Vĩnh Hằng Thánh Vương

Chương 2110: Dần lộ thần thông

Liệt Phong thấy đã có người chuẩn bị động thủ nên hắn nhàn nhã ngồi trên tảng đá, khoát tay áo, nói: "Đừng sốt ruột, hắn không chạy được đâu, ta tới hỏi vài câu trước đã."
Tô Tử Mặc khẽ động thần thức, dò xét tình huống chung quanh.
Hơn một trăm Địa Tiên vây quanh, hơn nữa còn có hơn một nửa đều là Địa Tiên cửu giai!
Đánh, đương nhiên có thể.
Nhưng không cần thiết.
Hắn bây giờ là Địa Tiên lục giai, một khi đại chiến cùng đám người này, tất nhiên sẽ bại lộ rất nhiều át chủ bài.
Hắn tới tham gia tiên tông đại tuyển, chỉ cần lấy được đủ Bàn Long lệnh là được, bên ngoài có mấy trăm vạn tu sĩ đang nhìn chằm chằm, hắn không muốn bại lộ quá nhiều.
Càng huống chi, hắn vừa mới đến nơi này, chưa quen thuộc hoàn cảnh chung quanh, không cần thiết xông lên liều mạng cùng đám người này.
"Ngươi chỉ là một Địa Tiên lục giai cũng chạy tới tham gia tiên tông đại tuyển ?"
Liệt Phong liếc mắt thấy Tô Tử Mặc, nhíu mày hỏi.
"Đúng."
Tô Tử Mặc nói: "Nhưng trên người ta không có Bàn Long lệnh."
"Không có Bàn Long lệnh, ai mà tin chứ!"
"Chuyện ma quỷ như thế, cũng muốn lấy ra để lừa dối qua ải ?"
Tu sĩ chung quanh thi nhau cười to, vẻ mặt đầy hài hước.
Liệt Phong khẽ nhíu mày, lại hỏi: "Tiên tông đại tuyển sắp kết thúc rồi, làm sao bây giờ ngươi mới tiến vào ?"
"Cũng bởi vì nửa đường tiến vào, cho nên mới không có Bàn Long lệnh."
Tô Tử Mặc không giấu diếm, nói thật.
Liệt Phong cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Hắn đương nhiên sẽ không tin tưởng lời Tô Tử Mặc nói, đang muốn khoát tay để tu sĩ chung quanh động thủ.
Chỉ gặp ánh mắt Tô Tử Mặc lóe lên, đột nhiên nhấc chân giẫm một cái!
Ầm ầm!
Trong chớp mắt, đất rung núi chuyển!
Cả ngọn núi đều hơi rung nhẹ, trên núi có vô số nham thạch lăn xuống, bụi bặm nổi lên bốn phía.
Đông đảo tu sĩ trên đỉnh núi vội vàng không kịp chuẩn bị, đều bị rung lắc đến lảo đảo, bị dọa nhảy dựng.
Trong chớp mắt này, thân hình Tô Tử Mặc khẽ động, lướt qua vòng vây của rất nhiều tu sĩ rồi xông ra ngoài, tốc độ nhanh đến kinh người!
Những tu sĩ kia thấy Tô Tử Mặc chỉ là Địa Tiên lục giai, tự nhiên đều khinh thường, căn bản không nghĩ tới chuyện hắn có thể chạy trốn.
Cho nên, đám người bày trận cũng không chặt chẽ.
Ngọn núi này kịch liệt lắc lư, chỗ đứng của đám người lại rải rác, nên bị Tô Tử Mặc chớp được thời cơ, xông qua vòng vây của mười mấy người, nhanh chóng rời đi!
"Ngăn hắn lại cho ta!"
Liệt Phong giận dữ, hét lớn một tiếng.
Đám tu sĩ chung quanh cũng kịp phản ứng, vội vàng khởi hành, tế ra đủ loại pháp bảo, ngăn cản đường đi của Tô Tử Mặc.
Trong sơn cốc, những tu sĩ còn dư lại này, không có kẻ nào hiền lành.
Có kẻ phóng thích thân pháp bí thuật, có kẻ tế ra pháp bảo, có kẻ lại thôi động tiên pháp, đánh ra thần thông.
Mặc dù Tô Tử Mặc đã xông ra vòng vây đầu tiên, nhưng rất nhanh đã bị tu sĩ từ bên cạnh xông tới ngăn cản.
Trước có kẻ chặn đường, phía sau lại có truy binh.
Giữa không trung, còn có rất nhiều thần thông pháp bảo đánh xuống.
Thấy Tô Tử Mặc vốn đã không có đường lui, đột nhiên thân hình hắn lóe lên, vậy mà lại biến mất khỏi vị trí không thấy gì nữa!
Chờ khi hắn xuất hiện lại thì đã xông ra bên ngoài vòng vây!
Thần thông pháp bảo đều thất bại!
Trên dãy núi Bàn Long.
"Ha ha, người này phản ứng rất nhanh, nhưng cũng không có tác dụng gì, vẫn không trốn thoát được."
"Tu vi cảnh giới, hay số lượng người đều chênh lệch quá nhiều, muốn xông ra khỏi vòng vây nào có dễ dàng như vậy."
"A, người đâu ?"
Đông đảo tu sĩ đang nghị luận thì lại phát hiện Tô Tử Mặc đột nhiên biến mất không thấy nữa!
"Mau nhìn, ở kia, giống như đã chạy ra ngoài rồi!"
"Vừa rồi xảy ra chuyện gì rồi?"
Trong đám người không ngừng ồn ào hỏi nhau.
Phía trên không dãy núi, ở trên bốn đám mây.
Nhìn thấy Tô Tử Mặc trong sơn cốc lộ ra đạo thân pháp này, bốn người Bạch Hải Thiên Tiên, Thiên Uyên, Dương Nhược Hư cùng Thanh Phong Thiên Tiên đều sáng mắt.
"Đạo thân pháp cũng không tệ, mặc dù kém thuấn di nhưng lại tương tự như thay hình đổi vị."
Thiên Uyên hơi gật đầu.
Thanh Phong Thiên Tiên lắc đầu nói: "Cũng chỉ có thể đánh bất ngờ thôi, nếu đối phương có phòng bị, thì đạo thân pháp này không có tác dụng lớn."
Bạch Hải Thiên Tiên đong đưa quạt xếp, khoan thai nói: "Theo ta được biết, mỗi khi Liệt Phong đến một chỗ, đều có chuẩn bị đầy đủ, sát cơ chân chính còn ở phía sau!"
Dương Nhược Hư nói: "Mặc kệ như thế nào thì từ người từ biểu hiện của người này tính đến lúc này, dù là phản ứng, thủ đoạn hay phán đoán đều rất không tệ."
Nếu đổi lại là những người khác rơi vào vòng vây của đội ngũ Liệt Phong này, thì ngay cả vòng vây thứ nhất cũng chưa chắc có thể xông ra ngoài được.
Trong Bàn Long sơn cốc.
Sau khi Tô Tử Mặc xông ra khỏi vòng vây, hắn dốc toàn lực bay nhanh, trực tiếp bộc phát ra mấy loại thần thông bí pháp như Túng Địa Kim Quang, Phiêu Miểu Chi Dực, Thiên Túc Thông!
Trên Phiêu Miểu Chi Dực còn quấn quanh từng đạo lôi quang, khi vỗ cánh lại tạo ra từng luồng lôi phong!
Đây là Phong Lôi Vũ Dực trong « Thái Hư Lôi quyết »!
Mặc dù Tô Tử Mặc chỉ là Địa Tiên lục giai, nhưng bộc phát nhiều bí thuật thần thông như vậy, tốc độ của hắn đã tằng lên một cấp độ cực kì khủng bố, trong nháy mắt đã vượt qua nghìn dặm!
Những người đuổi theo ở phía sau, mặc dù đều là Địa Tiên bát giai, Địa Tiên cửu giai, nhưng khoảng cách với Tô Tử Mặc lại dần dần kéo ra.
Cho dù là mấy người Liệt Phong có thân pháp nhanh nhất, tối đa cũng chỉ có thể tạm thời đuổi theo sau lưng Tô Tử Mặc, còn không đến mức bị bỏ lại.
Liệt Phong nhìn chằm chằm bóng lưng của Tô Tử Mặc, vẻ mặt lạnh lẽo, khóe miệng hơi vểnh, đột nhiên bóp pháp quyết, thần thức khẽ động.
Cùng lúc đó, Tô Tử Mặc đang bay nhanh đột nhiên trong lòng lóe lên báo động, trời xui đất khiến lại dừng thân hình, thay đổi phương hướng, chạy sang một hướng khác!
Ở phía trước nơi mà hắn vốn sẽ đi ngang qua, trên mặt đất đột nhiên dâng lên một tấm lưới lớn, phía trên quấn quanh từng chiếc gai nhọn, lóe ra ánh sáng màu xanh âm, rõ ràng là chứa kịch độc!
Nếu Tô Tử Mặc không thay đổi phương hướng, chắc chắn sẽ bị tấm lưới độc này bắt.
Mà bây giờ, Tô Tử Mặc thay đổi phương hướng, tấm lưới độc kia lập tức thất bại.
Liệt Phong nhíu chặt lông mày, hừ lạnh một tiếng, nhưng không dừng chân lại, tiếp tục đuổi theo.
Tô Tử Mặc đang chạy vội, trong lòng lại đột nhiên hơi động, một lần nữa chuyển biến phương hướng, xông về phía một gốc cổ thụ che trời bên cạnh!
Ầm!
Gốc cổ thụ che trời này bị Tô Tử Mặc đụng gãy ngang!
Bên ngoài sơn cốc có đông đảo tu sĩ vây xem, căn bản không rõ Tô Tử Mặc đang làm gì.
Đám người thấy Tô Tử Mặc làm như vậy, đều nghĩ là vẽ vời cho thêm chuyện ra, ngược lại sẽ khiến tốc độ của mình giảm xuống.
Nhưng rất nhanh, đám người đã phát hiện ra điểm dị thường.
Sau khi gốc cổ thụ che trời kia đứt gãy, một bóng dáng cũng bị đụng bay ra ngoài, ở giữa không trung phun ra máu tươi, rơi xuống bùn đất, hơi thở mong manh, vẻ mặt uể oải.
Nơi này cũng là sát chiêu do Liệt Phong bố trí chuẩn bị!
Tên sát thủ này mai phục ở gần đây, hòa làm một cùng gốc cổ thụ che trời này, người ngoài căn bản không dò xét ra được.
Nhưng không ngờ tên sát thủ này còn chưa kịp ra tay, Tô Tử Mặc đã đụng bay hắn trước.
Nhìn như va chạm đơn giản, toàn thân xương cốt của tên sát thủ này đều bị Tô Tử Mặc đụng vỡ nát!
Tên sát thủ này thấy Tô Tử Mặc truy giết tới, bị dọa đến hồn phi phách tán, vội vàng tế ra Bàn Long lệnh, cả người bị một cơn lốc xoáy hút đi, lưu lại một tấm Bàn Long lệnh.
Tô Tử Mặc không ngừng lại, thuận bắt lấy Bàn Long lệnh, tiếp tục bay nhanh, rất nhanh đã đi tới chân núi, bỏ lại đám người Liệt Phong ở đằng sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận