Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 1124: Ngươi không phải người

"Vào xem."
Tô Tử Mặc vốn tài cao gan cũng lớn, chỉ dừng lại ở bên ngoài một chốc lát, đã xâm nhập vào bên trong chướng khí, bước về phía trước.
Dạ Linh đương nhiên là sẽ không có dị nghị gì.
Mới vừa tiến vào khu vực đầy chướng khí này, Tô Tử Mặc cũng có cảm giác hít thở khó khăn.
Nếu như lấy khí huyết của Long Tộc Chân Thân, loại chướng khí độc khí này, căn bản là hắn sẽ không cảm giác được bất kỳ khó chịu nào.
Nhưng bây giờ, trình độ cứng cáp của Thanh Liên Chân Thân, có thể sánh vai với Pháp khí Đạo Quân tiên thiên, nhưng khả năng chống cự đối với chướng khí độc khí, lại yếu đi rất nhiều.
Trong lòng Tô Tử Mặc hơi động.
Ở bên cạnh hắn, hiện ra hai ngọn lửa.
Một ngọn màu vàng óng, một ngọn màu đỏ.
Hai ngọn lửa giống như hai ngọn đèn sáng, vây quanh thân thể của hắn, xoay chầm chậm, đem xung quanh chướng khí xua tan.
Xích Diễm Toàn Đăng!
Pháp thuật bên trong « Xích Diễm Tâm Kinh », có thể công có thể thủ.
Dạ Linh tiến vào bên trong chướng khí, vẻ mặt như thường, giống như là không có việc gì vậy, cảm nhận được khí tức của hắn, những chướng khí này tự động lui tránh.
Ra ngoài ý định, hai người một đường tiến lên, vậy mà không gặp được bất kỳ trở ngại nào.
Cũng không lâu lắm, ở phía trước không xa, bên trong chướng khí nồng đậm bao phủ, mơ hồ hiện ra một mảnh kiến trúc.
Không có gì bất ngờ xảy ra, đây chính là Cổ Tông!
Đi tới trước tòa sơn môn này, thu hồi Xích Diễm Toàn Đăng, Tô Tử Mặc ngừng chân một chút, cũng không tùy tiện xâm nhập vào bên trong.
Trận Vu Cổ họa này, là từ Cô Hồn Đạo Nhân dẫn tới, nhưng Cổ Tông ở phía sau đó, đến tột cùng là đóng vai trò gì, hắn còn không nắm chắc được.
"Tại hạ Hoang Võ Đạo Nhân, có chuyện quan trọng đến đây bái phỏng tông chủ của Cổ Tông!"
Tô Tử Mặc vận khí, cất giọng nói.
Tiếng của hắn rõ ràng trầm ổn, truyền vào mỗi một góc bên trong sơn môn!
Cả tòa sơn môn, hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ lời đáp lại nào.
Tô Tử Mặc khẽ nhíu mày.
Toà sơn môn này tọa lạc ở bên trong chướng khí, khắp nơi lộ ra quỷ dị!
Sơn môn không có tu sĩ trấn thủ còn chưa nói, hắn ở ngoài sơn môn hô một tiếng như thế, trong tông môn cũng không có tu sĩ nào xuất hiện, yên tĩnh có chút đáng sợ!
Dạ Linh ngửi mấy lần, đột nhiên nói một câu: "Không có mùi người nào cả."
"Ừm?"
Tô Tử Mặc nghe không quá hiểu, đang muốn hỏi thăm, bên trong sơn môn, đột nhiên xuất hiện một vị tu sĩ, hướng phía nơi này chạy nhanh đến.
Rất nhanh, vị tu sĩ này đã đi tới gần, người mặc đạo bào, tu vi đã bước vào Phản Hư!
Vị tu sĩ mặc áo bào trắng này trên dưới đánh giá hai người bọn Tô Tử Mặc một chút, hơi nghiêng người, nói: "Xin mời hai vị đi theo ta."
Nói xong, vị tu sĩ mặc áo bào trắng này dẫn đầu bước đi.
