Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 602: Đại hòa thượng, ngươi nhận ra ta không

Trong phế tích Đại Càn, xuất hiện ba người có chút quái dị.
Người đi đầu là một tăng nhân trung niên trong tay cầm niệm châu, thần sắc bình tĩnh, nhìn không có chút tu vi nào, không khác gì phàm nhân.
Phía sau là một nam một nữ, đều bị thương không nhẹ.
Tổ hợp ba người này xuất hiện ở trong phế tích Đại Càn, phần lớn đều sẽ lọt vào tập sát!
Giết người đoạt bảo là chuyện quá tầm thường ở trong này.
Nhưng đoạn đường này đi tới có không ít tu sĩ trông thấy ba người lại đều tránh xa xa, không ai dám chủ động tiến lên trêu chọc.
Bởi vì khi mọi người nhìn kỹ lại có thể thấy rõ ràng, bên trong Đế cung vốn có vô số âm binh âm mã, nhưng khi ba người này đi qua, những âm binh âm mã này lại toàn bộ đều lựa chọn né tránh!
Ba người cứ như vậy đi ngang qua Đế cung, không có bất kỳ âm binh âm mã nào dám lên tiến!
Minh Trạch Chân Quân âm thầm lấy làm kỳ quái.
Những âm binh âm mã này cố kỵ tuyệt đối không phải là bởi vì hắn.
Khi tới đây, coi như hắn là Nguyên Anh Chân Quân, những âm binh âm mã này cũng không sợ chết mà xông lên.
Không nghĩ tới, ở trước mặt tăng nhân trung niên này, âm binh âm mã lại đều tránh ra thật xa!
Trên người tăng nhân trung niên này tựa như bao phủ một tầng sương mù khiến người ta không nhìn rõ hư thực.
Kỳ quái nhất chính là thân phận của người này.
Nói là người tu chân, trong cơ thể hắn lại không có chút sóng linh lực nào.
Nói là phàm nhân nhưng hắn lại có thể trấn sát Nguyên Anh Chân Quân!
Người này am hiểu một loại bí thuật sóng âm.
Có được truyền thừa âm bí thuật sóng đều là những siêu cấp tông môn hoặc là thế lực đứng đầu.
Nhưng trong sáu tự Phật môn lại không có bất kỳ một tự nào ở Bắc Vực.
Người này là đến từ chỗ nào?
Trên đường đi, trong lòng Minh Trạch Chân Quân chứa đầy nghi hoặc nhưng lại không thể có được câu trả lời.
Cơ Dao Tuyết đi theo ở phía sau, ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng của tăng nhân trung niên, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng nàng vẫn không nói gì.
Ba người cứ lẳng lặng xuyên qua Đế cung, xuyên qua phế tích như vậy.
Đưa Cơ Dao Tuyết và Minh Trạch Chân Quân ra bên ngoài phế tích, Tô Tử Mặc ngừng bước, xoay người, mí mắt buông xuống rồi thấp giọng nói: “Hai vị thí chủ mau rời khỏi đi, tiểu tăng cáo từ.”
Cơ Dao Tuyết khẽ cắn môi đỏ, không nói lời nào.
“Đa tạ cao tăng đã cứu mạng, ân tình hôm nay, tại hạ sẽ khắc trong tâm khảm.” Minh Trạch Chân Quân vội vàng chắp tay hành lễ.
Tô Tử Mặc gật gật đầu, rồi quay người rời đi.
Từ đầu đến cuối, hắn đều không dám thẳng vào mắt của Cơ Dao Tuyết.
Không dám mắt đối mắt cùng nàng.
Cơ Dao Tuyết chần chờ hồi lâu, vẫn mở miệng hỏi: “Đại sư, ngươi, ngươi không có lời gì muốn nói sao?”
“Nơi đây nguy hiểm, sau này thí chủ không cần lại đến đây nữa.”
Tô Tử Mặc đưa lưng về phía Cơ Dao Tuyết, không quay đầu lại, tiếp tục tiến lên, bình tĩnh nói.
“Chẳng biết lúc nào mới có thể sẽ gặp lại đại sư?”
Cơ Dao Tuyết lại hỏi.
Tô Tử Mặc dừng bước chân lại, trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Hữu duyên tự nhiên sẽ gặp lại.”
Minh Trạch Chân Quân nhíu chặt chân mày, ánh mắt không ngừng bồi hồi trên người Cơ Dao Tuyết và tăng nhân trung niên, trong mắt đều là vẻ không hiểu gì.
Đến tận khi thân ảnh của tăng nhân trung niên biến mất trong phế tích, Cơ Dao Tuyết mới thở ra một hơi thật dài, nói: “Minh thúc thúc, chúng ta trở về đi.”
Minh Trạch Chân Quân nhịn không được, hỏi: “Thiên Tử biết người này sao?”
“Minh Tâm sao?”
Cơ Dao Tuyết cười cười, lắc đầu nói: “Không biết.”
Trong lòng Minh Trạch Chân Quân càng thêm nghi hoặc.
Nơi đây không thuộc cương vực Đại Chu, hai người lại bị thương nên cũng không dám lưu lại lâu hơn, lúc này ngự kiếm bay lên không, mau chóng lên đường trở về..
Tô Tử Mặc một đường trở về, trong lòng có chút phức tạp.
Cuối cùng, hắn vẫn không có lựa chọn nhận Cơ Dao Tuyết.
Hắn không biết bản thân nên nói điều gì.
Nên đối mặt như thế nào với Cơ Dao Tuyết.
Không thể phủ nhận, địa vị của Cơ Dao Tuyết ở trong lòng hắn rất trọng yếu, nhưng tương lai cuối cùng hắn muốn rời khỏi Bắc Vực, thậm chí là rời đi đại lục Thiên Hoang.
Mà Cơ Dao Tuyết thân là Thiên Tử Đại Chu, nàng gánh vác lấy hi vọng hưng thịnh của cả vương triều.
Hai người không cùng đường.
Nhưng đúng lúc này, Tô Tử Mặc dừng bước chân lại, khẽ nhíu nhíu mày.
Một đường đi về, hắn không ngừng suy nghĩ nên hơi phân tâm, vì vậy lại không phát hiện có người đi theo dõi sau lưng!
Đương nhiên, dường như người này không có ác ý với hắn.
Nếu không với linh giác của hắn, cho dù có phân tâm cũng có thể phát hiện được!
“Người nào, ra đi.”
Tô Tử Mặc hơi liếc mắt, thản nhiên nói.
“Đại hòa thượng, ngươi nhận ra ta không?”
Một giọng nói dịu dàng đáng yêu vang lên, trong giọng nói còn mang theo một tia oán trách, một tia u oán.
Trong lòng Tô Tử Mặc rung động.
Chỉ một thoáng, trong đầu hắn lập tức vang lên tiếng Đại Minh Chú Phạn âm, tâm thần nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Lại là Cơ yêu tinh!
Năm năm không gặp, công lực mị hoặc của Cơ yêu tinh lại càng đáng sợ.
Nếu không phải năm năm qua Tô Tử Mặc thường xuyên tụng kinh niệm Phật, có chút lĩnh ngộ về Phật pháp thì chỉ sợ chỉ bằng một câu nói này, hắn đã lộ ra sơ hở!
Xem ra năm đó ở trong Nhân Hoàng điện, Cơ yêu tinh đã nhận được không ít chỗ tốt, từ đó công lực tăng nhanh.
Tô Tử Mặc xoay người nhìn về phía xa Cơ yêu tinh cách đó không.
Năm năm không gặp, Cơ yêu tinh giống như đã gầy đi một chút, nhưng vẫn không thể che lấp dung nhan điên đảo chúng sinh, dáng người yểu điệu mị hoặc thiên hạ kia.
Mày ngài cau lại, người thấy mà yêu.
Đôi mắt như nước giống như bịt kín một tầng sóng gợn.
Thiếu nữ khẽ cắn môi đỏ mê người, thần sắc tự sân tự oán.
Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua, bất động thanh sắc, thu hồi ánh mắt, lắc đầu nói: “Tiểu tăng không biết.”
“Đại hòa thượng, ngươi không nhận ra ta, ta lại nhận ra ngươi.”
Một làn gió thơm đánh tới, Cơ Dao Tuyết bước liên nhẹ nhàng nhào về phía Tô Tử Mặc, nhìn điệu bộ này giống như là muốn đầu đâm vào trong ngực hắn.
Tô Tử Mặc cảm giác rất đau đầu.
Bình sinh người mà hắn sợ nhất chính là yêu tinh trước mắt này.
Thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, tránh né qua một bên.
“Nữ thí chủ, xin tự trọng.” Tô Tử Mặc chắp tay trước ngực, trầm giọng nói ra.
“Được.”
Cơ yêu tinh hừ một tiếng, cáu giận nói: “Đại hòa thượng, hiện tại ngươi để ta tự trọng, ban đầu ở trong quan tài bằng đá kia, ngươi cũng chiếm tiện nghi không ít!”
Khóe miệng Tô Tử Mặc khẽ co giật một cái.
Lúc trước hai người bị ép phải chen lấn trong quan tài bằng đá, nhảy vào sông ngầm dưới lòng đất để chạy trốn.
Quan tài bằng đá kia vốn chật chội, không có bao nhiêu không gian, giữa hai người không tránh được sẽ có một ít đụng chạm.
Bây giờ Cơ yêu tinh nói ra chuyện này, rõ ràng chính là đã nhận ra thân phận của hắn.
Cơ yêu tinh không buông tha, tiếp tục nói ra: “Được đấy, ngươi cạo tóc đi, cầm một chuỗi niệm châu xong giờ quay đầu lại nói không quen.”
Tô Tử Mặc vốn còn đang do dự nghĩ xem có nên thừa nhận hay không.
Dù sao hắn cứ chết không thừa nhận thì Cơ yêu tinh cũng không làm gì được.
Nhưng Cơ yêu tinh càng nói càng khó nghe, giống như giữa hai người thật sự có chuyện gì, Tô Tử Mặc thực sự không nghe tiếp được nữa, không khỏi ho nhẹ một tiếng, ngắt lời nói: “Cơ yêu tinh, ngươi muốn như thế nào?”
“Hừ!”
Cơ yêu tinh ngẩng đầu, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, hỏi: “Đại hòa thượng, ngươi không phải không nhận ra ta sao?”
Trầm mặc một hồi, Tô Tử Mặc mới nói: “Năm năm trước, đa tạ ngươi và Tố Nữ tông ra tay tương trợ, cứu bách tính Yến quốc.”
Nghe đến đó, trong mắt Cơ yêu tinh đột nhiên dâng lên một màn nước, lã muốn khóc, nói: “Tô Tử Mặc, lòng dạ ngươi thật độc ác, rõ ràng là còn sống, vì sao lại không hiện thân!”
“Ta đã bị phế Kim Đan, bị người ta xem như Yêu tộc, đắc tội với toàn bộ Bắc Vực, ai dính dáng vào ta đều sẽ không có có kết quả gì tốt.”
Tô Tử Mặc lắc đầu, nói: “Huống chi, ta hiện thân sẽ bị truy sát, Bắc Vực tuy lớn nhưng lại đã không có chỗ cho ta dung thân.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận