Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1923: Hồ Điệp Tuyết Trắng

Gần như trong nháy mắt khi đối mặt với Xích Huyết Tri Chu, Tô Tử Mặc đã rơi vào nguy hiểm, mạng sống như treo trên sợi tóc!
Thực lực hai bên cách biệt quá lớn, tất cả át chủ bài của hắn ở trước mặt con Xích Huyết Tri Chu này căn bản không dùng được.
Mà bên trong Trấn Ngục đỉnh, mặc dù có hồn hai đại thánh thú giác tỉnh.
Nhưng lực lượng của hồn hai đại thánh thú này đã tiêu hao hầu như không còn trong lúc chiến đấu lần trước.
Trừ phi có đủ thông linh pháp bảo để Trấn Ngục đỉnh cắn nuốt luyện hóa, lực lượng của hồn hai đại thánh thú mới có cơ hội khôi phục.
Bây giờ, Tô Tử Mặc không có bất kỳ chỗ dựa nào để có thể ngăn cản được lực lượng của sinh linh cổ xưa này!
Dù con Xích Huyết Tri Chu không xông lên tấn công, chỉ kịch độc trên tơ nhện kia thôi cũng đủ khiến Thanh Liên chân thân không chống đỡ được bao lâu sẽ không còn sinh cơ!
"Tê tê!"
Vẻ mặt Xích Huyết Tri Chu hưng phấn, ánh mắt hung tàn, trong miệng phát ra từng tiếng kêu chói tai, tám cái chân không ngừng vung lên, đánh tới Tô Tử Mặc.
Con đường phía trước đều đã bị tơ nhện phong kín, căn bản không xông qua được.
Tơ nhện có nhiều lắm, có ở khắp mọi nơi.
Cho dù có Chân Long Cửu Thiểm, Tô Tử Mặc cũng không dám tùy tiện phóng thích, sợ sau khi dịch chuyển sẽ xuất hiện trên lưới nhện dính đầy kịch độc, vô cùng sắc bén!
Trong lúc bất đắc dĩ, Tô Tử Mặc chỉ có thể dọc theo quặng mỏ lùi về phía sau.
Nhưng hắn mất đi cánh chim Đại Bằng, dù hắn dùng thân pháp thần thông như Túng Địa Kim Quang, Thiên Túc Thông, tốc độ cũng không sánh bằng Xích Huyết Tri Chu.
Cũng không lâu sau, Xích Huyết Tri Chu đã giết tới gần, một đôi chân trước giống như trường mâu duỗi ra, đâm tới Tô Tử Mặc!
Trên đôi chân trước này còn từng chiếc gai ngực bén nhọn, tản ra mùi tanh hôi, vô cùng độc!
Đừng nói bị chân nhện đủ đâm trúng, dù chỉ bị cọ một chút, hắn cũng có thể bỏ mình tại chỗ!
Kịch độc trên vết thương ở bắp chân của Tô Tử Mặc đã lan tràn.
Một bắp đùi của hắn đều đã không còn tri giác, thân pháp trì độn.
Mắt thấy Xích Huyết Tri Chu vồ giết tới, lúc này đã không kịp trốn tránh nữa, Tô Tử Mặc trực tiếp tế ra Trấn Ngục đỉnh, thân hình lấp lóe, bắt đầu cuộn lại trốn trong đỉnh.
Coong!
Một đôi chan nhện phá không đâm vào Trấn Ngục đỉnh, phát ra một tiếng kim loại va chạm, tia lửa tung tóe!
Mặc dù trốn ở bên trong Trấn Ngục đỉnh, nhưng Tô Tử Mặc vẫn có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh cực kỳ đáng sợ đánh bay Trấn Ngục đỉnh!
Oanh! Oanh! Oanh!
Trấn Ngục đỉnh bay về phía sau, đụng nát vách đá quặng mỏ, bụi mù cuồn cuộn.
Xích Huyết Tri Chu mạnh mẽ đâm tới, tiếp tục truy sát.
Đột nhiên!
Tô Tử Mặc cảm giác được một luồng khí lạnh lẻo thấu xương giáng xuống, Trấn Ngục đỉnh cũng có xu thế ngừng lại, lơ lửng ở giữa không trung, không nhúc nhích.
Nói đúng ra là Trấn Ngục đỉnh bị đông cứng kết ở giữa không trung!
Mặt ngoài thân đỉnh, trong nháy mắt đã bịt kín một tầng sương lạnh.
Tô Tử Mặc cuộn trong thân đỉnh cũng không chịu được mà rùng mình một cái, mặc cho hắn thôi động huyết mạch như thế nào, đều khó mà vận chuyển lại.
Trong huyết mạch của hắn cũng nổi lên từng tia hàn băng!
Trên Trấn Ngục đỉnh có một bóng người lướt qua.
Tô Tử Mặc theo bản năng ngửa đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một con hồ điệp lớn cỡ bàn tay, trôi nổi ở giữa không trung, toàn thân tuyết trắng, tỏa ra một từng đợt khí lạnh.
Mà khi nhìn thấy hồ điệp tuyết trắng này, Xích Huyết Tri Chu cũng đột nhiên dừng lại!
Thân hình hồ điệp tuyết trắng này không sánh bằng Xích Huyết Tri Chu đối diện, thậm chí nhìn có chút yếu đuối.
Nhưng lúc này, cả hai giằng co, khí thế của hồ điệp tuyết trắng lại hoàn toàn không rơi vào hạ phong!
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động, nhớ tới một sự kiện.
Lúc trước hắn từng thấy trên vách đá ở gần đây có một bóng dáng mơ hồ trắng noãn, có chút cổ quái.
Xuất phát từ cẩn thận, hắn không đào tới vách đá kia.
Mà bây giờ, bởi vì Xích Huyết Tri Chu truy giết, trong lúc vô tình Trấn Ngục đỉnh lại đụng nát vách đá kia, bóng dáng mơ hồ trắng noãn kia dần hiển lộ ra.
Cũng chính là hồ điệp tuyết trắng trước mắt này!
Trong vách đá kia, vậy mà cũng chôn giấu một sinh linh cổ xưa.
Mà sinh linh cổ xưa này còn không chết!
Xích Huyết Tri Chu dường như đã nhận ra lai lịch của hồ điệp tuyết trắng này, ánh mắt có chút kiêng kị, đã không còn dáng vẻ phách lối vừa rồi cùng không chút kiêng kỵ nữa, mà là bồi hồi thăm dò ở tại chỗ.
Hồ điệp tuyết trắng nhìn chằm chằm vào Xích Huyết Tri Chu đối diện, đột nhiên vỗ cánh một cái.
Tạch tạch tạch!
Một luồng khí lạnh khủng bố mãnh liệt cuốn tới, trên người Xích Huyết Tri Chu trong nháy mắt đã bịt kín một tầng sương lạnh, thậm chí ngưng kết ra từng bông tuyết!
Xích Huyết Tri Chu hoảng hốt.
Oanh!
Xích Huyết Tri Chu vận chuyển khí huyết, trong cơ thể truyền đến một tiếng vang thật lớn, trong nháy mắt đã phá vỡ sương lạnh trên người, từng mảng tuyết trắng chấn động rớt xuống.
Xích Huyết Tri Chu trừng mắt oán hận nhìn hồ điệp tuyết trắng một chút, tám cái chân đồng thời vung lên, quay người chạy trốn đi thật xa, trong nháy mắt đã biến mất ở giếng mỏ.
Tô Tử Mặc âm thầm kinh hãi.
Không ngờ hồ điệp tuyết trắng nhìn có vẻ nhỏ yếu này lại đáng sợ như vậy, có thể đánh lui cả con Xích Huyết Tri Chu kia!
Mặc dù từ khi hồ điệp tuyết trắng hiện thân, từ đầu đến cuối vẫn không hề nhằm và Tô Tử Mặc.
Nhưng nhiệt độ trong cả khu mỏ quặng đều đã hạ thấp tới cực hạn!
Đỉnh đồng bốn chân màu xanh cũng không ngăn cản được luồng khí lạnh này.
Tô Tử Mặc bị đông lạnh đến mức toàn thân run rẩy, hai hàm răng run lên va vào nhau.
Đột nhiên.
Một bên khác, truyền đến tiếng người ồn ào náo động, tay áo phiêu động, giống như có không ít tu sĩ đã đi tới lòng đất, chạy đến nơi này.
"Xích Huyết Tri Chu trốn ở bên kia, các ngươi mau đuổi theo!"
"Con Xích Huyết Tri Chu kia có thực lực khủng bố, vừa mới thức tỉnh nên lực chiến đấu còn chưa khôi phục lại thời đỉnh phong mà nó đã giết đi hơn mười vạn người, chỉ sợ chúng ta cũng không phải đối thủ của nó."
"Không sao, các ngươi cuốn lấy nó, cố gắng giữ chân nó ở nơi này là được, quận thủ đại nhân sẽ dẫn người tự mình chạy đến!"
"Vậy mà kinh động đến cả quận thủ đại nhân ?"
"Quận thủ đại nhân là Chân Tiên cường giả, có ngài ấy tọa trấn, nhất định có thể trấn áp súc sinh kia!"
Tô Tử Mặc có thính lực cường đại, nghe được rất rõ âm thanh ở nơi xa.
Dưới linh quáng xảy ra chuyện vốn cũng không phổ biến.
Dù có đào được máu thịt thi hài gì, có Địa Tiên, Thiên Tiên cường giả ở các đại thành trì tọa trấn cũng đủ để xử lý.
Thật sự không ngờ ở dưới một mỏ Nguyên Linh nhỏ này lại đào ra một sinh linh sống!
Sinh linh như vậy, ngay cả Thiên Tiên cường giả đều không trấn áp được!
"Bên này cũng truyền tới một luồng sóng sinh mệnh cực kỳ cường đại, các ngươi theo ta tới đây!" Đúng lúc này, một vị nam tử trầm giọng nói.
Tu sĩ chạy tới lập tức chia binh hai đường, một phần cảm giác được động tĩnh ở bên này, đang bay nhanh về phía nơi này.
Trong lòng Tô Tử Mặc âm thầm kêu khổ.
Hắn mới chỉ là Huyền Tiên, trong tình huốn này thật sự hoàn toàn không có sức tự vệ.
Giống như tôm cá trong cơn thủy triều, căn bản không thể chống lại.
Hắn muốn mau chóng thoát đi nơi này, nhưng con hồ điệp tuyết trắng kia đang ngăn ở phía trước, hắn căn bản không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Cũng không lâu sau, trong mấy chỗ hầm mỏ có lần lượt từng bóng người lao ra, có ước chừng mấy trăm người.
Người cầm đầu có khí tức cường đại, đạp không mà đứng, trên người khoác thiết giáp, trong tay cầm trường mâu, vừa mới giáng lâm tới nơi này đã nhìn chằm chằm vào hồ điệp tuyết trắng kia, vẻ mặt nghiêm túc.
Ở sau lưng vị nam tử mặc thiết giáp này, còn có đông đảo thủ vệ của Lưu Quang Thành.
Mặc dù tu vi cảnh giới khác biệt, nhưng tất cả đều là Địa Tiên cường giả.
Mà khí tức của vị nam tử mặc thiết giáp này rõ ràng cao hơn đông đảo Địa Tiên rất nhiều!
Không có gì bất ngờ xảy ra thì đây cũng là Thiên Tiên cường giả trong Lưu Quang Thành!
Bạn cần đăng nhập để bình luận