Lông mày của Tô Tử Mặc nhíu lại, trong lòng lại càng cảm thấy mê hoặc.
Cổ Tông điều động một vị Phản Hư Đạo Nhân đến đây nghênh đón, luôn cảm thấy chuyện này có chút cổ quái.
Càng thêm kỳ quái là, vị tu sĩ mặc áo bào trắng này vậy mà không hỏi thăm ý đồ đến, thân phận của bọn họ, ngược lại trực tiếp mời hai người tiến vào trong tông môn!
Chuyện này thực sự là không phù hợp với lẽ thường.
Đương nhiên, Cổ Tông tị thế lâu dài không ra, có chút lễ tiết kỳ quái, cũng có thể lý giải.
Tô Tử Mặc và Dạ Linh, đi theo ở sau lưng tu sĩ mặc áo bào trắng, một đường tiến lên.
Cũng không lâu lắm, hai người đã tiến vào bên trong một tòa đại điện.
Dọc theo con đường này, hai người vậy mà không nhìn thấy Cổ Sư nào khác!
Giống như là Cổ Sư của Cổ Tông, đều đã lẩn trốn đi.
"Mời hai vị ngồi, chờ một lát."
Vị tu sĩ mặc áo bào trắng này chỉ vào một cái ghế dựa bên cạnh, lạnh nhạt nói một tiếng, nói: "Ta đi pha một bình trà cho hai vị."
Dạ Linh nhìn thoáng qua cái ghế bên cạnh, hé miệng không nói, trực tiếp ngồi lên.
Vẻ mặt của tu sĩ mặc áo bào trắng, hơi động một chút.
Tô Tử Mặc lại không nhúc nhích, vẫn đứng tại chỗ, híp hai mắt lại, nhìn chăm chú lên gương mặt của tu sĩ mặc áo bào trắng, giống như là muốn nhìn ra một vài thứ.
"Vì sao vị đạo hữu này không ngồi?"
Tu sĩ mặc áo bào trắng giống như tùy ý hỏi một câu.
"Không dám."
Tô Tử Mặc trả lời một câu.
Mặc dù, hắn không nhìn ra trên cái ghế này có vấn đề gì, nhưng hắn vừa định ngồi lên, linh giác đã có cảnh báo!
Tô Tử Mặc không ngăn cản Dạ Linh, là bởi vì hắn biết rõ, nhất định là Dạ Linh có thể cảm thụ được.
Loại thủ đoạn này, không có chút uy hiếp nào đối với Dạ Linh!
Tô Tử Mặc bây giờ là Thanh Liên Chân Thân, vẫn cần phải chú ý một chút.
Tu sĩ mặc áo bào trắng không tiếp tục khuyên nữa, quay người pha trà.
Rất nhanh, hai chén trà nóng đã pha xong, tỏa ra hương trà nồng đậm, bày lên bàn.
Tô Tử Mặc nhìn thoáng qua.
Nước trà này xanh biếc trong suốt, mùi thơm nức mũi, thấm người trong phổi, phía trên lơ lửng vài miếng lá trà, đúng là một chén trà ngon.
Hắn không nhìn ra bất kỳ trò gì.
Nhưng hắn lại biết rõ, trà này không uống được!
Dạ Linh liếc nhìn, giống như là không hề hay biết, nâng chung trà lên, uống một hơi cạn sạch, sau đó còn chậc chậc lưỡi, hình như là vẫn chưa thỏa mãn.
Trông thấy một màn này, khóe miệng của tu sĩ mặc áo bào trắng hơi vểnh lên, hình như là cười một chút.
Tô Tử Mặc rốt cục ý thức được, chỗ nào không đúng.
Gương mặt của tu sĩ mặc áo bào trắng này, nhìn qua có chút cứng ngắc, ánh mắt đờ đẫn.
Xem như nụ cười vừa rồi, cũng lộ ra vẻ không được tự nhiên, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị âm trầm!
"Chúng ta đến đây bái phỏng, vì sao lại muốn hại chúng ta?"
Tô Tử Mặc nhìn chằm chằm vào hai con ngươi của tu sĩ mặc áo bào trắng, vẻ mặt lạnh dần.
Mặc dù không có đao quang kiếm ảnh gì cả, nhưng tu sĩ mặc áo bào trắng đã liên tục ra tay hai lần, chuyện này đã để Tô Tử Mặc động sát cơ!
"Ngươi rất thông minh, cũng rất cẩn thận."
Tu sĩ mặc áo bào trắng nghiêng nghiêng đầu, gương mặt dường như sắp dán lên trên đầu vai, nhìn vô cùng quỷ dị.
"Chỉ tiếc, vị bằng hữu này của ngươi còn kém quá nhiều."
Ánh mắt của tu sĩ mặc áo bào trắng, chuyển hướng sang Dạ Linh, trong đôi mắt, hiện lên một tia châm biếm, nói tiếp: "Trên ghế ngươi đang ngồi, giấu một con Hóa Cốt Cổ."
"Con Cổ trùng này tiến vào trong cơ thể, có thể làm cho toàn thân xương cốt của ngươi, đều hóa thành một bãi mủ nước!"
"Ồ?"
Dạ Linh không hề bị lay động, nhìn cũng chưa từng nhìn tu sĩ mặc áo bào trắng một cái, chỉ vuốt vuốt chén trà trong tay.
Vẻ mỉa mai trong mắt tu sĩ mặc áo bào trắng càng tăng lên, nói: "Trong chén nước trà này, không có Cổ trùng, nhưng bên trên chén trà này, lại có mấy con Cổ trùng, mắt thường khó có thể nhìn ra!"
"Giây phút ngươi cầm lấy chén trà, loại Cổ trùng này đã chui vào trong cơ thể ngươi rồi!"
Vẻ mặt của tu sĩ mặc áo bào trắng, vô cùng đắc ý, muốn cố gắng cười lên.
Nhưng khuôn mặt của hắn cứng ngắc, nhìn có vẻ dở dở ương ương.
"Lợi hại như vậy?"
Dạ Linh hơi nhếch miệng, cũng cười lên một cái.
Đừng nói là những loại Cổ trùng kia, căn bản là không có cách nào tiến vào trong cơ thể Dạ Linh.
Coi như là có thể chui vào, bị khí huyết kinh khủng của Dạ Linh xông lên, cũng sẽ bị giết chết trong nháy mắt, sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với hắn!
"Ừm?"
Tu sĩ mặc áo bào trắng khẽ a một tiếng, rốt cục ý thức được có chuyện không đúng, nghiêng đầu nhìn Dạ Linh, nhíu mày hỏi: "Làm sao ngươi còn chưa có chết?"
Ngay lúc này, hai con ngươi của Tô Tử Mặc sáng rõ, nhìn chằm chằm vào tu sĩ mặc áo bào trắng, lắc đầu nói: "Ngươi không phải người!"
Lời còn chưa dứt, thân hình của Dạ Linh lấp lóe, trong chớp mắt đã đi tới trước mặt tu sĩ mặc áo bào trắng, tiện tay đập xuống một chưởng, trực tiếp đánh cho đầu của tu sĩ mặc áo bào trắng chia năm xẻ bảy!
Nếu là đổi lại là tu sĩ bình thường, bị một chưởng này đánh vỡ đầu, Nguyên thần bị tiêu diệt, cũng đã là người chết đạo không còn, chết không thể chết lại.
Nhưng mặc dù đầu của tu sĩ mặc áo bào trắng đã vỡ vụn, trong thân thể của hắn, lại bắn ra một luồng sức sống càng mạnh mẽ hơn, mãnh liệt mà ra!
Phốc!
Chỗ cổ vỡ vụn của tu sĩ mặc áo bào trắng, đột nhiên hiện ra một bóng đen, toàn thân tỏa ra mùi tanh hôi, khuôn mặt dữ tợn, mở cái miệng to như chậu máu ra, cắn tới phía Dạ Linh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận