Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1753: Vá trời rời đi

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của vạn tộc sinh linh, Điệp Nguyệt đứng trên trời cao, hai tay huy động, trong tay tràn ra một luồng ánh sáng thần bí, bắn tới vết nứt kia.
Vết nứt kia giống như là bị một lực lượng vô hình kéo lấy, chậm chậm khép lại, giống như thần tích!
Điệp Nguyệt vá trời!
Một màn này cực kỳ rung động!
Ông lão thuyết thư, Long Nhiên, chư hoàng Nhân tộc đều lộ ra sự kính nể, thi nhau khom người cúi đầu, bái lạy bóng người màu đỏ trên bầu trời kia.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, nếu vết rách kia vẫn còn, thì sinh linh ở đại lục Thiên Hoang có thể gặp vận rủi bất cứ lúc nào!
Điệp Nguyệt làm như thế chẳng khác gì đã cứu toàn bộ Đại lục Thiên Hoang!
Chỉ cần thiên địa được bù đắp, pháp tắc hoàn chỉnh, người ở thượng giới muốn hạ xuống cũng quá khó khăn!
Đầu tiên là phải có người ở hạ giới phóng thích bí pháp triệu hoán đến.
Bây giờ, Vu tộc đã bị diệt, trừ ông lão thuyết thư ra, căn bản không có người nào hiểu được loại bí pháp này.
Tiếp theo, mặc dù có người triệu hoán, nhưng người ở thượng giới muốn hạ xuống, cũng nhất định phải có tu vi cực kỳ cường đại mới được!
Ít nhất phải tương đương với vạn cổ Nhân hoàng!
Quan trọng hơn chính là cho dù là vạn cổ Nhân hoàng hạ xuống, cũng gặp phải phản phệ lớn, nhục thân vỡ nát, Nguyên Thần trọng thương, cảnh giới hạ xuống!
Đến bây giờ vẫn không thể một lần nữa thành lập được liên hệ với Nhân Hoàng điện.
Ai có thể chấp nhận như vạn cổ Nhân hoàng như vậy, vì cứu muôn dân của Thiên Hoang mà chịu hy sinh lớn như vậy ?
Vạn cổ Nhân hoàng chỉ có một người.
Toàn bộ quá trình vá trời kéo dài rất lâu, lực lượng Điệp Nguyệt phải tiêu hao cũng cực lớn.
Tô Tử Mặc có thể thấy rõ ràng bóng dáng Điệp Nguyệt đã càng ngày càng ảm đạm, càng ngày càng mờ mịt, giống như bất cứ lúc nào cũng sẽ tán loạn, biến mất khỏi đại lục Thiên Hoang!
Tô Tử Mặc trầm mặc không nói gì, mắt không chớp nhìn bóng người màu đỏ kia, hai tay không tự chủ nắm chặt lại, tâm thần khẩn trương.
Hắn còn có rất nhiều lời muốn thổ lộ hết cùng Điệp Nguyệt.
Hắn lo lắng Điệp Nguyệt sẽ không cáo biệt hắn mà sẽ trực tiếp rời đi.
Sau một hồi lâu, vết nứt trên trời cao kia rốt cục đã hoàn toàn khép lại, không còn một chút khe hở nào.
Thiên địa được bù đắp, pháp tắc đã viên mãn!
Đại lục Thiên Hoang lại khôi phục bình thường!
Vạn tộc sinh linh cùng la lên, vẻ mặt vui sướng.
Vừa rồi cường giả ở thượng giới giáng lâm khiến bọn hắn như gặp phải ác mộng vậy, đến nay vẫn không dám nhớ lại!
Ai cũng không muốn đại lục Thiên Hoang phải chịu một lần tai nạn như thế nữa!
Tô Tử Mặc không cười.
Mặc dù Điệp Nguyệt vẫn còn, nhưng thân ảnh của nàng đã cực kỳ mơ hồ, bất cứ lúc nào đều có thể tiêu tán!
Điệp Nguyệt đi về phía Tô Tử Mặc, nhưng chưa đi được mấy bước, thân ảnh của nàng đã lắc lư một chút, gần như muốn sụp đổ!
Điệp Nguyệt ngừng chân.
Tô Tử Mặc biết rõ Điệp Nguyệt trước mắt chỉ là một đạo huyết mạch dị tượng, nhưng trong lòng hắn vẫn dâng lên cảm giác không nỡ, muốn đi lên nghênh đón.
Điệp Nguyệt lắc lắc đầu, nói: "Không cần đến đây, ta nói mấy lời với ngươi là được."
"Kỳ thật, với tu vi hiện tại của ngươi đã đầy đủ, ở hạ giới cũng không cần lưu lại quá lâu, sớm ngày phi thăng mới tốt."
Điệp Nguyệt nói: "Đến thượng giới rồi, dù đến thế giới nào, ngươi đều sẽ gặp phải rất nhiều chuyện không thích ứng."
Ở hạ giới, Tô Tử Mặc có thể hô phong hoán vũ, là Võ hoàng được vạn tộc cộng tôn, đến thượng giới rồi thì chỉ có thể biến thành người ở tận tầng dưới đáy.
Loại chênh lệch to lớn này, mỗi người đều rất khó tiếp nhận.
Điệp Nguyệt nói: "Năm đó, ta mang ngươi bước vào tu hành, chỉ vì muốn giải quyết xong nhân quả giữa chúng ta, ta cũng không ngờ ngươi có thể tu luyện đến một bước này."
"Nhưng nếu ngươi đã đi đến một bước này, ta chỉ hy vọng, ngươi có thể thích ứng với hoàn cảnh ở thượng giới, cố gắng sống sót!"
Tô Tử Mặc nghe được trong giọng nói của Điệp Nguyệt lộ ra vẻ quan tâm cùng lo lắng.
Điệp Nguyệt nói: "Thượng giới là một rừng cây to lớn, càng tàn khốc hơn, cũng càng thêm máu tanh, ngươi phải nhớ ngay cả ta năm đó đều suýt đã vẫn lạc!"
Năm đó, Điệp Nguyệt trọng thương, đi vào Đại lục Thiên Hoang, gặp Tô Tử Mặc.
Điệp Nguyệt cường đại như thế, người có thể đánh nàng trọng thương sẽ là cường giả như thế nào? !
Tô Tử Mặc không nói gì.
Hiện tại cho dù hắn muốn giúp đỡ cũng là bất lực.
Nhưng ở trong lòng hắn vẫn đang âm thầm hạ quyết tâm, tương lai phi thăng tới thượng giới, nhất định phải mau chóng tu hành, sớm ngày đuổi kịp bước chân Điệp Nguyệt!
Chờ lần trùng phùng tiếp theo, Tô Tử Mặc tin tưởng, hắn sẽ khiến Điệp Nguyệt vui mừng lớn hơn!
"Ta phải đi rồi."
Điệp Nguyệt nhẹ nhàng thở dài, ánh mắt dời khỏi người Tô Tử Mặc, nhìn quanh toàn bộ Đại lục Thiên Hoang.
Đối với tiểu thế giới này, trong lòng Điệp Nguyệt cũng có chút lưu luyến.
Ánh mắt Điệp Nguyệt dừng lại một chút ở Bình Dương trấn, rồi lại rơi vào bên trong dãy núi Thương Lang, rất nhanh lại rơi vào đáy Táng Long Cốc.
"A ?"
Điệp Nguyệt đột nhiên khẽ kêu lên một tiếng, hai mắt tỏa sáng!
Nàng nhìn thấy bên trong cổ tháp dưới đáy Táng Long Cốc, trên vách tường có bốn hàng chữ viết kia!
Hai hàng trước là nàng lưu lại từ nhiều năm trước.
Muốn làm long tượng của chư phật, trước làm trâu ngựa của chúng sinh.
Dưới hai hàng chữ viết này, lại có hai hàng chữ viết khác lộ ra vẻ bễ nghễ thiên hạ!
Một khi bụi bay sẽ tỏa sáng, chiếu sáng vạn dặm núi sông!
"Tốt, tốt, tốt!"
Ánh mắt Điệp Nguyệt sáng ngời, liên tục gật đầu, không nhịn được bật cười, tán thưởng nói: "Khí phách thật lớn, không kém gì ta."
Điệp Nguyệt một lần nữa nhìn về phía Tô Tử Mặc, nói: "Ta ở thượng giới chờ ngươi, hi vọng ngươi có thể chiếu sáng sơn hà ở thượng giới, gặp lại ta!"
Nói xong câu đó, bóng dáng Điệp Nguyệt hoàn toàn tán loạn, biến mất trong thiên địa.
Tô Tử Mặc cùng Điệp Nguyệt thật vất vả mới gặp nhau, lại không nói được mấy câu, thời gian hai người chung đụng vẫn chưa tới nửa ngày.
Trong lòng hắn có thật nhiều lời còn chưa kịp thổ lộ hết cùng Điệp Nguyệt.
Tô Tử Mặc nhìn về hướng kia, ánh mắt chất chứa thất vọng mất mát, nhẹ nhàng thở dài.
"Công tử, ngươi không cần thất vọng, vị tiền bối này nói, bây giờ ngươi có thể phi thăng, đến lúc đó là có thể thấy nàng."
Vẻ mặt Niệm Kỳ ôn nhu, đứng một bên nhẹ giọng an ủi.
"Ta không sao."
Tô Tử Mặc cũng gật gật đầu với Niệm Kỳ, cười cười.
Đúng như Niệm Kỳ nói, chuyện trên đại lục Thiên Hoang đã cơ bản kết thúc, đến lúc đó, hắn có thể phi thăng rời đi, tiến về thượng giới!
Nếu như có vận khí tốt, có khả năng trực tiếp phi thăng đến Đại Hoang!
Ngũ đại Hung tộc phát động đại chiến, đến lúc này đã kết thúc.
Vu tộc bị diệt, Thần tộc bị Niệm Kỳ cầm tù, chuẩn bị mang về Thần Chi đại lục.
Lúc đầu vốn có chín đại Hung tộc, bây giờ chỉ còn lại bảy đại Hung tộc.
Mà bên trong bảy đại Hung tộc này, Long tộc, Côn tộc, Man tộc là bên tuyệt đối bên thắng, tứ đại Hung tộc còn lại tổn thất nặng nề, chỉ sợ không có vạn năm, thì khó khôi phục nguyên khí.
Ngay sau khi Điệp Nguyệt rời đi, ngàn năm biển máu ở Vạn Yêu cốc vốn hoàn toàn tĩnh mịch, đột nhiên toát ra mấy bọt khí.
Ở chỗ sâu trong một mảnh mộ địa thuộc Trung Châu, trong một bộ quan tài cổ, đột nhiên lại vang lên tiếng 'Chi chi', giống như có một vật bén nhọn đang cào vào vách quan tài.
Đông hải, sóng máu cuồn cuộn!
Trong cơn sóng máu này lại có một chiếc thuyền con quỷ dị hiện lên ra, phía trên là một ngư ông đội mũ rộng vành màu xanh đứng, một bên chân giẫm lên một tấm lưới đánh cá.
"Nên thu lưới rồi."
Ngư ông hơi ngửa đầu, nhìn Thiên Hoang, lẩm bẩm một tiếng, trong đôi mắt lướt qua một tia huyết quang quỷ dị!
Bạn cần đăng nhập để bình luận