Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1327: Nhân quả luân hồi

Từ đầu đến cuối, Tô Tử Mặc đều không hề ra tay, chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Ý nghĩ lúc trước hắn vừa mới đè xuống, lại một lần nữa nổi lên.
Kỳ thật, vừa rồi ở trên người Bắc Minh Tuyết, cảm nhận được loại ý chí Võ Đạo hiếm có kia, Tô Tử Mặc đã nổi lên ý định thu đồ đệ.
Nhưng hắn nghĩ lại, thân phận của mình đặc thù.
Hắn đắc tội với rất nhiều tông môn siêu cấp, còn có Thái Cổ Hung Tộc, nếu như xuất hiện ở trong Tu Chân Giới, tất nhiên sẽ lọt vào đuổi giết!
Tự thân hắn còn khó đảm bảo, nếu như thu đồ đệ, sợ rằng sẽ mang đến cho đệ tử hoạ lớn ngập trời!
Trên thực tế, lấy bản lĩnh của Tô Tử Mặc, sớm đã có tư cách thu đồ đệ.
Những năm gần đây, hắn từ đầu đến cuối vẫn không làm việc này, chính là lo lắng sẽ rước lấy tai họa cho đệ tử của mình, liên luỵ tới đệ tử.
Nhưng hôm nay, trên người Bắc Minh Tuyết đã xảy ra rất nhiều tao ngộ, để hắn sinh ra một loại cảm giác kỳ diệu, rốt cục kiên định ý nghĩ thu đồ đệ của mình!
Bắc Minh Tuyết, giống như là hắn trước đây ở Bình Dương Trấn.
Mà hắn thờ ơ lạnh nhạt, nhìn chăm chú tất cả mọi chuyện, giống như là Điệp Nguyệt năm đó.
Loại cảm giác này, có chút kỳ diệu, giống như là một loại duyên phận khó nói lên lời.
Quan trọng hơn là, Bắc Minh Tuyết tu luyện Võ Đạo, mới giải cứu hắn từ bên trong hư không loạn lưu ra ngoài, chẳng khác gì là đã cứu hắn một mạng!
Bắc Minh Tuyết nhặt hắn trở về, giống như là năm đó hắn nhặt Điệp Nguyệt về vậy, từ đó bước vào tu hành, đạt được một phen cơ duyên!
Thậm chí những việc Bắc Minh Tuyết trải qua, đều có chút tương tự với hắn.
Tất cả mọi chuyện này, trời xui đất khiến, giống như là nhân quả, giống như là luân hồi, giống như là trong cõi u minh đã sớm định sẵn.
Tô Tử Mặc bây giờ nhiễm phải Tuyệt Mệnh Chú, hóa giải như thế nào, cũng không có đầu mối, chẳng bằng tạm thời ở lại bên trong Bắc Minh Trấn.
"Tỷ, ngươi không sao chứ?"
Bắc Minh Ngạo quan tâm mà hỏi.
Mặc dù từ đầu đến cuối, Bắc Minh Tuyết đều không bộc lộ ra cảm xúc thương tâm bi thống gì cả, nhưng lời nói của Nam Cung Ngọc thật sự là quá đả thương người!
"Không có việc gì."
Bắc Minh Tuyết cười cười.
Nhìn thấy nụ cười của tỷ tỷ, Bắc Minh Ngạo mới yên lòng.
"Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, còn có thời gian ba năm nữa, ta nhất định sẽ cố gắng tu hành! Đám Đông Phương Hiên, Đông Phương Chỉ, Nam Cung Ngọc, ta sẽ không buông tha cho ai cả!"
Bắc Minh Ngạo nắm chặt nắm đấm, phát ra lời thề độc.
"Ừm, tiểu đệ, ta tin tưởng ngươi."
Bắc Minh Tuyết gật gật đầu.
"Tỷ, ta phải nắm chặt thời gian, đi tới đại điện của tông tộc cố gắng tu hành, trong khoảng thời gian này, có khả năng sẽ ít trở về, chính ngươi được không?" Bắc Minh Ngạo lại hỏi.
"Không có việc gì, không cần lo lắng cho ta."
Bắc Minh Tuyết nói: "Ngươi đi tu hành, trong khoảng thời gian này cũng không cần trở về thăm ta, đây là Bắc Minh Trấn, không xảy ra được đại sự gì được. Cùng lắm chính là người của Ba Đại Thế Gia, tới tới đi đi."
Bắc Minh Ngạo gật đầu một cái.
Chợt giống như là hắn lại nghĩ tới chuyện gì, nhìn về phía Tô Tử Mặc ở cách đó không xa, nhíu nhíu mày, quát lớn nói: "Người kia, ngươi còn không đi sao?"
Bắc Minh Tuyết thấy thân hình Tô Tử Mặc gầy gò, sắc mặt khô héo, nhìn có vẻ thật sự là suy yếu, trong lòng mềm nhũn, nói: "Tiểu đệ, ngươi đi tu hành đi, chuyện của Tô tiên sinh, để ta xử lý."
Bắc Minh Ngạo có chút do dự gật gật đầu, nói: "Vậy cũng được, nếu xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ đi đại điện của tông tộc gọi ta."
"Ừm."
Bắc Minh Tuyết gật gật đầu.
Bắc Minh Ngạo lại hung hăng trợn mắt nhìn Tô Tử Mặc một cái, mới quay người rời đi, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa.
Bắc Minh Tuyết nhìn Bắc Minh Ngạo rời đi, mới chậm rãi quay người, nhìn trong đình viện bừa bộn đầy đất, im lặng không nói, hốc mắt dần dần đỏ lên.
Rốt cục, Bắc Minh Tuyết chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu khóc rống lên!
Thiếu nữ này, lúc gặp Đông Phương thế gia ức hiếp, không hề rụt rè.
Lúc bị Nam Cung Ngọc mỉa mai nói móc, chịu uất ức lớn lao, cũng không hề khóc lóc.
Nhưng sau khi Đông Phương thế gia, Nam Cung Ngọc và đệ đệ rời đi, nàng vẫnđã lên tiếng khóc lớn, đem tất cả cảm xúc của mình đều phát tiết đi ra!
Dù sao thì nàng cũng chỉ mới mười lăm tuổi, phải chịu quá nhiều!
Tô Tử Mặc chỉ đứng ở bên cạnh, cũng không tiến lên an ủi.
Chỉ là, trong mắt của hắn, lại hiện lên vẻ tán thưởng.
Cũng không biết đã trôi qua bao lâu, tiếng khóc dần ngừng lại.
Bắc Minh Tuyết duỗi ống tay áo ra, lung tung xoa xoa nước mắt trên mặt, đứng dậy, khi thấy Tô Tử Mặc nhìn nàng, không khỏi hơi đỏ mặt.
"Xin lỗi, để tiên sinh chê cười."
Bắc Minh Tuyết nói.
Vừa rồi trong lòng nàng uất ức khó chịu, không nhịn được, lại quên mất Tô Tử Mặc còn ở đây.
Tô Tử Mặc mỉm cười, nói: "Không sao."
"Tô tiên sinh có chỗ nào đi không, nếu như gần, ta có thể đưa Tô tiên sinh đi?" Bắc Minh Tuyết hỏi.
Tô Tử Mặc lắc lắc đầu, nói: "Nếu như thuận tiện, ta dự định ở chỗ này một thời gian, không biết ngươi..."
"Ta cũng không có vấn đề gì."
Bắc Minh Tuyết nói: "Phòng trống ở nơi này cũng có một ít, chỉ là, sau này có khả năng sẽ còn xảy ra chuyện như hôm nay nữa, sợ rằng sẽ quấy nhiễu đến tiên sinh."
"Không có gì."
Tô Tử Mặc khoát khoát tay, nói: "Ta không quan tâm."
Bắc Minh Tuyết khẽ nhíu mày.
Nếu nói Tô tiên sinh chỉ là phàm nhân, hắn còn hiểu một số việc của Tu Chân Giới.
Hơn nữa, hắn đối với chuyện xảy ra hôm nay, vậy mà không có một chút e ngại!
Nếu đổi lại là phàm nhân khác, không nói tới chueyejn khác, nhìn thấy những con Linh thú Linh yêu dữ tợn doạ người kia, sợ là đều bị dọa cho sợ gần chết!
Nhưng Tô tiên sinh này lại giống như là không có việc gì vậy.
Nhưng nếu muốn nói người này là Tu chân giả, thì càng không giống.
"Thật sự là một người kỳ quái."
Trong lòng Bắc Minh Tuyết hiện lên một chút khó hiểu, cũng không suy nghĩ nhiều.
Chẳng biết tại sao, nàng đối với tu sĩ mặc áo xanh này, luôn có một loại cảm giác tín nhiệm không hiểu thấu, giống như là tin tưởng, người này tuyệt đối sẽ không tổn thương tới nàng.
"Bọn họ nói Bắc Minh thế gia là chuyện gì xảy ra?"
Tô Tử Mặc hỏi.
Bắc Minh Tuyết suy nghĩ, cũng không giấu diếm, nói: "Thời đại Thượng Cổ, Nam vực vốn có Bốn Đại Thế Gia, theo thứ tự là Đông Phương, Nam Cung, Tây Môn và Bắc Minh. Chỉ là về sau, Bắc Minh thế gia dần dần xuống dốc, không còn quật khởi nữa."
"Thời đại Thượng Cổ, Bắc Minh thế gia cũng là cùng sánh vai với Ba Đại Thế Gia, cũng có được ức vạn tộc nhân, chỉ tiếc, bây giờ chỉ còn lại trấn nhỏ này."
Bắc Minh Tuyết tự giễu cười cười, nói: "Dù vậy, Ba Đại Thế Gia cũng không chịu buông tha cho Bắc Minh Trấn, thỉnh thoảng sẽ đến vơ vét một phen."
"Là muốn tìm kiếm bí mật mà Bắc Minh thế gia bảo vệ?"
Tô Tử Mặc thử hỏi.
"Ừm."
Bắc Minh Tuyết nói: "Nghe đồn gia tộc chúng ta, đời đời kiếp kiếp đều bảo vệ một bí mật kinh thiên, nhưng ta căn bản là không biết rõ, cũng không có người nói cho chúng ta biết, tộc nhân khác cũng giống như vậy."
"Những năm gần đây, Ba Đại Thế Gia đều cướp lấy bảo vật, công pháp bí thuật của Bắc Minh thế gia đi, ngay cả Bắc Minh Trấn đều đã sắp đào sâu ba thước đất rồi, cũng không phát hiện ra bí mật gì."
Dừng lại một chút, Bắc Minh Tuyết lại nói: "Ba Đại Thế Gia giữ lại những Bắc Minh tộc nhân chúng ta, chính là còn ôm lấy hi vọng, có thể ở trên người của chúng ta, phát hiện ra cái gọi là bí mật kia."
"Ha ha... Nếu thật sự có bí mật kinh thiên gì đó, vạn cổ năm tháng đến nay, đã sớm bị người phát hiện rồi, há có thể giấu được lâu như vậy?"
Tô Tử Mặc gật gật đầu.
Nhưng mà, tin đồn này đối với Bắc Minh thế gia, cũng tuyệt đối không phải hoàn toàn là không có chỗ tốt.
Nếu không có tin đồn này, chỉ sợ Bắc Minh thế gia đã sớm bị hủy diệt, một tộc nhân đều không còn tồn tại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận