Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2579: Vây đánh

Ánh mắt Tô Tử Mặc đại thịnh!
Không biết từ lúc nào, trong tay hắn đã cầm một cây phất trần, cổ tay nhẹ nhàng động.
Xoát một tiếng, ba ngàn sợi tơ bạc phá không biến thành một dòng sông màu bạc, bắn tới Thần Tiêu kiếm và Vân Đình, thanh thế doạ người!
"Ừ ?"
Vân Đình hơi nhíu mày.
Hắn tự nhiên nhìn ra được, chuôi phất trần này của Tô Tử Mặc không dễ ứng phó.
Ba ngàn sợi tơ cũng không uy hiếp quá lớn đối với hắn.
Nhưng nếu hắn bị ba ngàn tơ bạc biến thành dòng đến sông bạc kia, chắc chắn sẽ càng lún càng sâu, thân pháp hành động sẽ bị ngăn cản, không thể phát huy ra uy lực chân chính của kiếm đạo.
Trong khi cận chiến, chiếm trước được tiên cơ là chuyện cực kỳ quan trọng.
Vân Đình không muốn rơi vào bị động!
Nghĩ đến đây, Vân Đình hơi lắc lư, cả người đột nhiên trở nên bắt đầu mơ hồ, thân hình phai nhạt, dường như đã trốn vào hư không, không còn ở giới này nữa!
Thân pháp bí thuật cấp cao nhất ở thượng giới-Kiếm Du Thái Hư!
Đạo thân pháp này mạnh mẽ là bởi vì Kiếm Du Thái Hư đã chạm tới đạo và pháp của không gian.
Có thể thân du thái hư, tránh né nguy hiểm, tránh thoát khốn cảnh!
Thấy ba ngàn tơ bạc hóa thành sông bạc, bắn về phía Vân Đình nhưng Vân Đình cùng Thần Tiêu kiếm lại quỷ dị biến mất không thấy gì nữa!
Đây không phải là thuấn di.
Mà là biến mất khỏi chiến trường, trốn vào hư không!
Thủ đoạn này cực kỳ kinh diễm!
Chờ ba ngàn sợi tơ kiệt sức, sông bạc yếu đi, Vân Đình sẽ cầm Thần Tiêu kiếm đột nhiên hiện thân, phản kích lại Tô Tử Mặc!
Đúng lúc này, trong mắt Tô Tử Mặc đột nhiên lướt qua một tia cổ quái.
Trong đầu hắn nổi hiện ra từng bàn cờ Linh Lung kỳ diệu tuyệt luân.
Những ván cờ này lướt qua trước mắt hắn, cuối cùng dừng lại trên ván cờ Linh Lung thứ tám!
Mà bàn cờ Linh Lung thứ tám, mấu chốt để phá giải thế cờ chính là đạo pháp không gian!
Khi nãy, Tô Tử Mặc dựa vào Linh Tê quyết, liên hợp với Võ Đạo bản tôn để phá giải thế cờ bàn cờ Linh Lung thứ tám.
Mặc dù hắn vẫn không thể khống chế loại lực lượng này, nhưng phương pháp phá giải, đã sớm in sâu trong trí nhớ của hắn!
Trong ánh mắt của người khác thì Vân Đình đã dựa vào kiếm đạo, trốn vào thái hư, biến mất không thấy nữa.
Nhưng ở trong mắt Tô Tử Mặc, chiến trường đá lớn mà hai người đang ở chính là một bàn cờ Linh Lung, có thể thấy rõ ràng vị trí của Vân Đình, không có chỗ che thân!
Vân Đình trốn vào hư không, đang súc thế đợi phát, chuẩn bị đánh lại.
Nhưng hắn ở hư không lại đột nhiên phát hiện, Tô Tử Mặc lại nhìn chằm chằm vào hắn.
Đôi mắt kia giống như có thể xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp hư không, nhìn đến nơi hắn đang ẩn thân!
"Làm sao có thể ?"
Vân Đình bị Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm đến mức có chút không tự nhiên, lại lần nữa thi triển thân pháp, trốn vào một mảnh hư không khác.
Nhưng hắn còn chưa đứng vững, chỉ thấy ánh mắt Tô Tử Mặc cũng chuyển động theo, vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, vẻ mặt cổ quái, giống như cười mà không phải cười.
" Tình huống gì thế?"
Vân Đình bị ánh mắt của Tô Tử Mặc nhìn mà có chút sợ hãi.
Hắn liên tục phóng thích ra thân pháp, trốn vào từng mảnh hư không, mà ánh mắt Tô Tử Mặc lại như bóng với hình, từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào hắn, như cỏ gai đâm vào lưng!
Trong nháy mắt, Vân Đình đột nhiên cảm giác chính mình giống như một con khỉ bị người trêu đùa, không ngừng nhảy tới nhảy lui...
Đột nhiên!
Một cây trường thương màu bạc phá vỡ tầng tầng lớp lớp hư không, trong nháy mắt đâm đến trước người hắn, đâm thẳng tới cái ót của hắn!
Đến tận lúc này, Vân Đình mới thật sự tin tưởng Tô Tử Mặc quả thật có thể thấy rõ tung tích của hắn!
Hắn trở tay chém một kiếm, va chạm cùng trường thương đang đâm tới kia!
Coong!
Kiếm thương va chạm, tia lửa văng khắp nơi!
Cây trường thương này lại bị một kiếm của hắn chém rơi lả tả thành từng sợi tơ bạc mỏng.
Cái gọi là trường thương, cũng chính là ba ngàn sợi tơ của Thái Ất phất trần ngưng tụ thành!
Thủ đoạn công phạt của Thái Ất phất trần quỷ quyệt hay thay đổi, có thể cương có thể nhu, âm dương cùng tồn tại.
Khi cứng có thể biến tơ thành thương, không gì không phá.
Khi nhu lại mềm mại như nước, kéo dài không hết.
Mặc dù đánh tan trường thương đâm tới, nhưng Vân Đình cũng bị lực lượng trong một thương này, bắn ra khỏi hư không, lại lần nữa rơi trên chiến trường đá lớn!
Hai bên giao thủ lần này, nhìn giống như dài dằng dặc.
Nhưng trong mắt rất nhiều tu sĩ nhìn chăm chú thì quá trình chỉ tầm hai ba nhịp hô hấp.
Vân Đình đột nhiên biến mất không thấy nữa, sau đó Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm vào hư không trên chiến trường đá lớn, nhìn mấy lần rồi đột nhiên vung vẩy phất trần, ép Vân Đình từ trong hư không lộ ra!
Thân hình Vân Đình còn chưa đứng vững, Tam Bảo Ngọc Như Ý đã từ trên trời giáng xuống.
Vân Đình vội vàng nhấc kiếm ngăn cản.
Coong!
Tam Bảo Ngọc Như bị bắn bay, nhưng thân hình Vân Đình cũng hơi run rẩy một chút.
Lực sấm sét trên Thần Tiêu kiếm cũng bị đánh tan đi rất nhiều, rất nhanh lại lần nữa ngưng tụ ra.
Soạt!
Theo sát phía sau, ba ngàn sợi tơ hóa thành sông bạc cuốn lên sóng to gió lớn, cuồn cuộn kéo tới, trong nháy mắt đã bao phủ lấy Vân Đình!
"Phá cho ta!"
Vân Đình quát lớn trong dòng sông ngân này.
Ngay sau đó, một đường kiếm lăng lệ đến cực điểm phóng lên tận trời, chém sông ngân thành hai!
Bạch!
Vân Đình lại lần nữa hiện thân, chân đạp lên sông bạc, khí thế cuồn cuộn ngất trời, Tam Bảo Ngọc Như Ý lại lần nữa đập tới.
Coong!
Sấm sét trên Thần Tiêu kiếm, phong mang mới vừa ngưng tụ đã lại lần nữa bị Tam Bảo Ngọc Như Ý đánh tan.
Mặc dù Vân Đình có vô thượng kiếm đạo, cũng không thể thi triển ra.
Kiếm đạo của hắn vừa mới phóng thích ra đã lập tức bị Tam Bảo Ngọc Như Ý phối hợp Thái Ất phất trần đánh thành mảnh nhỏ.
"Ba Đầu Sáu Tay!"
Ngay phía sau, chỉ thấy Tô Tử Mặc phóng thích ra tuyệt thế thần thông, một tay nắm Thái Ất phất trần, một tay nắm Tam Bảo Ngọc Như Ý, một tay nắm Thất Vĩ Hoàng Vũ quạt, vọt tới Vân Đình.
Đinh đinh đương đương!
Thân hình Tô Tử Mặc không ngừng xoay tròn, Thái Ất phất trần, Tam Bảo Ngọc Như Ý, Thất Vĩ Hoàng Vũ quạt mãnh liệt tấn công Vân Đình.
Không chỉ như thế, ba cánh tay Tô Tử Mặc còn trống hoặc quyền hoặc chưởng hoặc chỉ, cùng đánh tới trên người Vân Đình!
Kiếm đạo của Vân Đình bị Thái Ất phất trần cùng Tam Bảo Ngọc Như Ý trùng kích đến mức chia năm xẻ bảy.
Bây giờ, còn phải đối mặt với Thất Vĩ Hoàng Vũ quạt, và cận chiến chém giết cùng ba cánh tay!
Cổ ngữ nói hai quyền khó địch bốn tay.
Bây giờ Vân Đình phải đối mặt với cả sáu cánh tay, công kích lọt vào trong tầm mắt tất cả đều là nắm đấm hoặc thần binh pháp bảo của Tô Tử Mặc!
Hắn không kịp thở!
Ba đầu sáu tay đối với Vân Đình không tính là thần thông khó tu luyện.
Chỉ là hắn chưa bao giờ tu luyện qua, cũng khinh thường tu luyện.
Ở trong mắt hắn, dựa vào trường kiếm trong tay hắn, đủ để chống lại cường địch, chém giết vạn linh!
Hắn nơi nào ngờ được hôm nay lại gặp phải đối thủ như Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc dựa vào Thái Ất phất trần cùng Tam Bảo Ngọc Như Ý, căn bản không có chiêu số tinh diệu gì, chỉ điên cuống bổ đầu che mặt đập mạnh một trận, Vân Đình bị đánh đến mức cả người đều ngơ ngác.
Trong nháy mắt, hai người giao thủ mấy trăm hiệp, cả người Vân Đình mồ hôi đầm đìa, liên tục bại lui, vừa sợ vừa giận.
Hắn bị Tô Tử Mặc gắt gao áp chế, ngay cả muốn mắng to đều không có cơ hội!
Một màn trước mắt này, chẳng khác gì có ba Tô Tử Mặc đang đồng thời phát động thế công đối với Vân Đình.
Vân Đình có kiếm pháp mạnh hơn, cũng không chống đỡ được.
Mà Tô Tử Mặc vẫn không ngừng tấn công, trông thấy Vân Đình còn đang cắn răng gượng chống, khóe miệng không khỏi hơi cong, trên mặt lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Ấn đường của hắn đột nhiên bay ra một quyển sách ngọc!
Ngay sau đó, cuốn sách ngọc này ở bên cạnh nhanh chóng biến thành một bóng người!
Ngọc Thanh sách ngọc-Nguyên Thủy chi thân!
"Mẹ nó..."
Vân Đình thấy một màn như vậy, trước mắt đen ngòm, suýt nữa đã không chịu được mà ngất đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận