Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1349: Cho ngươi chết rõ ràng

Trên không Bắc Minh trấn.
Nam Cung Ngọc cùng ba vị lão giả Nguyên Anh cảnh khống chế một chiếc linh chu rất lớn, phá không mà đến, dáng vẻ đằng đằng sát khí.
Chung quanh ba vị Nguyên Anh Chân Quân pháp lực cuồn cuộn, uy áp tùy ý, vừa mới hạ xuống Bắc Minh trấn đã khiến người dân đứng dưới kinh hô.
Những năm gần đây, Bắc Minh thị càng ngày càng suy sụp.
Trong tam đại thế gia đến trấn diễu võ dương oai, phần lớn đều là đám tiểu bối, tu sĩ Trúc Cơ, Kim Đan Chân Nhân, hiếm có Nguyên Anh Chân Quân xuất hiện.
Mà bây giờ, ba vị Nguyên Anh Chân Quân đồng thời xuất hiện, lập tức khiến áp lực của tu sĩ trong Bắc Minh trấn tăng mạnh!
"Ba vị Nguyên Anh Chân Quân đồng thời đến đây, người đến bất thiện."
"Trên mặt Ba vị Nguyên Anh Chân Quân này đầy sát ý, không biết là vì sao mà đến, chắc hôm nay phải thấy máu, không biết là nhà ai không may."
"A, hình như chạy về phía nhà Bắc Minh Tuyết rồi."
Một số người thuộc Bắc Minh thị tộc khe khẽ bàn luận.
Đúng lúc này, rất nhiều tu sĩ đang ở trong đại điện tông tộc tu luyện, cũng cảm ứng được động tĩnh bên ngoài, thi nhau chạy đi ra.
Bắc Minh Ngạo đứng trong đám người, nhìn thoáng qua nơi xa, sắc mặt không khỏi đại biến!
"Tỷ!"
Bắc Minh Ngạo kinh hô một tiếng.
Hắn thấy rõ ràng, chiếc linh chu lớn giữa không trung kia đang dừng lại trên không ở nhà bọn hắn, phía trên đi xuống bốn người, bên trong có một người chính là Nam Cung Ngọc.
Ba người khác đều là Nguyên Anh Chân Quân!
Bắc Minh Ngạo đẩy đám người ra, nhanh chóng chạy về phía bên kia, nhưng không chạy được mấy bước, hắn đã bị một bàn tay khô gầy níu chặt cánh tay!
"Đừng đi qua!"
Sau lưng Bắc Minh Ngạo, một lão giả gầy nhỏ khẽ quát một tiếng.
"Tộc trưởng, ngươi đừng kéo ta, đám người Nam Cung Ngọc không có ý tốt mà đến, ta phải đi qua nhìn xem!" Bắc Minh Ngạo lo lắng, lớn tiếng nói.
"Ngươi đi qua cũng vô dụng!"
Tộc trưởng Bắc Minh thị lắc đầu nói: "Lực chiến đấu của ngươi, có lẽ có thể đấu được Nam Cung Ngọc, nhưng hắn còn mang theo ba vị Nguyên Anh Chân Quân!"
"Nguyên Anh Chân Quân có thể điều động pháp lực, chỉ cần một ý niệm là có thể trấn sát ngươi!"
"Nhưng đó là tỷ của ta!"
Bắc Minh Ngạo vẫn không ngừng giãy dụa.
Nhưng tộc trưởng Bắc Minh thị dù sao cũng là Nguyên Anh cảnh, lấy pháp lực buộc thành sợi tơ, giữ chặt Bắc Minh Ngạo không để hắn tới.
"Hài tử, chuyện này không đơn giản đâu."
Tộc trưởng Bắc Minh thị nhìn về nơi xa, thấp giọng nói: "Ngươi nhìn bên kia, còn có ba cường giả đang đi tới, nếu ta không nhìn lầm, nam tử Nam Cung thế gia ở giữa kia, có lẽ tu vi là Phản Hư cảnh!"
Hí!
Đám tu sĩ tuổi trẻ chung quanh biến sắc, hít một ngụm khí lạnh.
Phản Hư cảnh, đối bọn hắn thật sự là xa vời không thể chạm tới.
Có thể nói, Phản Hư Đạo Nhân chỉ cần một ý niệm là có thể khiến cả Bắc Minh trấn hủy diệt, chó gà không tha!
"Trong trấn đã bao lâu không có Phản Hư Đạo Nhân giáng lâm rồi?"
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế mà lại kinh động đến Phản Hư Đạo Nhân của Nam Cung thế gia, Bắc Minh Tuyết kia dữ nhiều lành ít rồi."
"Hi vọng sẽ không liên lụy đến chúng ta."
Một số người của Bắc Minh tộc khe khẽ nói, vẻ mặt kiêng kị.
Thân thể Bắc Minh Ngạo khẽ run, hai mắt đỏ bừng.
Tọc trưởng Bắc Minh thị thở dài một tiếng, nói: "Hài tử, cứ ở nơi này quan sát thôi. Nếu vị cường giả Phản Hư cảnh này muốn gây bất lợi đối với Bắc Minh Tuyết, dù ngươi chạy tới, cũng không làm nên chuyện gì, còn có thể táng thân trong đó."
"Nếu vị cường giả Phản Hư cảnh này không có ý định tổn thương Bắc Minh Tuyết, ngươi đi cũng giống vậy."
Đạo lý mặc dù là như thế, nhưng để Bắc Minh Ngạo tận mắt nhìn thấy tỷ tỷ của mình, một mình đối mặt với đám người Nam Cung Ngọc, đối mặt với Nguyên Anh Chân Quân, thậm chí là Phản Hư Đạo Nhân, chuyện này thật sự khiến hắn phải chịu tra tấn cùng đau đớn.
Hai con ngươi Bắc Minh Ngạo đỏ thẫm, hít thở cũng dần trở nên có chút nặng nề, cắn răng nói: "Nếu tỷ tỷ của ta xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ để bọn hắn đền mạng!"
Lúc này, Nam Cung Ngọc cùng ba vị Nguyên Anh Chân Quân đã hạ xuống dưới sân nhà Bắc Minh Tuyết.
Bởi vì tường cao che chắn, đám người Bắc Minh Ngạo tự nhiên không nhìn thấy bên trong sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhưng càng như vậy, trong lòng Bắc Minh Ngạo lại càng dày vò!
"Ai, hi vọng đứa nhỏ Bắc Minh Tuyết này được trời phù hộ."
Tộc trưởng Bắc Minh thị thở dài một tiếng.
Kỳ thật, trong lòng của hắn rõ ràng, nếu đã kinh động đến cả Phản Hư Đạo Nhân, đây cũng không phải việc nhỏ, Bắc Minh Tuyết hơn phân nửa là dữ nhiều lành ít!
...
Bên ngoài Bắc Minh trấn.
Ba người nam tử áo lam cũng không vội bước vào Bắc Minh trấn, mà đứng trên đám mây, nhìn xuống thành trấn nho nhỏ phía dưới.
"Nơi này chính là Bắc Minh trấn ?"
Vẻ mặt nữ tử áo trắng thổn thức, nói: "Không ngờ một đại thế gia từ thời đại Thượng Cổ cùng sánh vai với các ngươi, cuối cùng lại cũng rơi vào tình cảnh này."
"Đúng vậy, một thị trấn nhỏ như thế, tu vi cảnh giới cao nhất cũng chỉ là Nguyên Anh Chân Quân, có thể có bí mật gì chứ."
Thiếu nữ hoạt bát lắc lắc đầu.
Lúc đầu nàng còn có chút mong đợi.
Nhưng hôm nay, nhìn qua trấn nhỏ này thường thường không có gì lạ, tu sĩ trong trấn thường xuyên bị tam đại thế gia ức hiếp, nên âm u đầy tử khí.
"Hàm Yên, Huyên Huyên, chúng ta cũng chạy tới đi, nhìn xem kẻ ngoại lai kia có lai lịch gì."
Nam tử áo lam chỉ vào đám người Nam Cung Ngọc cách đó không xa rồi nói.
"Ừm." Nữ tử áo trắng gật gật đầu.
Ba người khống chế đám mây dưới chân, thân hình khẽ động, bay về phía tiểu viện của Bắc Minh Tuyết.
Còn chưa tới gần, ba người nam tử áo lam đã nhìn xuống dưới.
Tiểu viện này không lớn, cũng không có bố trí dư thừa, một nam tử áo xanh ngồi chính giữa sân, vẻ mặt lạnh nhạt, một vị thiếu nữ khác đứng sau lưn nam tử.
"Tiểu muội muội này thật xinh đẹp."
Thiếu nữ hoạt bát nhịn không được tán thưởng một tiếng.
Vừa dứt lời, thiếu nữ hoạt bát đột nhiên cảm giác dưới chân mềm nhũn, suýt nữa đã rơi từ trên đám mây xuống.
"Nam Cung sư huynh, ngươi làm cái gì đấy! Trông thấy muội muội xinh đẹp, là không khống chế được đám mây này à ? Hàm Yên sư tỷ, ngươi phải quản hắn đi!"
Thiếu nữ hoạt bát oán trách một tiếng.
Nhưng không ai đáp lại.
Không khí dường như đều đã ngưng đọng, bầu không khí trở nên có chút quái dị.
Thiếu nữ hoạt bát quay đầu nhìn lại, chỉ gặp nam tử áo lam cùng nữ tử áo trắng đều có vẻ mặt kinh hãi nhìn xuống phía dưới, trên mặt đều là vẻ khó có thể tin!
Nam tử áo lam khẽ run, mấp máy đôi môi: "Sư, sư, sư..."
"Cái gì?"
Thiếu nữ hoạt bát nhìn theo ánh mắt của hai người, nhìn xuống trong sân, sau khi nhìn thấy nam tử áo xanh kia, lập tức bị dọa đến mức nhảy dựng lên!
Trong đình viện.
Nam Cung Ngọc đi tới trước người Tô Tử Mặc, ánh mắt đảo qua Tô Tử Mặc cùng Bắc Minh Tuyết, cười lạnh nói: "Trách không được ngươi tiện nhân kia ngông cuồng như thế, hóa ra là tìm người trợ giúp!"
"Không biết đạo hữu xưng hô như thế nào a?"
Nam Cung Ngọc âm dương quái khí hỏi.
Tô Tử Mặc bình tĩnh nói: "Ta tên Tô Tử Mặc."
"Há, chưa từng nghe qua."
Nam Cung Ngọc nhún vai, vẻ mặt khinh thường.
Ba lão giả Nguyên Anh cảnh cũng ngửa đầu cười to.
"Một năm trước, cha ta cùng hai lão nô, bỏ mình ngay bên ngoài Bắc Minh trấn, ngươi có biết rõ việc này ?" Nam Cung Ngọc nhìn chằm chằm vào Tô Tử Mặc, chậm chậm hỏi nói.
"Là ta giết."
Tô Tử Mặc lạnh nhạt nói.
Bắc Minh Tuyết run lên.
Một năm trước, sư tôn đưa cho nàng ba túi trữ vật, quả nhiên là của Nam Cung thế gia!
"Ngươi muốn chết!"
Nam Cung Ngọc vốn còn muốn thăm dò một phen, hắn lại không ngờ Tô Tử Mặc căn bản không thèm giấu diếm, thẳng thắn thừa nhận!
"Tránh ra!"
Đúng lúc này, sau lưng Nam Cung Ngọc truyền đến một tiếng quát nhẹ.
Ba người nam tử áo lam đã ha xuống, bước nhanh đi tới bên này.
Nam Cung Ngọc nhìn Tô Tử Mặc, tựa như là đang nhìn một người chết, vẻ mặt dữ tợn, âm u nói: "Tô Tử Mặc, Lăng thúc chính là Phản Hư Đạo Nhân ta mời tới, hôm nay sẽ để ngươi chết được rõ ràng!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận