Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1761: Đại Minh Phật Hoàng

Nghe đến đó, chư hoàng mới hiểu được.
Hơn một ngàn năm trước, nữ tử mặc trường bào màu đỏ, dáng vẻ phong hoa tuyệt đại kia, từng tới Thiên Hoang, mà còn xuất thủ tiêu diệt một phân thân của Luyện Huyết Ma hoàng!
Nếu không phải vị nữ tử mặc huyết bào kia ra tay, chỉ sợ đại lục Thiên Hoang đã sớm biến thành thiên hạ của Luyện Huyết Ma hoàng!
Cùng lúc đó, chư hoàng đột nhiên ý thức được một sự kiện.
Bây giờ, Luyện Huyết Ma hoàng đã lựa chọn xuất thế, như vậy mang ý nghĩa là bộ phân thân thứ ba của hắn đã cô đọng xong!
Ma công của Luyện Huyết Ma hoàng đã viên mãn!
"Nói như vậy, mục đích ngươi gây ra vạn tộc đại chiến chính là vì tu luyện ra phân thân thứ ba của ngươi!" Ông lão thuyết thư nghiêm túc nói.
Luyện Huyết Ma hoàng duỗi ngón tay ra, nhẹ nhàng lay động, nói: "Tu luyện phân thân thứ ba chỉ là một trong số mục đích, nhưng không phải dụng ý chân chính của ta."
Luyện Huyết Ma hoàng quay đầu nhìn về phía Tô Tử Mặc, chậm chậm nói: "Mục đích chân chính của ta là ngươi!"
"Ta ?"
Tô Tử Mặc hơi nhíu mày.
Luyện Huyết Ma hoàng nói: "Nhìn át chủ bài sau cùng của ngươi, vạn tộc đại chiến, chính là cơ hội tốt nhất!"
"Ta đã từng chủ quan, phạm phải sai lầm lớn, khiến một bộ phân thân bị hủy, sai lầm như vậy, ta tuyệt đối sẽ không phạm lần thứ hai!"
"Nữ nhân kia coi trọng ngươi như thế, ta lo lắng, nàng sẽ lưu lại trên người của ngươi chiêu số gì! Cho nên, mục đích thực sự của vạn tộc đại hội lần này, chính là muốn bức ra át chủ bài sau cùng trên người ngươi!"
Luyện Huyết Ma hoàng cười với vẻ đắc ý, nói: "Quả nhiên, nữ nhân kia xuất hiện rồi!"
Sắc mặt ông lão thuyết thư có chút khó coi.
Luyện Huyết Ma hoàng kinh khủng không chỉ ở lực chiến đấu mà hắn lộ ra ngoài, càng bởi vì tâm trí có thể tính toán không bỏ sót gì của hắn!
Huyền Cơ Cung có sở trường thôi diễn dự đoán, cờ diễn muôn dân.
Ông là người kể chuyện, càng tinh thông đạo này.
Nhưng Luyện Huyết Ma hoàng thể hiện ra tâm trí mưu lược đã vượt xa ông!
Bây giờ, vết rách trên đại lục Thiên Hoang đã được chữa trị, không còn cường giả nào ở thượng giới có thể giáng lâm, căn bản không có người nào có thể trấn trụ nơi này!
Ánh mắt của Tô Tử Mặc, chuyển động trên người Đào Ngột Yêu hoàng và Tinh Túc Tiên hoàng, đột nhiên nói: "Hai cỗ phân thân của ngươi là Yêu hoàng cùng Tiên Hoàng, mà ngươi là Ma hoàng, nếu ta đoán không lầm, bộ phân thân thứ ba của ngươi, có lẽ là Phật hoàng!"
"Thông minh!"
Luyện Huyết Ma hoàng không nhịn được tán thưởng một tiếng, vỗ tay.
Tô Tử Mặc đột nhiên nghĩ đến một khả năng đáng sợ, trong lòng cảm giác nặng nề, nhìn chằm chằm vào Luyện Huyết Ma hoàng ngưng giọng hỏi: "Bộ phân thân thứ ba của ngươi, rốt cuộc là ai!"
"Là ta."
Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến một giọng nói, ôn nhuận ôn hòa, giống như phạn âm, chạm thẳng đến lòng người, có ma lực có thể khiến người ta bình tâm tĩnh khí.
Chư hoàng nhao nhao liếc mắt, theo tiếng kêu nhìn lại.
Tô Tử Mặc không nhìn.
Bởi vì, chỉ cần nghe giọng nói này, hắn đã biết rõ người đến là ai.
Đại Minh tăng!
Cách đó không xa, một vị tăng nhân mặc tố bào chậm rãi đi tới, khuôn mặt bình tĩnh, vẻ mặt ôn hòa, mái tóc dài vốn che khuất nửa gương mặt cũng đã cạo đi.
"Đại Minh tăng, quả nhiên là ngươi!"
Mặc dù ông lão thuyết thư đã sớm biết rõ việc này, nhưng chân chính nhìn thấy Đại Minh tăng, vẫn cảm giác tâm thần chấn động.
Các Hoàng giả còn lại cũng vô cùng rung động.
Không nghĩ tới, hai yêu nghiệt từ bốn vạn năm trước, bây giờ đều đã trở về!
Tô Tử Mặc cũng quay đầu, nhìn về phía Đại Minh tăng.
Đại Minh tăng khẽ gật đầu với Tô Tử Mặc, cười một chút.
Đột nhiên, Tô Tử Mặc cảm giác được, bây giờ Đại Minh tăng dường như đã khác lúc trước.
Đó là một cảm giác khó mà nói nên lời, cũng không phải chỉ khác về việc cạo đi mái tóc dài.
"Hóa ra ngươi chính là phân thân thứ ba mà hắn muốn cô đọng, Đại Minh Phật hoàng."
Tô Tử Mặc than nhẹ một tiếng: "Ta sớm nên đoán được."
Luyện Huyết Ma hoàng cũng nhìn về phía Đại Minh tăng, vẻ mặt cảm khái, sâu kín than thở: "Bốn vạn năm, chúng ta lại gặp mặt!"
"Đúng vậy, lại gặp mặt."
Đại Minh tăng mỉm cười.
Giữa hai người, giống như là hai hảo hữu đang chào hỏi khi gặp lại nhau.
Tô Tử Mặc mơ hồ nhìn ra một số điểm khác biệt.
Đại Minh tăng cùng Đào Ngột Yêu hoàng, Tinh Túc Tiên hoàng có chút khác biệt, hắn dường như còn không bị Luyện Huyết Ma hoàng hoàn toàn luyện hóa.
Đại Minh tăng vẫn có ý chí cùng tư tưởng riêng của mình!
Nói cách khác, Đại Minh tăng trước mắt còn không thể coi như bộ phân thân thứ ba của Luyện Huyết Ma hoàng!
Nhưng Luyện Huyết Ma hoàng không vội, cũng không có vẻ ngoài ý muốn, tất cả rõ ràng đều nằm trong sự khống chế của hắn.
"Một thế này, có tư cách làm đối thủ của ta, chỉ có Đại Minh tăng ngươi."
Luyện Huyết Ma hoàng nói: "Ngay cả Hoang Võ, ta đều không để trong mắt!"
Ở trên đại lục Thiên Hoang, không để Võ hoàng vào trong mắt, chỉ sợ cũng chỉ có Luyện Huyết Ma hoàng.
Cũng chỉ có hắn mới dám nói ra lời này, có tư cách nói lời này!
"Không dám."
Đại Minh tăng có chút lắc đầu, nói: "Nhưng ngươi xem thường Võ hoàng rồi."
Đại Minh tăng sâu kín nhìn Tô Tử Mặc, lại nhìn Luyện Huyết Ma hoàng: "Võ hoàng còn cường đại hơn so với ngươi tưởng tượng."
"Ha ha, chỉ dựa vào hai cỗ chân thân này của hắn sao?"
Luyện Huyết Ma hoàng cười nhạo một tiếng, mặt lộ vẻ khinh thường.
Đại Minh tăng lắc lắc đầu, không giải thích.
Tô Tử Mặc thờ ơ lạnh nhạt, trầm mặc không nói.
Hắn có cảm giác dường như Đại Minh tăng đã biết gì đó.
Lẽ nào Đại Minh tăng đã biết rõ thân phận chân thật của Võ Đạo bản tôn?
Luyện Huyết Ma hoàng nói: "Bốn vạn năm trước, chúng ta giao thủ lần thứ tư, ta vốn bị trọng thương, là ngươi nhất thời mềm lòng, khuyên ta quy y phật môn, mới bị ta chiếm lấy cơ hội, phản chế lại. Trận chiến kia, kỳ thật xem như ta thua."
Chư hoàng trợn mắt hốc mồm.
Bốn vạn năm trước, Đại Minh tăng, Luyện Huyết Ma hoàng đấu một trận kinh thiên, vẫn luon là một bí ẩn, ngay cả bên trong Huyền Cơ Cung đều không có ghi chép.
Chân chính biết được tình hình chiến đấu lúc đó, chỉ có Luyện Huyết Ma hoàng cùng Đại Minh tăng.
Luyện Huyết Ma hoàng mặc dù chỉ nói hai câu, lại có thể đại khái miêu tả tình hình trận chiến kia!
Tô Tử Mặc cũng chấn động.
Hắn vốn cho rằng trận chiến kia là Đại Minh tăng thảm bại.
Không nghĩ tới, trong chuyện này còn có chi tiết như vậy!
Đại Minh tăng lắc đầu nói: "Binh bất yếm trá, kết quả sau cùn của trận chiến kia, vẫn là ta thua rồi, không có gì để giải thích."
Hai người đều là người kiêu ngạo.
Năm đó mặc dù Luyện Huyết Ma hoàng thắng, hôm nay lại không chút nào giấu diếm, nói ra việc này.
Mà Đại Minh tăng càng thản nhiên, đối với kết quả của trận chiến kia, không tranh luận một câu.
Đây là kiêu ngạo của riêng hai người.
"Lúc đó ngươi nổi thiện tâm, không giết ta, ta thắng, tự nhiên cũng sẽ không giết ngươi."
Luyện Huyết Ma hoàng đột nhiên cười nói: "Ngươi muốn khuyên ta quy y phật môn, ta vẫn cứ không chịu! Ngươi trách trời thương dân như vậy, từ bi ý chí như vậy, ta càng muốn để ngươi rơi vào ma đạo!"
Nghe đến đó, Tô Tử Mặc giật mình.
Một trận chiến bốn vạn năm trước đều đã rõ ràng.
Luyện Huyết Ma hoàng không giết chết Đại Minh tăng, có nguyên nhân là cùng chung chí hướng, càng là bởi vì trận chiến kia, Đại Minh tăng vốn chiến thắng, nhưng không đuổi tận giết tuyệt, mà cho Luyện Huyết Ma hoàng một tia sinh cơ.
Bởi vì trước có Đại Minh tăng, thuyết phục Luyện Huyết Ma hoàng quy y phật môn.
Cho nên, mới có Luyện Huyết Ma hoàng nhốt Đại Minh tăng vây trong quan tài đá kia, khắc « Luyện Huyết Ma Kinh » vào nắp quan tài!
Ngươi để ta nhập phật, ta sẽ để ngươi nhập ma!
Luyện Huyết Ma hoàng làm thế kỳ thật vẫn là đang đấu với Đại Minh tăng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận