Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2984: Giác Túc bỏ mình

Tình hình lúc này, nàng đã không thể để ý tới Giác Túc Yêu Đế được nữa rồi.
Chính nàng có thể thoát thân, đã là vô cùng may mắn!
"A!"
Tâm Túc Yêu Đế rít lên một tiếng, thả ra bí pháp, chín cái đuôi cáo sau lưng nhanh chóng ứ máu phồng lên.
Ngay sau đó, một cái đuôi cáo màu đỏ như máu đột nhiên gãy ra, phun trào ra một màn sương máu vô tận, nhuộm đỏ nửa mảnh bầu trời Đại Hoang Giới!
Đây chính là máu tươi của Yêu Đế đỉnh phong!
Ở trên chiến trường bên dưới, ức vạn sinh linh vô ý thức ngẩng đầu lên, nhìn cảnh tượng này, lộ ra vẻ mặt rung động.
Một con Giao Long dài ngàn trượng, bị một bóng người mặc áo bào màu tím nhỏ bé giẫm ở dưới chân, đã bị nện cho khuôn mặt hoàn toàn biến dạng, không còn sức lực co quắp lại.
Một vị khác là Cửu Vĩ Yêu Hồ, bị hai cánh cửa to lớn trấn áp, bị ép phải tự cắt đi một cái đuôi!
Đại quân ức vạn Yêu tộc của Thương, đã sinh ra ý lui, có đám thậm chí đã bắt đầu rút lui.
Bọn họ đều nhìn thấy rất rõ ràng, bên ngoài Đại Hoang Giới, Thanh Viêm Đế Quân đang lùi ra phía sau.
Chiến trường ở trên Đại Hoang Giới, vị Hoang Võ kia đã giết hơn mười vị Yêu Đế tuyệt thế, quả thực là ngang dọc vô địch, có thể trấn áp tất cả!
Tâm Túc Yêu Đế thi triển bí pháp, tự cắt một cái đuôi cáo, cuối cùng tranh thủ được một chút không gian, từ bên dưới sự đè ép của hai cánh cửa lớn giãy thoát ra ngoài, trốn về phía bọn Thanh Viêm Đế Quân.
"Hoang Võ, ngươi nghe cho kỹ!"
"Mối thù đứt đuôi, ngày sau tất sẽ báo!"
Tiếng của Tâm Túc Yêu Đế truyền đến, bén nhọn chói tai, lại không còn sự mềm mại đáng yêu của ngày xưa nữa, mà tràn đầy sự thù hận oán độc.
Võ Đạo Bản Tôn không đáp, chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, trong tay lại một lần nữa vận lực, vung Trấn Ngục Đỉnh lên, đánh xuống Giác Túc Yêu Đế ở dưới chân!
Ầm ầm!
Lần này, cuối cùng cũng đã đập nát đầu của Giác Túc Yêu Đế, hiện ra một lỗ máu to lớn!
Nguyên thần của Giác Túc Yêu Đế, cũng bị chấn cho chia năm xẻ bảy!
Một trong Thất Túc Yêu Đế, Giác Túc Yêu Đế đã bỏ mình tại chỗ!
Tâm Túc Yêu Đế muốn trốn, nhưng Võ Đạo Bản Tôn lại không có dự định thả cho nàng đi.
Một tay của Võ Đạo Bản Tôn xách lấy thi thể Giao Long to lớn của Giác Túc Yêu Đế, một tay cầm Trấn Ngục Đỉnh, tóc đen bay múa, ngọn lửa tím cháy hừng hực ở bên trong con ngươi, đạp không mà đi, đuổi theo Tâm Túc Yêu Đế!
Thanh Viêm Đế Quân, và sáu vị còn lại trong Thất Túc Yêu Đế, thậm chí là Điệp Nguyệt, trong lòng đều có cảm giác, nhìn sang bên này.
Cảnh tượng này, quá mức rung động.
Võ Đạo Bản Tôn vừa rồi đã giết chết một vị Yêu Đế đỉnh phong, hơn nữa còn là một vị bên trong Thất Túc Yêu Đế, bây giờ lại xách theo thân thể Giao Long dài ngàn trượng, đuổi giết theo sau!
Khí thế quá mạnh rồi!
Sắc mặt của bọn Thanh Viêm Đế Quân khó coi đến cực điểm!
Bọn họ đã giao đấu với Điệp Nguyệt mấy lần, mặc dù mỗi lần đều bị thương mà về, nhưng chưa bao giờ phải lo lắng tới tính mạng.
Không nghĩ đến, hôm nay vậy mà lại bị ngã nhào một cú đau như thế!
Lần này không những là không thể đánh cho Điệp Nguyệt trọng thương, Giác Túc Yêu Đế lại còn gãy ở Đại Hoang!
"Ầm!"
Thanh Viêm Đế Quân thi triển một loại bí pháp, chỉ một cái lên bầu trời sao ở trên đỉnh đầu, trong nháy mắt phía trên đã nứt ra một khe hở khổng lồ, toả ra từng chùm sáng.
Những chùm sáng này rơi lên trên người bọn Thanh Viêm Đế Quân, bao phủ lấy bọn họ, nhanh chóng bay lên trên khe hở ở trên bầu trời sao.
Khí thế của Võ Đạo Bản Tôn đang mạnh, đuổi tới nơi này, dường như là không hề do dự, lập tức đằng không bay lên!
"Đừng đuổi nữa."
Tiếng của Điệp Nguyệt, vang lên ở trong đầu hắn.
Trong lòng Võ Đạo Bản Tôn lóe lên một chút thắc mắc.
Rõ ràng là hắn và Điệp Nguyệt đã chiếm được thế thắng, đối phương đã mất một người, lúc này chính là thời cơ tốt nhất để đuổi giết, vì sao lại phải thả cho bọn họ?
Còn không chờ hắn nghĩ rõ ràng, đã ngay lập tức cảm nhận được một luồng uy áp to lớn, xuyên thấu qua khe hở bên trên bầu trời sao kia bao phủ xuống.
Hắn căn bản là không ngăn cản nổi!
Võ Đạo Bản Tôn nhíu mày, đành phải chậm rãi hạ xuống, đi đến bên cạnh Điệp Nguyệt.
Có hai bóng người cũng bay lên không, đuổi theo về phía bọn Thanh Viêm Đế Quân, lại là Hoang Hải Long Đế và Đại Bằng Yêu Đế mới vừa trở về từ cõi chết.
"Thanh Viêm đại nhân, dẫn chúng ta theo với!"
Hoang Hải Long Đế vừa đuổi theo, miệng vừa hồ lớn: "Ta chỉ kém một bước nữa, là có thể đạp vào Đế Cảnh viên mãn, chỉ cần có đầy đủ tài nguyên tu luyện..."
Hai người bọn Hoang Hải Long Đế vì lẽ đó, nên mới lựa chọn nương nhờ vào Thương, không vẻn vẹn chỉ là vì Thương mạnh mẽ.
Bởi vì hai người đều phán đoán ra, ở sau lưng Thanh Viêm Đế Quân, có thể là một thế lực to lớn tới mức bọn họ không có cách nào tưởng tượng ra.
Thương, có lẽ cũng chỉ là một góc núi băng của thế lực này!
Thế lực này, thực lực sâu không thể đo lường, có tài nguyên tu luyện nhiều vô cùng vô tận.
Bọn họ quy thuận Thương, có một bộ phận tâm tư, chính là hy vọng có thể đạt được một cơ hội, chân chính gia nhập vào Thương, gia nhập thế lực to lớn kia!
Chỉ là, hai người mới vừa quy thuận, một tấc công cũng chưa lập ra, tự nhiên là không tiện mở miệng với Thanh Viêm Đế Quân.
Nhưng hôm nay, nếu như bọn họ vẫn không mở miệng, sẽ không còn cơ hội nữa rồi!
Bọn Thanh Viêm Đế Quân lại một lần nữa rời đi.
Hai người bọn họ ở lại Đại Hoang, căn bản là không dám đối mặt với Điệp Nguyệt, cũng không dám đối mặt với Hoang Võ!
Thủ đoạn vừa rồi của Hoang Võ, đã hoàn toàn hù sợ hai người rồi.
Hơn nữa, bây giờ có lẽ còn là một cơ hội tốt hơn nữa.
Một trong Thất Túc Yêu Đế là Giác Túc Yêu Đế đã bỏ mình, vừa vặn để trống ra một vị trí.
Hoang Hải Long Đế cũng là Long tộc, hắn không nghĩ ra, có ai thích hợp với vị trí này hơn hắn được!
Thanh Viêm Đế Quân đứng ở bên trong khe hở trên bầu trời sao, từ trên cao nhìn xuống, nhìn Hoang Hải Long Đế và Đại Bằng Yêu Đế đang bay tới bên này, ánh mắt lạnh như băng.
Hai người bọn Hoang Hải Long Đế cố gắng đuổi theo, cũng không chú ý tới ánh mắt của bọn Thanh Viêm Đế Quân.
Loại ánh mắt kia, cực kỳ lạnh lẽo.
Mấy vị bên trong Thất Túc Yêu Đế, nhìn hai người bọn Hoang Hải Long Đế, thậm chí còn mang theo sát cơ thật sâu!
Nếu không phải là hai người này báo cáo sai quân tình, nói tên Hoang Võ kia không đủ gây sợ, có lẽ là Giác Túc Yêu Đế cũng sẽ không phải chôn thân ở Đại Hoang.
"Chết đi cho ta!"
Thanh Viêm Đế Quân đột nhiên mở miệng, hướng xuống vên dưới vẫy tay chém một nhát!
Hai vệt sáng từ trên trời rơi xuống, trực tiếp chém lên thân thể của Hoang Hải Long Đế và Đại Bằng Yêu Đế, từ giữa chia thành hai nửa, máu nhuộm đầy bầu trời sao!
Thân thể của hai người bọn Hoang Hải Long Đế chậm rãi rơi xuống, nhìn mấy bóng người ở trên trời sao kia đã càng ngày càng xa, bên trong con ngươi tràn đầy vẻ không hiểu và thắc mắc.
Vì cái gì?
Rõ ràng là ta đã quy thuận...
"Hai con sâu kiến, các ngươi cũng xứng đi theo ở bên cạnh ta!"
Tiếng của Thanh Viêm Đế Quân vang lên, tràn đầy lửa giận.
Giác Túc Yêu Đế vừa mới bỏ mình, Thanh Viêm Đế Quân ăn phải thiệt thòi, đang không có chỗ phát tiết, hai người này lại đuổi tới, quả thực chính là tự tìm đường chết!
Nghe được câu nói này, bên trong đầu của Hoang Hải Long Đế và Đại Bằng Yêu Đế, đồng thời nghĩ đến mấy câu nói sau cùng mà Điệp Nguyệt từng nói với bọn họ trước khi hai người rời bỏ Điệp Nguyệt.
"Thanh Viêm xuất thân đặc thù, huyết mạch mạnh mẽ, coi vạn vật sinh linh như kiến hôi, ngươi mặc dù là Long tộc, nhưng ở hắn trong mắt, cũng không có gì khác biệt."
"Thương đối với các ngươi, chưa chắc đã là chốn an lành, sau này phải cẩn thận."
Đối với loại lời nói này, lúc đó hai người đều không cho là đúng, cũng không thèm để ở trong lòng.
Không nghĩ đến, hôm nay lại một lời thành sấm.
Nguyên thần của hai người bọn Hoang Hải Long Đế, đã bắt đầu tán loạn.
Lúc sau cùng hai người quay đầu lại, hướng về phía Điệp Nguyệt nhìn một cái.
Bên trong cái nhìn này, tràn đầy sự hổ thẹn, hối hận và tự trách...
Chỉ đáng tiếc, tất cả đều đã muộn rồi.
Điệp Nguyệt nhìn thấy cảnh tượng này, cũng không nhịn được mắt hơi cụp xuống, than thở một tiếng.
Dù sao thì hai vị này cũng từng đi theo nàng nhiều năm, mặc dù đã tách ra, nhưng nhìn thấy hai người rơi vào loại kết cục này, trong lòng cũng không nhịn được sinh ra một chút thổn thức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận