Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2221: Đoạt xá

Thân thể tốt hơn?"
Liễu Bình cười một tiếng thê lương, chỉ nghĩ rằng Tô Tử Mặc đang an ủi hắn, nói: "Nơi này là Cửu Trọng Thiên, nào có nhục thân gì có thể thay thế."
Tô Tử Mặc không nói lời nào, che chở nguyên thần Liễu Bình, trở lại trước mặt gốc cây liễu kia.
Gốc cây liễu kia dường như cũng ý thức được cái gì, có chút sợ hãi, cành liễu treo lủng lẳng da người hơi rung nhẹ.
"Hiện tại cho ngươi hai lựa chọn."
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói ràng: "Thứ nhất ta sẽ loại bỏ nguyên thần của ngươi, ngươi sẽ hồn phi phách tán, tất cả trí nhớ đều sẽ bị xóa đi!"
Tạo Hóa Thanh Liên là duy nhất trong thiên địa, là thần minh trong cỏ cây!
Cỏ cây trong không gian này, chưa hẳn có thể nhận ra Tạo Hóa Thanh Liên, nhưng cảm nhận được khí tức trên thân Tô Tử Mặc khiến bọn chúng cảm nhận được một loại sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn, nên mới vội vàng lựa chọn thần phục.
Mà gốc cây liễu bị bị tham niệm che mắt, cảm nhận được cường đại sinh cơ trên người Tô Tử Mặc, nó còn muốn muốn nhờ Tuế Mộc cắn nuốt Tô Tử Mặc!
Tô Tử Mặc vốn cũng không có ý định buông tha nó.
Gốc cây liễu run lẩy bẩy, đám cành liễu non mềm không ngừng khẽ chạm vào quần áo Tô Tử Mặc, giống như đang cầu xin tha thứ.
Tô Tử Mặc nói tiếp nói: "Lựa chọn thứ hai, ngươi không được chống cự, để vị sư huynh đồng môn này của ta đoạt xá! Các ngươi dung hợp nguyên thần, hắn cũng sẽ kế thừa trí nhớ của ngươi."
"Từ một góc độ nào đó để tính thì ngươi sẽ lấy một loại phương thức khác để trùng sinh, hơn nữa còn có thể rời đi nơi này, ra bên ngoài nhìn thiên địa càng rộng lớn hơn."
Kỳ thật, Tô Tử Mặc trực tiếp gạt bỏ nguyên thần của cây liễu, để nguyên thần của Liễu Bình vào thân thể cây liễu cũng không có trở ngại gì.
Chỉ là Liễu Bình chính là Nhân tộc, mà cây liễu thuộc về cỏ cây nhất tộc.
Dù Liễu Bình có thể khống chế thân thể cây liễu này, hắn cũng sẽ rất khó chịu, cảm giác bài xích cực mạnh, căn bản không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng của thân thể này!
Thân thể cây liễu này không biết đã sống bao lâu ở bên trong tầng trời thứ tư, cắn nuốt qua bao nhiêu Địa Tiên.
Nó có sinh cơ khổng lồ, khó có thể tưởng tượng, có lẽ ngay cả Thiên Tiên Nhân tộc đều không sánh kịp!
Những năm gần đây, nó còn chiếm được Tuế Mộc để tu hành, thân thể này ẩn chứa lực lượng cực kì khủng bố.
Nếu không, nó cũng không dám khiêu chiến cùng Tô Tử Mặc.
Nếu muốn hoàn toàn phát huy ra lực lượng của thân thể cây liễu này, cũng chỉ có cách để Liễu Bình đoạt xá nhưng nguyên thần của cây liễu không chống cự.
Mặc dù cây liễu vẫn lạc, nhưng Liễu Bình có thể kế thừa trí nhớ của nó, chẳng khác gì là hai đại nguyên thần dung hợp.
Kể từ đó, thân thể này mới không có bất kỳ bài xích đối với nguyên thần của Liễu Bình!
Biện pháp này đối với Liễu Bình cùng cây liễu xem như lưỡng toàn kỳ mỹ.
Cây liễu hơi im lặng một lúc, sau đó mới tản mát ra một đạo thần thức, đồng ý với quyết định này.
Nó nếu không đồng ý, sẽ bị Tô Tử Mặc trực tiếp gạt bỏ.
Còn không bằng bị Liễu Bình đoạt xá, rời đi phiến thiên địa!
"Tô sư đệ..."
Liễu Bình ở một bên nghe, cũng dần dần hiểu rõ ý của Tô Tử Mặc.
"Ngươi trước tiên có thể kế thừa thân thể này đã, nếu không thích, đợi tới tương lai gặp được thân thể tốt hơn, có thể chính mình thay thế."
Tô Tử Mặc nói.
"Tốt!"
Vẻ mặt Liễu Bình kích động, vội vàng đồng ý.
Không có nhục thân bảo vệ, bất cứ lúc nào nguyên thần của hắn đều có thể gặp phải nguy hiểm.
Càng huống chi, thân thể gốc cây liễu trước mắt này dường như cũng không kém.
Lúc này Liễu Bình căn bản không ý thức được, trong thân thể cây liễu này ẩn chứa lực lượng mênh mông kinh khủng bực nào!
Chuyện này đối với hắn quả thực chính là cơ duyên lớn nhất từ lúc bắt đầu tu hành đến nay!
Tô Tử Mặc đưa nguyên thần của Liễu Bình vào bên trong thức hải cây liễu.
Mặc dù thời gian cấp bách, nhưng hắn vẫn không vội vã rời đi, chỉ đứng ở nguyên tại chỗ, mắt sáng như đuốc, yên lặng thủ hộ.
Gốc cây liễu này rất to gan, nếu sau khi hắn rời đi, gốc cây liễu lại đột nhiên lật lọng, quay đầu cắn nuốt nguyên thần của Liễu Bình cũng không phải không có khả năng.
Cây liễu cảm nhận được ánh mắt của Tô Tử Mặc, một chút tính toán dưới đáy lòng cũng từ bỏ, hoàn toàn từ bỏ chống lại, mặc cho nguyên thần Liễu Bình đoạt xá!
Hai nguyên thần bắt đầu tiếp xúc, dần dần dung hợp!
Nguyên thần của cây liễu là một đoàn ánh sáng to lớn rực rỡ.
Mặc dù cảnh giới vẫn là Địa Tiên, nhưng đoàn ánh sáng rực rỡ này tản ra lực nguyên thần lại cường đại hơn nguyên thần của Liễu Bình rất nhiều!
Nguyên thần của Liễu Bình ở trước mặt đoàn ánh sáng rực rỡ to lớn này, nhiều nhất chỉ xem như một điểm sáng to bằng móng tay nhỏ.
Nếu không phải nó hoàn toàn từ bỏ chống lại, Liễu Bình căn bản không có khả năng đoạt xá thành công!
Trong ánh mắt Tô Tử Mặc nhìn chăm chú, điểm sáng kia dần dần chiếm lấy năng lượng của đoàn ánh sáng rực rỡ kia, tự thân không ngừng lớn mạnh.
Cũng không lâu sau, năng lượng của nguyên thần Liễu Bình rốt cục đã vượt qua cây liễu, tốc độ chiếm lấy cắn nuốt cũng nhanh hơn rất nhiều.
Lại một lát sau, trong thức hải cũng chỉ còn lại một đoàn nguyên thần!
Đoạt xá thành công!
Đương nhiên, trí nhớ của cây liễu bề bộn, Liễu Bình muốn hoàn toàn tiêu hóa những này trí nhớ, còn cần một khoảng thời gian.
Sau khi hai đại nguyên thần dung hợp, cũng không tính là quá ổn định, còn phải tiếp tục chờ đợi.
Mặc kệ như thế nào, chí ít Liễu Bình đã không còn nguy hiểm về tính mạng.
Hơn nữa chờ hắn hoàn toàn khống chế được thân thể cây liễu này, ở trong tầng trời thứ tư này, hẳn là không có người nào có thể uy hiếp được hắn!
Tô Tử Mặc quay người, mặt không thay đổi đi về phía Truyền Tống trận, chuẩn bị phi thăng tới tầng trời thứ năm.
"Tô sư đệ, ngươi đừng đi..."
Đúng lúc này, Liễu Bình truyền tới thần niệm.
Nguyên thần của hắn còn chưa ổn định, đạo thần niệm cũng có vẻ hơi mờ mịt.
"Đám người Thái Hoa đã giam cầm đệ tử thư viện lại, là Diệp sư huynh hi sinh tính mạng, tránh thoát cấm chế, cảnh báo ta, ta mới có cơ hội trốn tới..."
"Hi sinh tính mạng ?"
Tô Tử Mặc dừng chân lại, khẽ nhíu mày.
"Diệp sư huynh chết rồi..."
"Hắn phóng thích Chiết Thọ Xá Thân quyết, tránh thoát giam cầm trên người, nhắc nhở ta coi chừng, cũng để ta ngăn cản ngươi không cần phi thăng..."
"Diệp Phi sư huynh mắng Thái Hoa vô sỉ, phun vào mặt hắn ta một ngụm máu, sau đó lại bị hắn giết đi."
Liễu Bình truyền từng đạo thần niệm tới, vẻ mặt Tô Tử Mặc càng ngày càng lạnh lẽo!
Diệp Phi sư huynh chết rồi!
Mặc dù Tô Tử Mặc bái vào Càn Khôn thư viện đã ngàn năm, nhưng hai người cũng lần thứ nhất gặp nhau trong lần vạn năm đại hội này.
Giữa hai người không có giao tình gì, nhiều nhất xem như có tình đồng môn.
Tô Tử Mặc thậm chí không có ấn tượng quá sâu đối với vị Diệp Phi sư huynh này.
Nhưng hắn không ngờ Diệp Phi lại chết thảm ở tầng trời thứ năm!
Hắn từng nghĩ rằng chỉ cần Càn Khôn thư viện không can dự vào ân oán giữa hắn cùng Đại Tấn, Phi Tiên Môn, đệ tử thư viện có thể may mắn thoát khỏi, không bị vướng vào giết chóc tranh đấu.
Nhưng hắn không ngờ lần này Đại Tấn tiên quốc cùng Phi Tiên Môn chẳng những muốn giết hắn, còn muốn dạy cho Càn Khôn thư viện một bài học!
Sắc mặt Tô Tử Mặc âm trầm, trong lòng cuồn cuộn sát ý, đi đến Truyền Tống trận.
"Tô sư đệ, ngươi còn đi qua làm chi!"
Liễu Bình thấy Tô Tử Mặc càng chạy càng xa, trong lòng càng thêm lo lắng.
Nhưng hắn vừa mới dung hợp nguyên thần, còn chưa đủ ổn định, cũng không thể hoàn toàn khống chế thân thể cây liễu này, khó mà huyễn hóa thành hình người, không thể rời đi, chỉ có thể vội vàng gọi lại.
"Không có gì, ta chỉ đi mang thi thể Diệp sư huynh trở về."
Tô Tử Mặc đứng trên truyền tống trận, tạm dừng một chút, trong đôi mắt lộ ra hàn ý âm u, mới chậm chậm nói ràng: "Mặt khác, muốn một số người chôn theo hắn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận