nhiên loé lên, đâm rách vô số hư ảo, vừa vặn đụng vào thân tiên kiếm của hắn! ---------
Người dịch: Thờisênh239
Bạn cần đăng nhập để bình luận