Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1961: Rời đi

Vị Chân Tiên chạy trốn kia, vẫn chưa kịp chạy ra xa, đã cảm giác được sau lưng truyền đến tiếng lôi điện đôm đốp, chớp mắt đã tới gần, nhanh đến kinh người!
Tốc độ thân pháp của vị lão giả này có nhanh hơn, cũng không sánh bằng tốc độ của Lôi Hoàng.
"Phong Tàn Thiên!"
Vị lão giả Chân Tiên này thấy khó có thể trốn thoát, thân hình mãnh liệt mà dừng lại, vẻ mặt thê lương, hét lớn một tiếng: "Ngươi khinh người quá đáng!"
"Ta khinh người quá đáng?"
Lôi Hoàng cười lạnh: "So sánh với thủ đoạn của các ngươi, ta trấn giết ngươi, đã coi như là nhân từ."
Thiên Hình Vương cầm tù trấn áp Lôi Hoàng ở trong địa lao bên dưới Tuyệt Lôi Thành, mấy chục vạn năm, hơn nữa còn dùng xiềng xích khóa lại, trường đao xuyên qua thân thể, cố định ở trên trụ đá.
Loại tra tấn nhiều tầng trên thân thể, tinh thần, trên tâm lý này, quả thực là khó có thể tưởng tượng!
So sánh với cái chết, hoàn toàn là không đáng giá nhắc tới.
"Phong Tàn Thiên, ta liều mạng với ngươi!"
Vị lão giả Chân Tiên này trừng to hai mắt, trong mi tâm, bắn ra một chùm ánh sáng lộng lẫy, một luồng khí tức làm người sợ hãi tràn ngập ra.
"Muốn tự bạo đạo quả sao?"
Lôi Hoàng hơi híp mắt lại.
Uy lực tự bạo đạo quả, cố nhiên là vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng tự bạo đạo quả, có thể là ngay cả cơ hội trốn vào luân hồi, chuyển thế sống lại đều không có.
Cho nên, nói như vậy, cường giả Chân Tiên tu luyện tới một cảnh giới nhất định, dường như là sẽ không có ai lựa chọn con đường này.
Mà bây giờ, vị lão giả Chân Tiên này đã rơi vào điên cuồng, vì liều chết với Lôi Hoàng, đã hoàn toàn nổi điên.
"Ở ta trước mặt, ngươi ngay cả cơ hội tự bạo cũng không thể có!"
Lôi Hoàng hừ lạnh một tiếng, đột nhiên há miệng, bộc phát ra một tiếng sấm đinh tai nhức óc!
Phốc!
Tiếng sấm này, trực tiếp xuyên qua màng nhĩ của vị lão giả Chân Tiên này.
Bên trong hai lỗ tai của hắn, phun ra hai vòi máu.
Tiếng sấm này, giống như là một cây đại thương, thuận theo hai lỗ tai của hắn, xuyên thủng đầu lâu của hắn!
Vị lão giả Chân Tiên này chỉ cảm thấy trong đầu nổ ầm một tiếng, ý thức trống rỗng, toàn thân chấn động mạnh.
Đạo quả của hắn đã vỡ vụn, nhưng bị bí thuật âm vực của Lôi Hoàng làm thương, toàn bộ người đều ngẩn ở tại chỗ, ánh mắt đờ đẫn, có chút thất thần.
Lôi Hoàng bước tới trước, tiện tay đâm một thương, đâm chết hắn!
Trận đại chiến này không kéo dài bao lâu, mà mười một vị cường giả Chân Tiên, bây giờ cũng chỉ còn lại một mình Kính Nguyệt Chân Tiên!
Đông đảo tu sĩ chạy ra ngoài thành, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Lôi Hoàng đứng ở phía trên phế tích Tuyệt Lôi Thành, dưới chân giẫm lên thi hài của mười vị Chân Tiên, cầm Kinh Tà Thương trong tay, ngạo nghễ mà đứng, phong thái tuyệt thế!
Tòa thành trì này, trấn áp cầm tù Lôi Hoàng mấy chục vạn năm.
Mà bây giờ, Lôi Hoàng vừa thoát khốn, đã lật tung Tuyệt Lôi Thành, giẫm ở dưới chân!
Kính Nguyệt Chân Tiên cũng đứng ở bên trên phế tích, không lựa chọn chạy trốn.
Hắn biết rõ, lấy thủ đoạn của Lôi Hoàng, coi như hắn muốn trốn, cũng căn bản là trốn không thoát!
Đột nhiên!
Lôi Hoàng ôm ngực, ho khan lên vài tiếng.
Thân thể của Lôi Hoàng, đều kịch liệt run rẩy theo mấy lần, sắc mặt có chút tái nhợt, giống như là thân thể đã xảy ra một loại tình huống nào đó.
Ánh mắt của Kính Nguyệt Chân Tiên khẽ động.
Chỉ thấy quần áo ở ngực Lôi Hoàng, lại hiện lên một vòng đỏ thẫm, cực kỳ chướng mắt!
Kính Nguyệt Chân Tiên nhớ rất rõ ràng, vừa rồi bọn họ vây công Lôi Hoàng, căn bản là không hề đánh trúng lồng ngực của Lôi Hoàng.
Càng huống chi, coi như trước đó bọn họ từng đả thương Lôi Hoàng, Lôi Hoàng đạt được Kinh Tà Thương, nối liền với lực lượng lôi đình của đất trời, thương thế cũng đã khỏi hẳn.
Vậy vệt máu này...
Trong lòng Kính Nguyệt Chân Tiên hơi động, rất nhanh đã nghĩ rõ ràng nguyên do trong đó.
Hình Lục Đao!
Vết thương ở trên ngực Lôi Hoàng, có lẽ là do Hình Lục Đao lưu lại!
Hình Lục Đao chính là Động Thiên Linh Bảo của Thiên Hình Vương, đã đóng đinh Lôi Hoàng bên trên trụ đá mấy chục vạn năm, lưu lại vết thương, lấy khả năng của Lôi Hoàng, cũng khó có thể chữa trị!
Lôi Hoàng thoát khốn, nhưng vẫn luôn phải áp chế vết thương này.
Nhưng một trận đại chiến vừa rồi, tác động tới vết thương này làm nó tái phát, cho nên mới chảy máu ra!
Trong chốc lát, quần áo trước ngực Lôi Hoàng, đã bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng lớn, có thể thấy được sự nghiêm trọng của thương thế của hắn!
Tô Tử Mặc thấy một màn như vậy, cũng lo lắng cho Lôi Hoàng.
Kính Nguyệt Chân Tiên ở cách đó không xa, ánh mắt lấp lóe, vẻ mặt thay đổi liên tục, giống như là muốn ra tay, lại giống như là đang kiêng kị gì đó.
Im lặng hồi lâu, thân hình của Kính Nguyệt Chân Tiên khẽ động, không ra tay với Lôi Hoàng, ngược lại còn thối lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với Lôi Hoàng.
Hắn không biết rõ, dáng vẻ bây giờ của Lôi Hoàng, có phải là đang giả vờ hay không.
Hắn càng không rõ ràng, vết thương trước ngực Lôi Hoàng, có ảnh hưởng lớn bao nhiêu với Lôi Hoàng.
Hắn không dám mạo hiểm.
Cho dù lúc này Lôi Hoàng giống như là đã vô cùng suy yếu, hắn cũng không dám tiến lên, mà lại thừa cơ chạy ra ngoài!
"A a a a."
Thấy một màn như vậy, Lôi Hoàng nở nụ cười, vẻ mặt mỉa mai, nói: "Bọn chuột nhắt nhát gan, cũng có thể làm một quận thủ?"
Kính Nguyệt Chân Tiên không nói lời nào, vẻ mặt đề phòng, nhìn chằm chằm vào mỗi một cử động của Lôi Hoàng.
"Thôi, hôm nay ta tha cho ngươi một mạng."
Lôi Hoàng lạnh nhạt nói: "Ngươi trở về nói cho Thiên Hình, Tư Mã, Phong Tàn Thiên ta đã trở về rồi, để bọn họ rửa sạch cổ, chờ ta tự mình đến cửa!"
Nói xong, trên người Lôi Hoàng lóe ra lôi quang, nâng Kinh Tà Thương, sải bước hướng về nơi xa nhanh chóng mà đi.
Vẻ mặt của Kính Nguyệt Chân Tiên có chút giãy dụa, nắm chặt hai nắm đấm, lại lại một lần nữa buông ra, lặp đi lặp lại mấy lần như thế.
Cuối cùng, hắn vẫn không đuổi theo.
Tô Tử Mặc chú ý tới một màn này, âm thầm lắc đầu.
Kính Nguyệt Chân Tiên đã mất đi cơ hội cuối cùng giữ Lôi Hoàng lại.
Tính tình của Lôi Hoàng, hào khí ngút trời, căn bản là khinh thường việc ngụy trang trọng thương, để dẫn dụ Kính Nguyệt Chân Tiên ra tay.
Cuối cùng, Lôi Hoàng trực tiếp rời đi, cũng mang ý nghĩa, thương thế trước ngực Lôi Hoàng, đã rất nghiêm trọng, thậm chí khó có thể chém giết Kính Nguyệt Chân Tiên!
Cũng chính vì vậy, Lôi Hoàng mới chọn rời đi.
Nhưng Kính Nguyệt Chân Tiên bị khí thế thủ đoạn của Lôi Hoàng dọa sợ, mắt thấy bóng dáng Lôi Hoàng dần dần biến mất không thấy đâu nữa, hắn cũng không dám ra tay.
Lúc này Tô Tử Mặc mới hiểu được.
Lôi Hoàng ở bên trong Tuyệt Ngục, từng nói với hắn một câu.
"Tuyệt Lôi Thành sẽ đại loạn, ta không chú ý tới ngươi được, chính ngươi cẩn thận một chút, thừa dịp loạn rời đi."
Nhất định là Lôi Hoàng đã dự liệu được, bên trong Tuyệt Lôi Thành, sẽ có một trận chiến này.
Hắn cũng rõ ràng tình huống trên thân thể của mình.
Nếu như hắn mang theo Tô Tử Mặc, vô cùng có khả năng cả hai người đều không trốn thoát được!
Đến lúc đó, Tô Tử Mặc cũng sẽ thành mục tiêu công kích, bị thế lực của Đại Tấn Tiên Quốc đuổi giết.
Mà bây giờ, Lôi Hoàng cố ý trợ giúp Tô Tử Mặc ẩn giấu đi.
Lại thêm Tô Tử Mặc ở bên trong Thập Tuyệt Ngục, vẫn luôn chú ý cẩn thận, căn bản là không có ai biết rõ, là ai trợ giúp Lôi Hoàng thoát khốn!
Lôi Hoàng chạy trốn, Tô Tử Mặc thành công ẩn giấu chính mình, thoát ra ngoài Thập Tuyệt Ngục.
Chỉ là thương thế của Lôi Hoàng...
Trong lòng Tô Tử Mặc thở dài.
Lôi Hoàng đại chiến một trận, động tới vết thương cũ.
Đến lúc đó, có thể sẽ phải đối mặt với sự đuổi giết của Tiên Vương, Lôi Hoàng có thể thoát khỏi nguy hiểm hay không, vẫn còn không biết.
Kính Nguyệt Chân Tiên có một câu không hề nói sai.
Thần Tiêu bây giờ, đã không phải là Thần Tiêu Tiên Vực mấy chục vạn năm trước.
Mặc dù Lôi Hoàng thoát khỏi Thập Tuyệt Ngục, nhưng ở bên trong Đại Tấn Tiên Quốc, vẫn là nửa bước khó đi, từng bước đều có nguy hiểm!
Dường như là có thể đoán được, ở bên trong Đại Tấn Tiên Quốc, thậm chí là Thần Tiêu Tiên Vực, cũng có thể bởi vậy mà xảy ra rung chuyển kịch liệt, nhấc lên một trận mưa máu gió tanh!
Tô Tử Mặc chuẩn bị rời khỏi nơi này, tìm kiếm một nơi yên tĩnh ẩn nấp, bế quan một đoạn thời gian, tu luyện « Thái Hư Lôi Quyết », cũng đúng lúc tránh né lần phong ba này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận