Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1174: Vạn chúng chú mục

Sau khi Bắc vực đạo hội kết thúc, Tu Chân giới ở Bắc vực lại không có một khắc bình tĩnh.
Ngày năm tháng tư, Hoang Võ Đạo Nhân ước chiến Huyền Vũ Đạo Quân ở cố đô Yên quốc!
Huyền Vũ ứng chiến!
Một trận chiến này còn chưa thật sự xảy ra mà đã được vạn chúng chú mục, thanh thế to lớn.
Đầu tiên, người ước chiến và người ứng chiến có thân phận cực kỳ đặc thù.
Một vị là Hoang Võ Đạo Nhân, được vinh dự là vạn cổ đệ nhất yêu nghiệt.
Một vị khác là tu sĩ Lưu Ly Cung-Huyền Vũ Đạo Quân!
Thanh danh của hai người đều không nhỏ.
Quan trọng hơn là một trận chiến này, chính là một trận chiến vượt qua đại cảnh giới!
Một trận chiến này cũng nhất định là một trận sinh tử chiến, hai bên đều không thể thua nổi!
Trong lúc nhất thời, không biết rõ ở Bắc vực có bao nhiêu tông môn thế lực chú ý tới trận đại chiến này, sóng ngầm đã cuồn cuộn nổi lên.
Đầu tháng tư, đã có tu sĩ lần lượt chạy tới gần cố đô Yên quốc.
Quần tu đều muốn tận mắt chứng kiến trận chiến đặc sắc này!
"Ta nghe nói, ân oán giữa Hoang Võ cùng Huyền Vũ đã sớm bắt nguồn từ hơn một trăm năm trước rồi."
"Đúng vậy, nơi này vốn rất phồn hoa cường thịnh, bởi vì lúc trước Huyền Vũ ra lệnh nên toà Vương thành này mới biến thành phế tích!"
Một số tu sĩ đứng trên phế tích của cố đô, nghị luận việc này.
"Các ngươi nói xem ai có thể thắng một trận chiến này?"
"Khẳng định là Huyền Vũ Đạo Quân!"
Một vị tu sĩ lại nói: "Nếu là Pháp Tướng Đạo Quân bình thường thì Hoang Võ khẳng định có phần thắng lớn hơn, nhưng ta nghe nói lực chiến đấu của Huyền Vũ Đạo Quân cực mạnh, trong số Pháp Tướng Đạo Quân ở Lưu Ly Cung đứng hàng thứ hai, gần đạt tới mức độ như Lưu Ly Đạo Quân!"
Lưu Ly Đạo Quân phong hào đệ tử của chính là Lưu Ly Cung.
Bởi vì phong hào đệ tử thế hệ này của Lưu Ly Cung đã bị Tô Tử Mặc trấn sát ở truyền đạo chi địa, nên vị Lưu Ly Đạo Quân này mới được gia phong!
"Hơn một trăm năm trước, Huyền Vũ chỉ là Phản Hư Đạo Nhân, bây giờ hắn đã tu luyện tới Pháp Tướng cảnh, ta tin tưởng Huyền Vũ Đạo Quân sẽ thắng!"
"Cũng không nhất định."
Một vị tu sĩ khác lắc đầu nói: "Nhưng thật ra ta lại nghe nói, trên đạo hội Bắc vực có không ít Pháp Tướng Đạo Quân mất mạng trong tay Hoang Võ."
Những ngày này, chuyện được nghị luận nhiều nhất chính là thắng bại của trận đại chiến này.
"Mau nhìn kìa, tu sĩ Lưu Ly Cung đã hiện thân rồi!"
Có tu sĩ chỉ lên bầu trời cách đó không xa, nói một câu.
Những ngày này, gần như mỗi ngày đều sẽ có tu sĩ Lưu Ly Cung hạ xuống gần cố đô Yên quốc, cẩn thận điều tra.
"Đây là lo lắng Hoang Võ gài bẫy gì trên mảnh phế tích này."
Có tu sĩ lắc lắc đầu, bĩu môi nói: "Lưu Ly Cung đúng là có vẻ lòng tiểu nhân. Nếu Hoang Võ đã công bằng ước chiến, sao có thể làm những chuyện như thế chứ ?"
Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng có nhiều tu sĩ tụ tập ở này.
Ngay cả những tông chủ của các thượng môn thế gia đều đích thân tới nơi này, chuẩn bị quan chiến, cảnh tượng rất là hùng vĩ!
Chu thiên tử Cơ Dao Tuyết cũng đích thân dẫn quân đến đây.
Lão Tiên Hạc của Phiếu Miểu Phong cũng dẫn môn hạ đệ tử đến đây quan chiến.
Cùng lúc đó.
Bên ngoài cố đô Yên quốc có một nữ tử tới, mái tóc dài đen như thác nước, áo trắng như tuyết, dung mạo cực kỳ mỹ mạo, băng cơ ngọc cốt, hai mắt xinh đẹp động lòng người, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.
Bạch y nữ tử nhìn xuống đống phế tích kia, im lặng không nói gì.
Đột nhiên, trong ngực nữ tử có nửa cái đầu lông xù chui ra ngoài, một đôi móng vuốt nhỏ xoa xoa đôi mắt nhập nhèm, mơ hồ hỏi: "Đến rồi sao?"
"Ừm."
Bạch y nữ tử lên tiếng.
Con thú nhỏ này khẽ run lên, chui toàn bộ đầu ra ngoài, rồi đưa mắt nhìn quanh cố đô Yên quốc, đấy là một tiểu hồ ly toàn thân màu đỏ.
"Ngọc Chân nương nương, người thấy ta nói đúng không, công tử hắn chưa quên chuyện của ta, lần này chính là muốn báo thù cho ta đấy!"
Tiểu hồ ly nói với vẻ đắc ý.
"Kéo dài hơn một trăm năm, cũng không có gì đáng tán thưởng!"
Bạch y nữ tử lạnh nhạt nói bằng vẻ khinh thường.
Tiểu hồ ly khẽ nhíu mày, tranh luận nói: "Công tử đã rất lợi hại rồi, hắn chênh lệch với lão Huyền Vũ Đạo Quân kia cả một đại cảnh giới mà!"
"Ngọc Chân nương nương, hình như người có khúc mắc gì với công tử à?"
"Hắn..."
Trong đầu bạch y nữ tử nhớ lại chuyện ở địa huyệt, trong lòng có chút bối rối, gương mặt ửng đỏ, cắn răng không nói tiếp.
"Mặc kệ như thế nào, Ngọc Chân nương nương, lần cược này là ta thắng!"
Tiểu hồ ly nói với vẻ cao hứng: "Công tử chưa bao giờ quên chuyện của ta, cũng nhất định sẽ bảo vệ ta, người yên tâm đi."
Bạch y nữ tử bình tĩnh, nói: "Chờ hắn thắng được một trận chiến này rồi nói sau, Pháp Tướng Đạo Quân của Lưu Ly Cung, nào có dễ dàng đối phó như vậy."
"Nếu hắn bại thì chứng minh là ta nói không sai, người này căn bản không có năng lực bảo về ngươi, sau này ngươi vẫn phải đi theo ta."
...
Trong vương cung cố đô Yên quốc.
Khoảng cách đến ngày mùng năm tháng tư chỉ còn một ngày.
Mà Tô Tử Mặc vẫn đang ở trong một cung điện rách nát tu luyện.
Những ngày này, hắn ngăn cách với ngoại giới, cảnh giới vẫn không hề tăng lên.
Nhưng hắn cũng không vội.
Càng sốt ruột sẽ càng khiến tu hành rơi vào vũng bùn, khó mà tự kềm chế!
Niệm Kỳ đứng ở cửa ra vào, bảo vệ không phân ngày đêm.
Mấy ngày trước, mấy người hầu tử cũng đã trở về.
Trong bọn họ lại xuất hiện một đồng tử mặc áo nhỏ để tóc trái đào, con mắt đen nhánh, rất linh động thông minh.
Mấy người Hầu tử biết Tô Tử Mặc đang tu hành đến bước quan trong để đột phá, nên cũng không có tùy tiện xâm nhập, chỉ ở bên ngoài chờ.
Đêm trước khi quyết chiến.
Trong cung điện đen kịt, đột nhiên sáng lên hai tia sáng!
Đó là hai mắt Tô Tử Mặc mở ra!
Khí tức trong người hắn đang không ngừng tăng lên.
Pháp lực liên tục không ngừng tràn vào trong thân thể, hình thành một vòng xoáy, nối liền thiên đia!
Một lúc lâu sau, cảnh tượng này mới dần dần dừng lại.
Đột phá!
Phản Hư cảnh viên mãn!
Tô Tử Mặc rõ ràng cảm giác được, Nguyên Thần của chính mình vào thời khắc này, thật sự trở nên sung mãn, toàn thân trên dưới đều không có một chút tì vết nào!
Ngay khi hắn đột nhiên, cảm giác minh ngộ đã phun lên trong lòng.
Hắn hình như có chỗ hiểu ra, nhắm mắt trầm tư.
Đợi tới lúc trời sáng, hắn mới một lần nữa mở hai mắt ra, không ngừng suy ngẫm về những điều lĩnh ngộ đêm qua, rốt cục trên mặt lộ ra ý cười.
Cảm nhận được Tô Tử Mặc đã không việc gì, mấy người hầu tử không chờ đợi nữa, đi vào cung điện.
"Các ngươi trở về rồi."
Ánh mắt Tô Tử Mặc đảo qua bọn người hầu tử, cười nói một câu.
Đột nhiên!
Ánh mắt của hắn nhìn tới giữa đám người hầu tử, một đồng tử tóc trái đào đứng ở giữa.
Đồng tử cũng đang nhìn hắn.
Mặc dù đồng tử đang nỗ lực khắc chế, nhưng Tô Tử Mặc lại có thể nhìn thấy trong đôi mắt đồng tử có cảm giác kích động cùng vui sướng phát ra từ nội tâm!
Dung mạo của đồng tử có chút lạ lẫm.
Tô Tử Mặc dám cam đoan, chính mình chưa bao giờ gặp người này.
Nhưng chẳng biết tại sao, trên thân đồng tử lại cho hắn một cảm giác quen thuộc.
Tô Tử Mặc nhìn đôi mắt đen nhánh linh động của đồng tử, giống như đột nhiên nghĩ đến cái gì, toàn thân chấn động!
Hắn rốt cục đã biết rõ, cảm giác quen thuộc trên người đồng tử từ đâu mà đến.
Đối với ánh mắt này, rất giống với Truy Phong đã làm bạn cùng hắn tới khi trưởng thành!
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc cũng nhìn ra bản thể của đồng tử.
Trong chốc lát, hắn hiểu ra rất nhiều chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận